Editor: Claudia
Hôm qua Tiết Quang Hùng chia tay bọn họ khá muộn, Ngô Lam ngủ không được sâu, nên phải chờ mọi người đi hết rồi mới miễn cưỡng ngủ được.
Cô còn chưa dậy, nhà có diện tích nhỏ, không tiện lắm nên Tiết Quang Hùng không lên lầu mà chỉ đậu xe ở dưới chờ Tiết Duật. Thật ra ông vừa tới đã gọi cho anh rồi, nhưng anh lại tắt máy, nên đành phải gọi cho Lương Thiệu Phủ.
Anh không kịp ăn sáng, chỉ vội vội vàng vàng tắm rửa một chút,
Lương Nguyệt Loan bị gọi dậy rửa mặt, mở cửa nhà vệ sinh ra thì bên trong vẫn còn hơi nước, khắp nơi đều ướt nhẹp.
Trong lúc cô đánh răng vô tình thấy được chiếc qυầи ɭóŧ bị vắt xoắn lại sau khi giặt xong trong chậu nước, màu sắc giống cái quần mà anh mặc đêm qua, chắc là giặt xong rồi quên mang ra ngoài.
Sáng sớm đã giặt qυầи ɭóŧ…
Lương Nguyệt Loan sửng sốt vài giây, đột nhiên nghĩ đến cái gì, đầu óc hỗn loạn chợt tỉnh táo lại, mất tự nhiên nhìn sang chỗ khác. Trong gương phản chiếu gò má nóng bừng của cô.
Tiết Duật thu dọn xong hành lý mới nhớ ra có chuyện chưa làm xong, may mà Ngô Lam còn đang ngủ, Lương Thiệu Phủ thì vẫn luôn ở trong phòng bếp nên cũng không đến mức quá xấu hổ.
Nhưng cửa nhà vệ sinh lại bị khóa trái từ bên trong.
“Nguyệt Loan?” anh hạ giọng.
Lương Nguyệt Loan ngậm bọt kem đánh răng trong miệng, mơ hồ đáp, “Chờ một chút.”
Cô mở cửa, trực tiếp đưa chậu ra.
Nhưng Tiết Duật không nhận lấy.
“Cầm đi…” tay cô mỏi rồi.
Cô nhìn thấy cũng không sao, đúng lúc điện thoại di động vang lên, Tiết Quang Hùng không thể chờ được nữa, gọi điện tới thúc giục, sau khi bắt máy anh liền nói hai ba câu đối phó.
“Anh phải đi rồi, em phơi giúp anh.” anh xách ba lô lên, như phải đi.
“Tiết Duật,” Lương Nguyệt Loan sợ làm ồn đến Ngô Lam nên không dám gây ra động tĩnh quá lớn, chỉ níu lấy dây đeo ba lô của anh, “Anh tự phơi đi.”
“Anh không có thời gian,” anh lại ra vẻ lưu manh, cà lơ phất phơ như thế. Tiết Duật nhìn thoáng qua phòng bếp, sau khi chắc chắn rằng Lương Thiệu Phủ sẽ không đột ngột qua đây thì khom lưng cầm lấy cái chậu dưới đất cho Nguyệt Loan cầm, “Anh cũng chỉ còn cái này, em không phơi cho anh, qua hết năm anh về thì chỉ có thể ở trần thôi. Hơn nữa, là ai hại anh làm dơ qυầи ɭóŧ, trong lòng em phải rõ nhất chứ.”
Lương Nguyệt Loan nhìn anh, miệng thốt ra từng chữ: Không biết xấu hổ.
“Đã giặt ba lần rồi, rất sạch sẽ,” Tiết Duật nhướng mày cười, cúi đầu ghé vào tai cô thấp giọng nói, “Lần sau anh giặt cho em.”
Sáng sớm Tiết Quang Hùng lại lần nữa chất đầy cốp của mấy chiếc xe, pháo hoa, rau củ quả, quần áo, giày dép, v.v. Chất đủ thứ có thể mua được trong siêu thị lên xe, như là muốn qua nơi khác trú đông vậy, xếp hàng từ cửa chính tiểu khu ra bên ngoài, người đi ngang qua ít nhiều đều nhìn vài lần.
Lương Nguyệt Loan lén lén lút lút ra ban công giũ qυầи ɭóŧ đã bị vò thành một cục ra. Phơi xong, quay đầu lại liền nhìn thấy Lương Thiệu Phủ, ngay lập tức cứng đơ tại chỗ, giống như khi còn bé phạm lỗi bị bắt ngay tại hiện trường, căng thẳng đến mức tay cũng không biết để vào đâu.
Một lát sau, cô phát hiện ra hình như Lương Thiệu Phủ không để ý đến cô đang ở trên ban công, mà ánh mắt lãnh đạm nhìn xuống mấy chiếc xe đang dần đi xa dưới lầu.
Cô dường như thấy được…sự khinh thường và chán ghét trong mắt ông.
“… Ba.”
“À, Nguyệt Loan rửa mặt xong rồi à,” Lương Thiệu Phủ lấy lại tinh thần, “Hôm nay nhiệt độ xuống thấp, bên ngoài gió lớn, con vào nhà đi, ba ba đi nấu cháo, hỏi mẹ con có ăn không nhé.”
Ông mặc quần áo ở nhà, không giống như khi mặc âu phục lúc mới về nhà, còn mang theo sự nhạy bén từ nơi làm việc. Cả người cũng dịu dàng hơn rất nhiều, Lương Nguyệt Loan nghĩ rằng, có lẽ vừa rồi chỉ là ảo giác của cô.
“Vâng,” cô xoa xoa đôi bàn tay rồi đi vào nhà.