Editor: Claudia
Bình thường sau khi vào học thì sẽ có hai mươi phút đọc sách buổi sáng trước khi tự học, Ngô Lam không phải là người vợ toàn thời gian, bà cũng có công việc của mình, từ khi học tiểu học, Lương Nguyệt Loan đã bắt đầu dậy đúng giờ và tự làm bữa sáng.
Âu Bao* đã được mua sẵn để trong tủ lạnh, Lương Nguyệt Loan chỉ cần hâm nóng lại thôi, vì Tiết Duật đã liên tục đi muộn một tuần nên của anh bị treo trên bảng đen trước tòa nhà dạy học cứ để vậy mà không cần phải xóa.
(*) Âu Bao: Bánh mì kiểu Âu
Bên cạnh chính là bảng vàng danh dự, thành tích đứng thứ hai hàng năm càn rỡ đến không gì sánh được.
Đầu bếp Lương Nguyệt Loan không thích uống sữa tươi, sữa chua uống hết rồi vẫn chưa đi mua, cô ăn nửa cái Âu Bao lớn cỡ bàn tay đến nghẹn, liền đặt nó lên bàn, ra ban công cất qυầи ɭóŧ đã khô đi.
Sau khi cô xoay người trở lại phòng ngủ thì đèn trong phòng Tiết Duật sáng lên, anh chỉ mở một cái đèn bàn.
Ngày thứ tư Tiết Duật dọn đến đây, anh đã biết được quy luật làm việc và nghỉ ngơi của Lương Nguyệt Loan, mỗi ngày cô sẽ dậy sớm nửa tiếng vì không muốn ra ngoài cùng anh, anh cố ý đến muộn, cô biết anh sẽ không dậy sớm như vậy, nên cô sẽ ngủ nhiều hơn ngày hôm sau năm phút, ngày thứ ba thì ngủ nhiều hơn mười phút.
Cửa phòng ban đầu chỉ có một cái khe hở nhỏ, nhưng bởi vì cửa sổ mở ra, bị gió thổi lại mở ra một ít nên ánh sáng hơi vàng lọt vào.
Tiết Duật xoa tóc ngắn đi tới phòng khách, dừng lại bên cạnh bàn trà, ánh mắt không tự chủ được nhìn vào trong.
Cô quay lưng về hướng cửa, có lẽ cô không biết cửa đóng chưa chặt, sau khi cởi váy ngủ ra, cơ thể thiếu nữ như được phủ một lớp ánh sáng mờ ảo.
Tiết Duật từ trong gương nhìn thấy cô đang dùng bàn tay nâng một bên bầu ngực lên, gom nó lại, cho vào trong áσ ɭóŧ, rồi lại làm tương tự với bên kia.
Thiếu nữ đang ở độ tuổi dậy có hơi thẹn thùng về sự thay đổi của một số bộ phận trên cơ thể, cô luôn móc dây áσ ɭóŧ rất chặt, đồng phục cũng chọn cỡ lớn nhất, lên cao trung rồi vẫn vậy.
Khi cô cúi xuống, những sợi tóc rơi xuống bả vai đã thay Tiết Duật cảm nhận xúc cảm nhẹ nhàng như trong tưởng tượng của anh.
Anh dường như thực sự ngửi thấy mùi sữa thơm nhàn nhạt.
Nhưng thật ra đó là chiếc bánh mì trên bàn.
Một giây trước khi Lương Nguyệt Loan xoay người lại, Tiết Duật vờ như anh vừa bước ra từ phòng ngủ.
Anh ngáp, mắt cũng không mở, Lương Nguyệt Loan hơi sửng sốt, chào hỏi một cách nhạt nhẽo, “Buổi sáng tốt lành.”
“Chào.” Tiết Duật thản nhiên xoa xoa mái tóc ngắn bước vào WC.
Lương Nguyệt Loan cắn nửa chiếc bánh mì và thay giày xuống lầu, đến trạm xe buýt.
Tiết Duật cúi đầu liếc nhìn đũng quần, quần ngủ rất rộng rãi, phòng khách không mở đèn, dấu vết mơ hồ nhô lên cũng bị ánh sáng mờ ảo buổi sáng che giấu.
Xe buýt còn ba phút nữa mới đến, Lương Nguyệt Loan đá đá vụn dưới chân, do dự không biết có nên mua một ly sữa đậu nành hay không.
“Tự nhiên ngẩn người làm gì?” giọng nói của Tiết Duật vang lên bên tai.
Lương Nguyệt Loan còn chưa kịp nói gì thì đã lên chiếc xe phía trước, tài xế đột nhiên lăn bánh, lắc lư một cái, sau khi nắm lấy tay vịn để đứng vững, cô quay đầu thì suýt chút nữa đυ.ng vào anh, ánh mắt vừa may rơi vào hầu kết của thiếu niên.
Cô lùi lại nửa bước mà không để lộ dấu vết gì.
Nghĩ thầm, hồi sơ trung rõ ràng còn thấp hơn cô.
“Quẹt thẻ,” Tiết Duật tự nhiên lấy thẻ xe buýt từ tay cô, “Tôi không có tiền lẻ, giúp tôi quẹt một lần.”
Chỉ có hai trạm, bình thường Lương Nguyệt Loan đều đứng, nhưng bây giờ Tiết Duật cách cô quá gần, theo thân xe lắc lư, hai cánh tay thỉnh thoảng sẽ chạm vào nhau.
Khi đèn giao thông chuyển sang màu đỏ, cô ngồi vào chỗ cạnh cửa xe, Tiết Duật cũng đi qua.
Anh không mặc đồng phục.
Một tay nắm tay vịn, vạt áo phông bị kéo lên theo cử động của tay, trong đầu Lương Nguyệt Loan không hiểu sao thoáng hiện lên hình ảnh cậu thiếu niên vén vạt áo lên lau mồ hôi trên sân bóng, cô mất tự nhiên mà dời ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tiết Duật trả lại thẻ xe buýt cho cô, cô đang cầm một miếng bánh mì, “Không ăn hết?”
“Ừ, nhiều quá, tôi ăn một nửa là đủ rồi, sao hôm nay cậu đi sớm vậy?”
Động tác của cô rất nhẹ, ngay cả Ngô Lam cũng không bị đánh thức.
“Học tập,” Tiết Duật không để ý nói.
Dù sao cũng năm ba rồi, lời này người khác có thể tin, nhưng Lương Nguyệt Loan thì không, cô đã từng thắc mắc liệu Tiết Duật ngoài mặt thì chơi bời như vậy có lén học bài hay không, sau đó có nhiều lần sự thật chứng minh là cô đã nghĩ nhiều, anh thông minh bẩm sinh rồi.
“Không ăn sáng không thấy khó chịu sao?” Lương Nguyệt Loan thực sự không biết nói gì.
Tiết Duật cười cười, “Không phải cậu mang theo cho tôi sao.”
Lương Nguyệt Loan không nghe rõ.
Sau khi xuống xe, Tiết Duật đi bên phải cô, cầm lấy chiếc bánh mì mà cô đã ăn qua, sau khi cho lên miệng nhai ba hai miếng thì chạy đến quán ăn nhỏ mua hai ly sữa đậu nành, cắm ống hút vào rồi đưa cho cô một ly.
—-
Lời tác giả muốn nói:
Lần đầu tiên viết truyện vườn trường, tôi hy vọng mọi người sẽ thích nó.
Giai đoạn đầu cơ bản không có gì, cá nhân tôi cho rằng ở thời kỳ niên thiếu hormone đang rục rịch và sự ám muội cảm động gấp trăm ngàn lần so với H.