Chương 11: Không cô đơn

Edit: Cult

“Cậu đi đâu thế?”

Lệ Trạch ở dưới biển dùng ngón chân kéo quần bơi của Lục Minh, Lục Minh không dám động đậy, anh lau lau mặt, cổ họng có chút khàn, “Dập lửa.”

“Ngâm người ở đây.” Lệ Trạch nói một không nói hai, chẳng qua không chịu để anh bơi sâu xuống.

“Tớ vẫn chả hiểu được cậu.” Lục Minh buồn cười nói: “Rõ ràng cậu đã ở phía Đông Nam lâu đến vậy rồi, sao vẫn chưa quen chứ? Không phải mỗi lần đánh trận chúng ta đều xuống biển sao?” Kỳ thực kĩ năng bơi của hai người bọn họ có thể nói là tốt nhất toàn quân, không biết tại sao mỗi lần nghỉ phép Lệ Trạch lại không chịu cho anh chơi ở dưới sâu.

“Không có cách nào khác.” Lệ Trạch có bóng ma đối với biển, “Tớ có thể lập tức viết báo cáo xin thuyên chuyển lên trụ sở trên núi tuyết.”

Lục Minh nịnh hót ôm lấy eo y, “Anh Lệ à, em không bơi nữa là được mà.”

Hai người trôi nổi trên mặt biển, vừa vặn có một mảng mây che đi ánh nắng.

Xa xa, hai tên em trai vừa lên đại học đang dụ dỗ nữ sinh đi nghỉ phép ở sát vách.

Lục Minh đột nhiên nở nụ cười, “A Trạch, sao tớ lại cảm thấy tách biệt thế nhỉ? Dường như lúc ấy chúng ta chỉ biết mỗi việc huấn luyện vậy.”

Thời điểm bọn họ vào trường quân đội, là lúc đế quốc khẩn trương nhất, đến năm ba đại học đã bị ném lên chiến trường, cho nên mới nói chiến tranh là con đường trưởng thành nhanh nhất của quân nhân, nếu không có những năm chiến tranh đó, dù có dùng thực lực bản thân và ảnh hưởng của gia đình thì cũng cũng rất khó để họ lên chức nhanh như thế này.

Lục Minh từ từ thở dài, rõ ràng còn chưa tới 30, tại sao anh lại cảm thấy mình thật lạc lõng so với cuộc sống của người trẻ tuổi.

Lệ Trạch hơi nghiêng đầu liếc anh, “Sao thế? Cô đơn?”

“Cô đơn cái gì? Không phải còn có cậu ở cùng với tớ sao?”

Đáy mắt Lệ Trạch cũng nhiễm lên ý cười.

===================

Cult: Ôi chời ơi mù mắt chó của con rồi *đeo kính đen*