Đã mười ngày kể từ khi Chung Kỳ Vân bị tống đến ngục giam này.
Không, nói ngục giam vẫn chưa đủ chính xác, bởi vì mọi người ở "nơi này" đều biết đây chính là địa lao, lại còn là địa lao giam giữ tử tù.
Âm u ẩm ướt, tanh tưởi ngút trời.
Năm người ăn uống nghỉ ngủ đều chỉ quẩn quanh trong phòng giam rộng chừng chục mét vuông có hàng chắn bằng gỗ bao quanh. Chuột, gián chạy tán loạn khắp nơi trong đống cỏ khô đầy chất bài tiết, còn thường chạy qua cắn ngón tay hắn một cái.
Chung Kỳ Vân nhớ tới sau khi tốt nghiệp, hắn có thuê một gian phòng đơn rộng hơn mười mét vuông ở Tứ Hoàn Bắc Kinh, vì sao lúc sống ở đó hắn lại cảm thấy không gian nhỏ kia là một một địa ngục?
So với nơi này, đó rõ ràng là thiên đường.
Vì sao lại rơi vào hoàn cảnh này? Chung Kỳ Vân không biết, hắn cũng muốn hỏi một chút.
Hắn nhớ rõ không lâu trước đây, trong một bữa tiệc, ở hộp đêm xa hoa lãng phí bậc nhất Bắc Kinh, sau ngần ấy năm, lần đầu tiên bọn họ có thể tiến thẳng vào trận chung kết “Mạt thế” của cả nước. Hơn chục gã đàn ông là thành viên đội sắp kết thúc hơn nửa cuộc đời game thủ đang cùng nhau vui đùa dưới ánh đèn rực rỡ.
Thứ tư tuần sau, bọn họ sẽ ở trước mặt người xem cả ngước quyết chiến với đội đã thống trị bảng xếp hạng năm năm nay. Tuy nói các đội viên khác đều không ôm nhiều hy vọng chiến thắng, nhưng người vừa mới đảm nhận chức đội trưởng khi còn trẻ như Chung Kỳ Vân lại hy vọng có thể vượt qua đối thủ, trở thành nhà vô địch.
Nhưng tại sao hắn vừa mới đi vệ sinh một chuyến, trên đường trở về phòng bao bị một người không biết chui ra từ chỗ nào cầm chai bia đánh vào gáy, lập tức hôn mê bất tỉnh?
Tỉnh lại lần nữa, hắn cũng là bị đau đến tỉnh lại, chẳng qua cái đau này là đau toàn thân.
Giãy giụa mở mắt ra, còn đang mơ mơ hồ hồ chưa hiểu chuyện gì, đã bị một roi xé gió vụt vào người, nơi bị roi đánh vào đau đến kinh tâm động phách.
Chung Kỳ Vân hít một ngụm khí lạnh, hét lớn: "Mẹ kiếp! Ai vậy, bị điên à?! Đánh cả ông nội mày! Phát điên cái gì vậy?!”
Lời này rống ra, roi quất trên người dừng lại một chút.
Chỉ nghe trước mặt hình như có người "Hả?" một tiếng. Chung Kỳ Vân còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, roi kia lại như mưa rền gió dữ liên tục quất vào người hắn.
Trong chớp mắt, da tróc thịt bong.
Chung Kỳ Vân vừa hoàn hồn đôi chút đã bị đánh cho choáng váng, căn bản không biết đang xảy ra chuyện gì. Hắn giãy giụa muốn chạy, lại phát hiện tay chân mình đều bị trói trên cột gỗ.
Trong lòng Chung Kỳ Vân căng thẳng, con mẹ nó, đây là một phải tên điên sao?
Mắt không biết bị mồ hôi hay bị máu làm cho mờ đi, Chung Kỳ Vân không nhìn thấy người đang quất roi phía trước là ai, chỉ thấy được hai bòng người mờ ảo, Chung Kỳ Vân điên lên, tức giận nói: “Thả tao ra, con mẹ nó, chuyện này là thế nào? A Toàn! Chó săn!”