Chương 5: Lục Minh Minh

Bởi vì Ngân Gia dính phải vấn đề hậu thi học kỳ nên từ giờ bên nhà sẽ đổi editor nhé mọi người, là Cult mình đây, mọi người có thể gọi là Cu cho gọn ;3.

==============

Edit: Cult

“Vui lắm sao?” Lục Minh oán khí ngút trời, anh đã chờ Lệ Trạch nửa giờ, thầm oán có khi nào tên kia nhìn trúng con nhà người ta rồi không?

Lệ Trạch liếc anh một cái, khóe miệng giật giật.

Lục Minh tâm lý không thoải mái, vì cái mèo gì mà tên này chọn được nhưng anh lại chả chọn được?

Lệ Trạch giải thích ngắn gọn, “Điền bảng điều tra.”

“Tớ cũng điền.” Lục Minh hừ hừ, “Nói đi, nữ Omega kia có phải rất đẹp không?”

Lệ Trạch suy nghĩ một chút, lắc đầu, “Tớ không để ý.”

“Không để ý mà lại cao hứng thế kia á?!” Lục Minh bĩu môi, trong lòng bỗng nhiên xuất hiện một ngọn lửa vô danh.

“Cậu có muốn biết tên cô ấy không?”

Lục Minh đột nhiên có cảm thấy lòng hơi chua, ngay cả tên người kia cũng nhớ kỹ.

Tình trạng này vẫn còn tiếp diễn đến tận lúc về đến cửa hai nhà.

“Đánh một trận với tớ đi, xương cốt gỉ hết cả rồi.” Ngược lại hiện giờ Lục Minh vô cùng nhớ những ngày trong quân đội, ít nhất không có chuyện hẹn hò làm người ta chán ghét này.

“Cậu thật sự không muốn biết hả?” Lệ Trạch cười xấu xa.

“Không muốn!”

Lục Minh không muốn về nhà nghe mẹ mình lải nhải, tiện xe nên đến phòng của Lệ Trạch, mà gian phòng đó rất lớn, có thể đánh một trận.

Lệ Trạch tình nguyện phụng bồi, cởi cúc áo, dù sao sau khi y nói xong lời tiếp theo thì có không muốn cũng phải đánh một trận.

“Tên cô ấy là Lộ Manh Manh.”

Lục Minh: “…” Cái…Cái gì?

“Minh Minh, bỗng dưng tớ phát hiện tên cậu vô cùng đáng yêu đó.” Lệ Trạch đưa tay vỗ mặt anh.

Lục Minh nghiến răng, tung ra một đấm, chết tiệt, dám giỡn mặt anh à.