Editor: Claudia
Lương Thiệu Phủ mới về được hai ngày, tối chủ nhật còn chưa kịp ăn cơm đã vội vội vàng vàng lên máy bay.
Lúc ở nhà, Ngô Lam vẫn như thường lệ làm thêm giờ, khi không bận thì cùng bạn bè đi dạo phố, có thời gian sẽ tự tay nấu cơm.
Lương Nguyệt Loan luôn nghĩ, ngay cả cô còn có thể phát hiện ra, huống chi là Ngô Lam.
Khi cuộc hôn nhân đi đến hồi kết, giữa hai bên chỉ còn lại sự chán ghét và thất vọng, ngồi với nhau cũng chẳng muốn nói nhiều, cả hai đều biết rõ nhưng không để lộ ra, vì con cái mà vẫn duy trì dáng vẻ của một gia đình, chấp nhận bỏ qua.
So với việc vợ chồng trở mặt thành thù thì chuyện này vẫn còn tốt.
Trong nhà chỉ có một cái máy tính ở trong phòng Tiết Duật, Lương Nguyệt Loan muốn tra một ít tài liệu. Rõ ràng anh ở bên trong nhưng phải đợi một lúc lâu anh mới mở cửa cho cô.
Cửa đã mở, thế nhưng anh lại chặn cửa không cho cô vào.
Sao anh lại làm vậy?
“Không phải chúng ta đã hòa giải rồi sao?” sau khi cùng ăn xiên nướng rồi bị đau bụng gần nửa ngày, Lương Nguyệt Loan cảm thấy hai người có thể coi là anh em tốt, lúc hoạn nạn có nhau rồi.
“Ai hòa giải với cậu?” Tiết Duật chắn ánh mắt đang lặng lẽ nhìn vào phòng mình của cô, ” Hai ngày trước chú Lương trở về, đương nhiên tôi phải cư xử tốt một chút, không thể để cho chú ấy nhìn ra chúng ta bất hòa, nếu bị truyền tới tai cha tôi rồi thì ông sẽ bắt tôi về ký túc xá trường ngay.”
Sao anh có thể tự lấy đá đập chân mình.
“Hơn nữa, đã muộn vậy rồi, cô nam quả nữ ở trong cùng một phòng có vẻ không được thích hợp lắm.”
Lúc này Lương Nguyệt Loan mới từ từ nhận ra, dường như Tiết Duật khác với mọi khi.
Dưới ánh đèn êm dịu, trên trán anh xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng, cổ và tai có chút đỏ, hơi thở cũng không ổn định, khóe mắt hơi ẩm ướt bị bóng tối che khuất, đôi mắt thâm thúy ẩn chứa sự kích động. Cả người lười biếng dựa vào cửa, sự lưu manh lộ ra từ trong xương.
Lương Nguyệt Loan nhìn hầu kết của anh lăn xuống đến mặt đỏ tới mang tai, bỗng hiểu ra.
“Cậu xem cái đó!”
Rõ ràng người làm chuyện xấu là anh, nhưng người thẹn quá hóa giận lại là cô.
Lương Nguyệt Loan hung hăng đạp Tiết Duật một cái, xoay người bỏ chạy, “Mẹ ơi, Tiết Duật xem phim đồi trụy*…”
“Chú biển màu vàng** và chú sao biển màu cam,”
(*)(**) đồi trụy và màu vàng trong tiếng Trung có phát âm giống nhau.
Tiết Duật phản ứng nhanh.
Cánh tay dài choàng lấy cổ cô, kéo cô vào lòng, từ phía sau che miệng cô lại, cắn tai cô, “Lương Nguyệt Loan, cậu mấy tuổi rồi mà còn chơi cái trò mách lẻo này.”
Ngô Lam nghe thấy thanh âm liền từ toilet đi ra, trên mặt bà đang đắp mặt nạ dưỡng da, nhìn Tiết Duật và Lương Nguyệt Loan đùa giỡn thì chỉ cảm thấy buồn cười.
“Phim hoạt hình đã xem bao nhiêu năm rồi mà không chán, hai đứa đi ngủ sớm chút đi, ngày mai còn phải đến trường nữa.”
“Vâng thưa dì Ngô,” Tiết Duật ngoan ngoãn gật đầu.
Sau khi Ngô Lam về phòng, Tiết Duật cũng kéo Lương Nguyệt Loan vào phòng mình.
Không biết có phải do ảnh hưởng tâm lý không mà Lương Nguyệt Loan luôn cảm thấy tay Tiết Duật có mùi lạ.
Chắc chắn anh không rửa tay sau khi làm xong!
Khi nghĩ tới những gì anh vừa mới làm với bàn tay này, cô liền không biết nói gì, cũng chẳng thể cắn anh, vì vậy cô chỉ có thể dùng tay trái làm chuyện xấu ở vùng hông của anh.
Tiết Duật không giống cô, anh chẳng sợ ngứa chút nào.
“Sờ thoải mái không?’ Tiết Duật thuật thế ném cô lên giường.
Tóc cô xõa tung ra, lộn xộn ở trên giường, nhưng cô vẫn còn giãy giụa muốn nhìn máy tính.
Tiết Duật thả lỏng cơ thể, đầu áp sát cổ cô, nhịn cười đến mức l*иg ngực run rẩy, cố ý hạ thấp giọng điệu xuống, chậm rãi nói, “Lương Nguyệt Loan, cậu thật không biết xấu hổ.”
Lương Nguyệt Loan suýt chút nữa không thở được, miệng phát ra tiếng “ô ô” muốn anh buông ra.
“Tôi buông ra, cậu không được phép la lên, nếu kí©h thí©ɧ tôi thú tính quá độ thì dù cho cậu có la rách cổ họng cũng sẽ không có người tới cứu đâu,” ánh mắt của anh cố ý lướt qua ngực cô với vẻ sâu xa.