Chu Hữu Linh không có khả năng hóa điên nhưng người này là Trần Ách nhi, Trần ngốc tử đó! Sao hắn có thể giả vờ được?
Một Giải Sai khác thấy thế cuống quít giữ chặt đồng liêu lại, đáp: "Đại nhân nói đúng! Có lẽ lâu nay là Hữu Linh giả vờ ngây ngốc để chúng ta buông lỏng cảnh giác.”
Giải Sai vừa nói chuyện chợt hoàn hồn: "Đúng vậy, đúng vậy.”
"Đại nhân, việc cấp bách bây giờ không phải là tranh luận ai đúng ai sai mà nên mau chóng tìm Chu Hữu Linh về, nếu không đến lúc đó..."
Nói đến đây, kẻ kia không nói tiếp nữa, ngẩng đầu nhìn Tạ Vấn Uyên, ý tứ trong đó không cần nói cũng hiểu.
"Đúng vậy." Tạ Vấn Uyên nghe đến đó, liên tục gật đầu nói: "Việc cấp bách bây giờ là nhanh chóng tìm hắn trở về. Việc này chính là Thánh Thượng tự mình ra lệnh, đến lúc đó trách tội xuống..."
Tạ Vấn Uyên nói tới đây, dường như có chút e ngại, cắn răng nói: "Không được không được, không thể để cho hắn chạy thoát, ta cho dù phải trở lại Chu gia, cũng phải tìm được Chu Hữu Linh trở về!"
Ba Giải Sai kia nghe được bốn chữ “trở lại Chu gia”, trong lòng càng run rẩy. Làm sao có thể để vị Tạ đại nhân này trở lại Chu gia chứ? Hiện tại, Chu Hữu Linh chân chính đang trốn ở trong phủ Chu gia tránh sóng gió! Nếu tìm về......
Vậy thì không đơn thuần là chuyện giáng chức tạ tội!
Chỉ sợ Chu gia sẽ khiến mấy người bọn họ cửa nát nhà tan!
"Tạ đại nhân yên tâm, hiện tại cùng lắm mới là giờ Sửu, hắn chỉ dựa vào hai chân cũng chạy không được bao xa. Chung quanh nơi này bằng phẳng không giấu được người, hắn muốn chạy cũng chỉ có thể chạy về phía trong núi, mấy huynh đệ chúng ta cưỡi ngựa đi tìm, nhất định có thể bắt hắn trở về!"
Tạ Vấn Uyên hoang mang, gật đầu nói: "Đừng trì hoãn nữa, các ngươi mau cưỡi ngựa đuổi theo!”
Nói tới đây hắn nhìn Chương Hồng và Diên Trách: "Hai người các ngươi cũng mau đuổi theo, đừng để tên xấu xa này chạy mất.”
Trong lòng Chương Hồng hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, đương nhiên Tạ Vấn Uyên nói gì hắn liền làm cái đó. Diên Trách không rõ nguyên nhân, vốn định đi theo hầu hạ Tạ Vấn Uyên nhưng đi theo Tạ Vấn Uyên nhiều năm nay, đại khái cũng đoán được chủ tử làm như vậy nhất định là có tính toán khác, liền không dám lắm miệng, sau khi đồng ý, đi theo Chương Hồng cùng ba người kia cưỡi ngựa chạy về phía Lâm Trung.
Đêm đã khuya, tiếng lá cây xào xạc kèm theo tiếng vó ngựa phi nước đại cũng dần dần xa, cho đến khi hoàn toàn không nghe thấy.
Lúc này Tạ Vấn Uyên mới thu lại biểu tình không biết làm sao kia, chậm rãi đi tới trước xe ngựa, cõng ánh trăng sau lưng, đứng lại, lộ ra vài phần ý cười nghiền ngẫm.
Gió ngừng dần, mây che khuất nửa vầng trăng, y cũng không nhúc nhích chút nào.
Tạ Vấn Uyên đợi một lát, nghiêng người về phía sau chỗ buộc con ngựa cuối cùng, không ngoài dự liệu, truyền đến…
Tiếng vang.
Tiếng động này ở trong không khí yên tĩnh cực kỳ chói tai.