Editor: Claudia
Tia sáng từ điện thoại di động đang nằm trên chăn chiếu lên trần nhà, lan rộng ra rìa càng ngày càng mờ ảo.
Trong phòng yên tĩnh đến mức chỉ còn lại tiếng hít thở, nhưng lại nồng nhiệt như sóng đánh dữ dội từ tứ phía, lúc đầu còn có thể che giấu, ẩn náu, nhưng sau một giây liền không thể kiềm chế được mà bộc phát, nước dâng cuồn cuộn như muốn rung chuyển thế giới.
Sau lưng Tiết Duật hơi ẩm ướt, cảm giác nóng bừng bừng khiến anh huyết khí dâng trào.
Anh không nói gì, Lương Nguyệt Loan cũng im lặng nằm đó.
Tiết Duật giật giật thân thể, khi cánh tay chạm vào cô, cô khẽ nhích sang bên cạnh một chút.
Trước khi mất điện cô đang chuẩn bị đi ngủ, bên trong áo ngủ đương nhiên không mặc gì cả, điện thoại không sáng lắm, trong phòng tối mờ mịt, tuy không nhìn rõ cái gì, nhưng cũng không phải đưa tay lên thì không thấy năm ngón.
Bên tai ầm ầm rung động, Tiết Duật nghĩ thầm thời gian xe lửa lân cận chạy qua hôm nay thật sớm, bình thường phải rạng sáng mới qua.
Nhưng có một giọng nói cứ vang lên, chọc thủng lời nói dối vụng về tự lừa mình dối người của anh.
Mày nghe đi, đó là tiếng tim đập của mày.
Tiết Duật thầm bật cười trước việc ngay cả sự dụ dỗ nhỏ nhất cũng không chịu đựng được của mình, đồng thời không khỏi thắc mắc liệu Lương Nguyệt Loan có đang phải chịu dày vò như anh không, vì vậy anh nghiêng đầu nhìn về phía cô, muốn thấy vẻ mặt của cô lúc này.
Anh không nhịn được suýt bùng nổ, ít ra cô cũng nên đáp lại anh bằng sự thẹn thùng, đỏ mặt của thiếu nữ chứ.
Song ánh mắt của anh lại dính vào cổ áo ngủ của cô không nhúc nhích.
Ngực của cô theo nhịp thở khẽ phập phồng, ánh sáng yếu ớt phác họa hai điểm nhô lên, Tiết Duật đã nhìn thấy trong gương, trắng mềm, anh chỉ có thể liếʍ bằng đầu lưỡi mềm mại nhất để không làm hư nó.
“Cậu đã ổn chưa?” cổ của Lương Nguyệt Loan đã cứng đờ, “Hay là cậu cứ cắt tóc tôi đi, bình thường tôi buộc tóc đuôi ngựa nên sẽ chẳng ai nhìn ra đâu. Tiết Duật? Cậu đừng có ngủ thϊếp đi, tôi không muốn bị sái cổ.”
Mấy câu nói kia đã làm nhiễu loạn ảo tưởng sắc tình trong đầu Tiết Duật, cũng may mắn thật, nếu cứ tiếp tục thì anh sẽ bị lộ ra chân tướng mất.
“Chưa ngủ,” anh vẫn giữ giọng điệu ổn định như chưa có chuyện gì xảy ra, “Ngồi dậy, tôi thử lại lần nữa.”
Anh vật lộn một lúc lâu, cuối cùng cũng giải phóng được mớ tóc rối của cô.
“Cậu dùng điện thoại nghe nhạc thiếu nhi trước đi, tôi đi tìm nến cho cậu,” chân Lương Nguyệt Loan có chút tê dại, đi tới cửa thì chậm rãi dừng lại, khi còn bé Tiết Duật thật sự rất sợ bóng tối, Ngô Lam còn từng dỗ anh ngủ.
Tiết Duật lặng lẽ giấu chiếc điện thoại vừa mới sờ tới xuống gối, “Điện thoại hết pin rồi.”
“Vậy cậu dùng của tôi đi,” cô không nghi ngờ gì, “Nhưng pin của tôi cũng không còn nhiều, vẫn phải tìm nến trước.”
Tiết Duật nói được.
Lương Nguyệt Loan mới chuyển về đây không lâu, vất vả lắm mới tìm thấy một cây nến trong ngăn kéo, lại không biết bật lửa ở đâu, từ phòng bếp ra ban công, lại từ phòng khách vào phòng ngủ, đi tới đi lui chừng mười vòng trong căn nhà chưa đến 100 mét vuông, lăn qua lăn lại đến rất khuya mới ngủ.
Ngày hôm sau còn chưa thức dậy thì trời mưa.
Mưa rơi lộp bộp ngoài ban công, bùn đất trong chậu hoa văng tung tóe khắp nơi, Tiết Duật nhìn mây đen ảm đạm bên ngoài cười đắc ý.
Mưa lớn như vậy, chưa nói đến việc leo núi, ra ngoài đi chơi thôi cũng đã là cả vấn đề rồi.
Chân đυ.ng vào ghế hôm qua sau một đêm bầm đen một mảng lớn, Tiết Duật thay một chiếc quần đùi, hài lòng mở cửa phòng.
Lương Nguyệt Loan đang nấu sủi cảo trong phòng bếp, bày ra hai cái bát.
Cô liếc nhìn Tiết Duật đứng ở ban công ngắm mưa, dù cô đã mặc hai chiếc áo rồi nhưng vẫn thấy lạnh, vậy mà anh còn mặc quần đùi.
“Dự báo thời tiết quả thực không đáng tin, nếu trời muốn mưa thì mưa thôi,” anh thở dài, “Những người dậy sớm leo núi chắc lúc này đang hối hận muốn chết, ở nhà thoải mái biết bao.”