"Tắm rửa một chút, sau đó đem quần áo này thay ra, Tạ đại nhân cao quý như vậy, dọc theo đường đi có thể chịu không nổi cái mùi hôi thối trên người ngươi." Dứt lời đem một bộ quần áo tù nhân sạch sẽ cùng khăn vải bị ném lên mặt đất, tên cai ngục chán ghét nhìn Chung Kỳ Vân không có động tĩnh gì: "Mẹ nó, ta quên mất, cái nên ngu ngốc này không tự tắm được."
“Ngươi không phải là tắm qua cũng không biết đấy chứ?"
Đợi trong chốc lát, thấy Chung Kỳ Vân chậm rãi nhặt khăn vải lên dính nước trong một cái thùng gỗ, sau đó lắc đầu xua tay cười ngây ngô với hắn ta, ngục tốt mới hừ một tiếng, xoay người đi ra khỏi phòng giam.
Chờ Chung Kỳ Vân đơn giản lau người thay quần áo, ngục tốt lập tức đeo gông và xiềng chân cho hắn, áp giải hắn ra khỏi địa lao.
Gần giờ Tỵ, mặt trời đã lên giữa trời, Chung Kỳ Vân đã nhiều ngày không thấy ánh nắng ấm áp, vừa bước ra khỏi địa lao hắn đã bị ánh mặt trời chiếu tới làm cho phải nhắm mắt lại.
“Tạ đại nhân, Chu Hữu Linh đã đeo xong xiềng xích.”
“Được rồi, áp tải xe tù lên đường đi.”
Một thanh âm có chút quen thuộc vang lên, ánh mắt Chung Kỳ Vân còn chưa thích ứng với luồng ánh sáng của mặt trời ban trưa như vậy, đành phải chậm rãi nheo mắt lại, mơ hồ nhìn thấy phía trước có một bóng người cưỡi trên tuấn mã cao lớn. Bởi vì ngược sáng nên hắn không thấy rõ diện mạo của người nọ, chỉ nghe ngục tốt bên cạnh đáp một tiếng "Vâng", hắn đã bị áp giải xoay người, đi về phía xe tù.
Ngồi trên xe tù bị khóa chặt bốn phía, chờ xe tù bị ngựa kéo lắc lư, Chung Kỳ Vân mới thở phào nhẹ nhõm. Trước kia hắn chưa từng cảm thấy được sống trong bầu không khí khô ráo còn có ánh mặt trời ấm áp là chuyện khiến người ta hạnh phúc như vậy. Mặc kệ con đường phía trước như thế nào, ít nhất giờ phút này hắn đã thoát khỏi nơi sắp ép hắn phát điên.
Đoàn người áp giải Chung Kỳ Vân vào kinh tính cả Tạ đại nhân kia không quá sáu người, lung lay lắc lư ba ngày, lúc này mới rời khỏi Thục Châu.
Dần dần vào đêm, đội ngũ bị trận mưa to đột ngột trút giữa trưa trì hoãn hành trình, cách trạm dịch kế tiếp còn có trăm dặm, lại do dự có tiếp tục đi về phía trước hay không.
“Tạ đại nhân!”
Chương Hồng phụng lệnh đi điều tra trở về, nói: "Bẩm đại nhân, hạ quan kiểm tra bốn phía một phen, vẫn chưa phát hiện có thôn hay nông gia nào gần đây.”
Nhìn rừng rậm cách đó không xa, Tạ Vấn Uyên hơi nhíu mày: "Trong rừng có nhiều mãnh thú, huống chi nơi này ít người lui tới, tùy tiện vào rừng cũng không ổn, tối nay nghỉ ngơi ở chỗ đi."
Dứt lời, Tạ Vấn Uyên ngẩng đầu nhìn mây đen đã tan biến sau trận mưa lúc giữa trưa giờ đang chậm rãi tụ lại.
“Chỉ sợ tối nay sẽ có mưa to, Chương Hồng ngươi cho người lấy toàn bộ lều lớn dưới xe ngựa ra, tìm một chỗ trống đi dựng lều đi.”