Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lần Xem Mắt Thứ 101 Của Hai Vị Alpha

Chương 7: Giai đoạn trơ ì

« Chương TrướcChương Tiếp »
Giai đoạn trơ ì (refractory period) là khoảng thời gian hồi phục lại giữa 2 lần lêи đỉиɦ.

============

Edit: Cult

Lúc cả hai đều đã bình tĩnh rồi, Lục Minh đưa tay ấn nơi đang nhô lên trên gáy y, tò mò hỏi: “Cái này là là tuyến thể phải không? Tại sao nó lại nổi lên vậy?”

Lệ Trạch đánh một phát lên cái tay kia, đôi mắt híp híp, học theo anh ấn vào nơi lúc nãy bản thân muốn cắn xuống, “Cậu cũng thế.”

“Cho tớ cắn một cái được không?” Lục Minh cười híp mắt thương lượng, nhìn vô cùng ngon miệng, mặc dù bản thân không ngửi được, mà nhưng mùi vị nhất định rất dụ người.

Lệ Trạch nhắm mắt lại, biết chắc rằng anh không có gan làm vậy, môi mỏng khẽ mở, “Được đó, thế cậu cũng để tớ cắn một phát được chứ? Minh Minh.”

Lục Minh: “…”



“Phải rồi, cậu cũng điền bảng biểu mà, thế cậu điền như nào?”

Lệ Trạch nhớ tới cái bảng đó thì hừ hừ bực bội, rõ ràng không muốn thảo luận đề tài này.

“Nói một chút đi mà…” Lục Minh tiến sát lại, “Đúng rồi, cậu thích tin tức tố mùi gì?” Lệ Trạch khác với anh, anh không ngửi được tin tức tố của Omega còn Lệ Trạch thì ngửi được nhưng không có phản ứng.

Lệ Trạch bị làm cho đau đầu, không phải sau khi làm chuyện đó thì nên ngủ một giấc thoải mái sao? Tại sao tên kia vẫn cứ ồn ào như vậy.

Khóe miệng cong lên, không nhịn được nói ra điều mình viết trên bảng, “Mùi cỏ khô dưới nắng, có chút ngọt.”

[chỗ này tui viết lại theo ý hiểu thôi, bản gốc là “阳光打在干草上的木质香气, 微甜”, ai hiểu được hết thì giúp mình với]

Lục Minh sững sờ, anh cũng chỉ thuận miệng hỏi một câu, không ngờ rằng Lệ Trạch lại nói ra đáp án.

Mệt mỏi mà quay lưng lại, “Ồ…”

Lệ Trạch không hiểu gì nhìn lưng anh, như thế này là sao? Mùi gỗ thơm trong không khí cũng có chút vị đắng.

“Không lẽ đến cả tin tức tố của bản thân cậu cũng không ngửi được à?”

Lục Minh vuốt ve tay y, “Ngứa, ngửi không ra.”

Lệ Trạch ngẩn ra, “Vậy cái cột đó cậu điền như nào?”

Đột nhiên Lục Minh không muốn nói gì cả, miễn cho người này cảm thấy đắc ý, tuy rằng anh không ngửi được mùi tin tức tố, thế nhưng hiện giờ anh cảm thấy mùi thuốc lá trên người Lệ Trạch là thoải mái nhất…

“Lục Minh? Minh Minh?”

“Đừng làm phiền tớ.”

Lệ Trạch bỗng nhiên có cảm giác mình là món đồ dùng xong bị vứt đi, thật lòng nói: “Cậu còn giỏi thay đổi hơn cả Omega.”

Lục Minh hừ hừ, tìm một lý do cho hành vi của bản thân, “Giai đoạn trơ ì.”

Lệ Trạch: “…”
« Chương TrướcChương Tiếp »