Chương 28: Muốn hôn cậu

Mặc dù nhìn bề ngoài Tiết Duật tưởng như không có mấy sức lực, nhưng mà bị anh kéo Lương Nguyệt Loan vùng vẫy thế nào cũng không thoát ra được, “Cửa sổ là cậu cạy ra, cậu còn muốn la hét cái gì?”

“La lên gọi chú bảo vệ đến mở cửa cho mình ra ngoài,” anh nói mà không một chút xấu hổ, “Cậu không muốn nhảy qua cửa sổ, cửa chính của phòng này bị khoá rồi, mình phải tự tìm một đường thoát thân chứ."

Anh làm ra vẻ giống như chuẩn bị muốn la lớn lên, Lương Nguyệt Loan biết anh nói được làm được, trong lúc nóng lòng xuống tay bụm miệng anh lại.

“Cứu mạng a, có người cướp sắc…..” anh không chịu an phận mà còn cố ý trêu cô.

Lương Nguyệt Loan nhìn trái liếc phải, sợ là sẽ thu hút người đến thật, “Tiết Duật, cậu đừng làm loạn nữa.”

“Ếi ế, thiệt là hung dữ nha,” anh gần đây đang cai thuốc, nên trong người lúc nào cũng đem theo vài viên kẹo. Nhớ lại lúc trước khi ra khỏi nhà có cầm theo một nắm, loại kẹo mềm hay cứng hoặc mùi vị đều là lấy đại. Anh lục tìm trong túi, lôi ra một viên, lột vỏ rồi đút cho Nguyệt Loan.

Cô chỉ vừa mới há miệng đón lấy, viên kẹo còn chưa hoàn toàn được bỏ vào miệng. Anh bỗng bất ngờ cúi người tiến sát lại. Đầu lưỡi lướt qua khoé môi cô như muốn nếm thử mùi vị viên kẹo ban nãy.

Mùi vị kẹo sữa hương dừa rất nồng đậm.

“Lương Nguyệt Loan,” Anh đề thấp thanh âm, làm ra vẻ thần bí, “Cậu có nghe thấy âm thanh gì không?”

Người sợ bóng tối trước giờ là anh, Lương Nguyệt Loan thì ngược lại lá gan rất to, “Đừng có tự dọa bản thân.”

“Mình muốn nói là hình như có người đang đi qua đây, chắc là giáo viên hậu cần nào đó đến kiểm tra nguồn điện và cửa xem đã khóa chưa.”

“…….”

Cô từ nhỏ là một học sinh ngoan ngoãn, mang theo sự kỳ vọng của ba mẹ trưởng thành từng bước từng bước một, thời kì nổi loạn tới trễ, tâm lý luôn tiềm tàng ẩn chứa một con quái vật đang trong tình trạng ngủ đông. Lúc bình thường không ai có thể nhìn ra được.

Tiết Duật mỉm cười hướng cô dang rộng vòng tay, “Mình đón lấy cậu, không té được đâu.”

Tiếng bước chân cách ngày càng gần, Lương Nguyệt Loan trèo qua ghế, nắm lấy tay Tiết Duật mượn lực nhảy vào phòng thiết bị. Sau đó Tiết Duât cúi người xuống cầm lấy tai vịn ghế, nhấc nó lên rồi kéo vào bên trong phòng, đặt nó vào trong góc rồi nhanh tay đóng cửa sổ lại.

Hai giáo viên vừa đi vừa nói bước qua hành lang, đi tới cuối hành lang, kiểm tra một lượt từ đầu đến cuối các phòng học trong dãy, rồi vòng lại đường cũ, kiểm tra lần nữa sau đó mới đi khỏi.

Lúc bọn họ lần nữa đi qua phòng thiết bị, chỉ cách nhau một lớp tường, chính là góc tường kế bên cạnh cửa sổ, Lương Nguyệt Loan lưng dựa vào tường, đầu ngẩng lên bị hôn đến thở gấp.

Viên kẹo sữa hương dừa trong miệng cô dần dần bị hoà tan, vị ngọt quyện vào từng kẽ răng. Hương vị ngọt ngào lan tỏa trong không khí, khiến lòng người mê đắm. Mà cô dường như cũng đang tan chảy vào trong vòng tay của Tiết Duật.

Giọng nói ngoài hành lang từ từ nhỏ dần, đèn cũng tắt đi, chỉ còn lại ánh sáng le lói của mấy ngọn đèn chiếu sáng trên sân cỏ. Ánh sáng đó vốn đã rất mờ ảo như ánh hoàng hôn sắp tàn. Cố gắng vượt qua hết sân cỏ chiếu vào dãy phòng học lại càng thêm yếu ớt.

Bóng dáng hai người mơ hồ ẩn hiện lên góc tường, ngụy trang thành bóng dáng của đống thiết bị lặt vặt, không gì có thể xâm phạm.

Mùi vị siro ừ viên kẹo hoà tan trong khoang miệng ngọt ngào và béo ngậy, hơi thở nóng hổi làm cho miệng Lương Nguyệt Loan trở nên khô khốc. Cô kiễng chân nhón cao hơn cố gắng đón lấy một ít chất lỏng từ miệng của Tiết Duật để làm dịu đi cơn khát như đang muốn thiêu cháy cô. Anh rất nghe lời ngoan ngoãn cúi người xuống, nhưng hai tay hư hỏng lại lặng lẽ vén áo len của cô lên rồi lần mò vào bên trong.

Lại từ từ lướt xuống dưới.

Cảm nhận được một lực đạo cản lại đè lên cổ tay anh, Tiết Duật dừng lại động tác dụ dỗ, hơi thở gấp gáp xen lẫn với giọng nam trầm ấm, âm thanh thấp đến nổi dường như không thể nghe thấy, Tiết Duật khẽ cắn vào dái tai của cô, "Tay mình đã rửa qua rồi, rất sạch sẽ."

Anh dùng ngón tay đẩy nhẹ cạp qυầи ɭóŧ bông bên trong, “Năm nay trôi qua thật chậm, trước tiên nên chào hỏi Tiểu Nguyệt Loan một chút.”

Ngay cả trong ngày tuyết rơi, cơ thể anh vẫn luôn là một cổ ấm nóng và đôi tay ấy cũng không hề lạnh lẽo. Nhưng khi phần da chân nhạy cảm không có bất kì lớp che chắn nào, Lương Nguyệt Loan vẫn không thể kiềm chế được mà run nhẹ. Cô muốn đẩy anh ra, nhưng cổ tay đang bị anh khoá chặt phía sau lưng, môi và lưỡi anh chặn lại giọng cô. Nụ hôn cuồng nhiệt đến mức chỉ miễn cưỡng dừng lại dù chỉ là giây phút ngắn ngủi, anh vẫn còn luyến tiếc không muốn rời xa mà ở nơi vành môi của cô nhẹ nhàng ma sát, nhiều hơn vài phút dành cho cô sự dịu dàng và ấm áp.

Cô không giỏi nhẫn nhịn, nên mọi phản ứng cô bộc lộ đều là chân thật nhất.

Hai chân trở nên mềm đi, trong phút chốc đứng không vững.

Tiết Duật chỉ đơn giản là cởi ra áo khoác ngoài, trải lên chiếc bàn bên cạnh. Sau đó ôm cô đặt lên trên đó, trước khi để cô xuống anh còn không quên kéo luôn chiếc váy đồng phục học sinh của cô xuống tận đùi.

Ngón tay cách một lớp qυầи ɭóŧ, mân mê hình dạng vành ngoài của Tiểu Nguyệt Loan, sờ vào cảm thấy có chút ẩm ướt, "Hôm nay cậu mặc màu gì?"

“…. Màu trắng,” Cô khẽ thở hổn hển.

Màu trắng, có thể lúc bị ướt sẽ trở nên trong suốt một chút. Trong bụng Tiết Duật đột nhiên nghĩ đến điều này

“Còn mình là màu đen,” anh đưa tay vào và ngập ngừng đẩy hai cánh môi thịt mềm sang hai bên, phía bên trong nóng như lửa. Da^ʍ thuỷ chảy ra ngày càng nhiều làm cô bé như đang được phủ một lớp bơ, bóng bẩy, mê hồn.

“Thật trơn láng nha.” Hơi thở nóng bỏng của anh quanh quẩn trên cổ cô, tìm được vài sợi tóc ướt đẫm mồ hôi, “Mình muốn hôn nó.”

"Không, Tiết Duật ... Hơi đau, cậu ..." Cô kẹp hai chân lại, vô tình để anh chạm vào côn ŧᏂịŧ đang nhô lên.

Vô tình để anh ta chạm vào cục thịt nhỏ* đang nhô lên.

*điểm G or hộŧ ɭε

Nơi nhạy cảm nhất của Tiểu Nguyệt Loan.

Anh độc ác bóp vào điểm đó một cái, cô không chịu nổi kí©h thí©ɧ suýt chút nữa kêu lên thành tiếng, đem miệng cắn chặt vào vai anh mới miễn cưỡng ngăn lại thanh âm, thút tha thút thít, chực như cô sắp khóc mất rồi.

Ngón trỏ ươn ướt dinh dính không ngừng ma sát. Miệng nhỏ bên dưới Nguyệt Loan hình tìm ra được thủ phạm kia, bởi vậy nó ra sức hút chặt ngón trỏ của anh như mời gọi anh tiến sâu hơn vào bên trong.

Không thể chịu thêm được rồi.

“Được rồi,” Tiết Duật hôn lên gò má cô, “Được rồi.”

Một tiếng thời gian nghỉ ăn cơm bị hai người bọn họ tận dụng cho đến 10 phút cuối cùng. Tiết Duật tinh tế giúp Lương Nguyệt Loan mặc lại quần, cũng giúp cô chỉnh sửa lại áo đồng phục bị anh làm nhăn nheo.

Cả hai mở cửa sổ và nhảy ra ngoài, phòng thiết lại được khôi phục lại trạng thái ban đầu.

Lương Nguyệt Loan căn bản không muốn nói chuyện với anh, nhưng anh lại không nhịn được nở ra một nụ cười đầy sáng lạn, vui vẻ bước theo cô, lại bị cô khó chịu đá một phát rõ mạnh vào xương bánh chè. Cô hình như giận thật rồi, ra “chân” mạnh như vậy, làm anh đau đến cúi gập người xuống.

"Tiết Duật ..." Dù cô biết anh đang giả vờ, nhưng trong thâm tâm vẫn lo là mình đạp quá mạnh.

Anh không biết từ đâu lấy ra một túi thơm nhỏ nhắn. Lúc đứng lên cầm một sợi dây của túi thơm mà đung đưa nó trước mặt cô. Nhìn không quá tinh xảo, giống như đồ handmade.

“Trong đây là những cánh hoa đào đã được phơi khô tốt, miễn là không bị dính nước sẽ không dễ bị hư.” Cô kinh ngạc, “Cậu cũng biết mấy việc may vá này.”

"Dăm ba chuyện này có gì khó. Mình không chỉ biết may vá mà còn có thể giặt giũ và nấu ăn," Tiết Duật ghé sát vào tai cô, "Buổi tối về nhà mình sẽ giặt đồ lót cho cậu."

………

Lương Nguyệt Loan trở lại lớp học hai phút trước khi chuông tự học buổi tối vang lên.

Qυầи ɭóŧ dinh dính ẩm ướt, rất không thoải mái.

Phó Tây Dã thấy má cô hơi ửng đỏ, tốc độ làm bài tập cũng chậm hơn bình thường rất nhiều, "Cậu bị cảm à?"

“Không có,” cô sợ bị nhìn ra vội ngồi thẳng lưng, tư thế ngồi trở nên thẳng thóm. Nhưng trong lòng bàn tay vẫn nắm chặt một thứ gì đó.

Cậu lại nhớ tới ngày đầu tiên khai giảng vào cấp ba, hôm cả lớp bị cô giáo Ngữ Văn kéo dài giờ học. Cô thì lại đang loay hoay, dáng vẻ bất an không biết làm sao bởi vì kì kinh nguyệt đến bất ngờ, còn bị dính bẩn lên cả quần áo.

Phó Tây Dã cúi xuống nhìn đồng hồ, cách lúc hết tiết vẫn còn rất lâu, anh liền đứng dậy xin đi ra ngoài, qua vài phút sau trở lại trước cửa nói lớn, “Lương Nguyệt Loan, thầy chủ nhiệm gọi cậu.”

Cậu là lớp trưởng, mà lúc chiều thầy chủ nhiệm lại vừa khéo quyết định xong hai người sẽ là đại biểu sinh viên.

Nên mọi người cũng không ai để ý quá nhiều, tự ôn tập bài vở của mình.

Đến cả Lương Nguyệt Loan còn không phát hiện ra có chỗ gì đó không đúng.

Cô xoay người đi qua hành lang chuẩn bị đi lên tầng trên, Phó Tây Dã từ phía sau ngăn cô lại, nói là thầy chủ nhiệm không có kêu cô đi lên văn phòng, "Cậu vào toilet kiểm tra đi, tôi sẽ đợi ở đây, chờ cậu xong rồi cùng đi về lớp."

Lương Nguyệt Loan mất một lúc mới có phản ứng, nhưng cô cũng không biết phải giải thích thế nào.

Phó Tây Dã nghĩ rằng thứ cô đang cầm là băng vệ sinh. Thực tế thì chỉ là một chiếc túi thơm nho nhỏ, và cũng “rất xấu”.

"Tôi không tới cái đó," cô từ từ xoè tay ra.

Phó Tây Dã sau khi nhìn thấy món đồ bên trong, khuôn mặt anh bỗng dung trở nên mất tự nhiên.

"Cậu thích mấy loại đồ chơi nhỏ này, tại sao lại không mua cái nào đẹp một chút."

Lương Nguyệt Loan dường như có thể tưởng tượng được hình ảnh Tiết Duật lúc ngồi chồm hổm trong góc lén lút may may vá vá, "... nhìn cũng được mà, đâu tới nỗi xấu đâu."