Chương 10

Editor: Claudia

Cửa phòng không đóng chặt, có thể nghe thấy rõ tiếng Ngô Lam gọi điện thoại và người bên kia bao lâu nữa sẽ đến.

Khi Lương Nguyệt Loan ngã xuống giường, cô đè lên người Tiết Duật, muốn nói chuyện nhưng lại bị anh che miệng lại, còn khi muốn bò dậy thì lại bị anh dùng một tay khóa chặt.

Vốn dĩ chẳng có chuyện gì xảy ra cả, nhưng chẳng hiểu sao lại như có tật giật mình mà trốn dưới gầm giường.

Ngô Lam ở bên ngoài đi tới đi lui, tiếng bước chân lúc xa lúc gần không khỏi khiến cho Lương Nguyệt Loan căng thẳng, ngay cả hô hấp cũng vô thức nhẹ nhàng và chậm rãi.

Nhưng Tiết Duật, người bị cô đè phía dưới lại không có chút tự giác nào.

Hơi thở nóng hổi hết lần này đến lần khác phả vào tai cô, cô sợ ngứa nhưng thân thể hai người lại dính chặt vào nhau, tránh cũng không thoát.

Trong không khí ẩm ướt, sự ám muội âm thầm lên men, bị một tấm lưới gom lại, thêm một phút nữa sẽ hết dưỡng khí.

“Rầm” một tiếng, cửa lớn bị đóng lại.

Ngô Lam tạm thời đi ra ngoài.

“Tiết Duật!” Lương Nguyệt Loan gần như muốn nhảy dựng lên để thoát khỏi bầu không khí quỷ dị này, nhưng khi vừa mới chống người lên một chút thì lại ngã xuống lần nữa vì cánh tay anh đè nặng ngang lưng, mũi đυ.ng vào xương quai xanh của anh, cảm giác đau xót trào lên, khóe mắt chảy ra một giọt nước mắt sinh lý.

“Cậu sờ soạng tôi, tôi cũng chưa từng tức giận,” giọng nói của anh rõ ràng có chút vui vẻ, tiếng thở dốc cũng chẳng che giấu chút nào.

Lương Nguyệt Loan ngay lập tức mặt đỏ tới mang tai, sao anh lại mặt dày vậy chứ?

“… Không phải tôi cố ý, đừng làm rộn Tiết Duật, lát nữa mẹ tôi sẽ trở về.”

Cô giùng giằng bò dậy, Tiết Duật vẫn còn nằm, anh mặc chiếc quần thể thao màu xám lạnh, thứ chống lên nơi đũng quần hiện ra rất rõ ràng.

Vừa rồi cô nhích tới nhích lui, không ngừng cọ xát chỗ đó của anh, anh thở gấp kịch liệt, cô còn nhầm tưởng là anh đang nhịn cười.

Ánh sáng mờ tối, Lương Nguyệt Loan nhớ lại tối hôm qua trên ban công, thời điểm cô quay đầu lại, ánh mắt đậm sự nóng bỏng của anh cũng giống như bây giờ.

“Ừ,” Tiết Duật ngồi dậy, quay về phòng tìm điện thoại ngay trước mặt Lương Nguyệt Loan, sau khi mở máy thì gọi lại cho Ngô Lam.

“Dì Ngô, dì về sớm ạ? Cháu xin lỗi, cháu vừa không cẩn thận chạm phải nút tắt mắt, không nhận được cuộc gọi của dì.”

“Nguyệt Loan sao ạ, cậu ấy đang ở với cháu, cùng cháu về nhà lấy mấy bộ quần áo dày.”

Anh thản nhiên giải thích, Ngô Lam ở đầu bên kia điện thoại tin tưởng ngay không chút hoài nghi, Lương Nguyệt Loan vẫn còn đang sững sờ thì anh đã cầm ô đi rồi.

“Mặc cái áo khoác vào, tôi đợi cậu ở cửa.”

“… Ừ,” Lương Nguyệt Loan theo anh ra ngoài, sau khi xuống lầu mới phản ứng lại.

Sao cô lại nghe theo anh?

Ngô Lam đi qua cổng, mang theo đồ ăn đã đóng gói, Tiết Duật kéo Lương Nguyệt Loan vào phòng bảo vệ bên cạnh, bên trong không có ai, Lương Nguyệt Loan thấy Ngô Lam thì nhịn xuống lời đang định nói.

Hai người đứng đối mặt với nhau, Lương Nguyệt Loan mất tự nhiên liếc xuống phía dưới Tiết Duật.

Mới vừa rồi còn…hiếu sắc như vậy, thế mà bây giờ lại không nhìn ra gì cả.

Tiết Duật bị cảm mà ho khan một tiếng, đúng lúc đó Ngô Lam đi qua phòng bảo vệ, Lương Nguyệt Loan hoảng sợ lập tức che miệng anh lại, cổ anh đỏ bừng, cúi đầu xuống, mặt vùi vào hõm vai cô khó chịu ho khan.

Tiếng không lớn nên Ngô Lam cũng không chú ý tới.

“Uống thuốc rồi mà sao lại nghiêm trọng hơn vậy,” Lương Nguyệt Loan khẽ thầm thì.

Tiết Duật mở ô ra, “Bởi vì lúc cậu ngủ đoạt chăn của tôi.”

Nếu như anh không đề cập tới, Lương Nguyệt Loan cũng sẽ không nói, “Vậy sao cậu lại ngủ trên giường của tôi?”

Trên mặt đất có một tầng lá rụng dày, Tiết Duật nhìn phía trước thản nhiên ứng phó, “Tôi buồn ngủ quá, lại lười nhúc nhích, sau đó cũng muốn trở về phòng ngủ, nhưng cậu ôm chặt quá, tôi mà động nhẹ một chút thôi thì cậu liền phát cáu.”

“…”