Chương 49: Đi Đất Bắc

Vừa bước lên xe ngựa của Trầm Dữ Chi, không gian tràn ngập một mùi hương đặc trưng, dễ chịu phả vào mặt, len lỏi, vờn quanh trong trái tim Lý Tĩnh Gia, xua đi tất cả muộn phiền của nàng.

Chàng ta không ngờ nàng sẽ đến, ánh mắt Trầm Dữ Chi ngưng đọng trong chốc lát, trong mắt hiện lên một luồng ánh sáng.

“Công chúa… Công chúa không cần nói chuyện cùng Hoàng Thượng sao?” Bóng hình xinh đẹp như hoạ tiến dần, ngồi xuống bên cạnh Trầm Dữ Chi. Sắc mặt của chàng ta ửng đỏ, giọng nói mang theo một chút bối rối.

Lý Tĩnh Gia nghiêng người dựa lên thành xe, lẳng lặng chăm chú nhìn y.

Làm sao có thể có một nam nhân ngay thẳng, chính trực như vậy?

Tất cả sự đen tối trên thế gian dường như đều không liên quan đến y…

Nàng nhất thời ngơ ngẩn, đầu óc hiện vụt qua giọng nói và nụ cười của Dung Thanh.

Nàng hung hăng nắm chặt nắm đấm, móng tay cắn sâu vào trong da thịt, mới có thể xua tan hình ảnh của Dung Thanh.

Lý Tĩnh Gia, sau khi chết nếu ngươi rơi vào mười tám tầng địa ngục, chịu đựng núi đao biển lửa, cũng không nên trách người khác…

Đối mặt với ánh mắt trần trụi như vậy, Trầm Dữ Chi vốn định mở miệng. Nhưng khi chàng ta khẽ nghiêng đầu lại phát hiện trên chiếc cổ trắng ngần có vết máu dao động vô cùng bắt mắt.

Chàng ta khẽ nhíu mày, từ trong tay áo lấy ra một chiếc khăn tơ lụa, nhẹ nhàng lau lên miệng vết thương: “Sao lại không cẩn thận như vậy?”

Công chúa từ trước đến nay đều rất thích chưng diện. Nếu để lại sẹo, không được mặc y phục xinh đẹp sẽ rất phiền muộn.

Biểu cảm Trầm Dữ Chi vô cùng cẩn thận, vừa lau vừa thổi nhẹ, giống như đối với một bảo vật tuyệt thế nào đó. Lý Tĩnh Gia khẽ nhếch môi cánh môi, để mặc cho chàng ta di chuyển.

Sau khi làm xong, ánh mắt của chàng ta lại bị thu hút bởi một con mèo nhỏ đang co rúm thân lại: “Đây là mèo của công chúa sao?”



Chàng ta đưa tay muốn trêu chọc. Mèo con giây trước còn đang sợ hãi bỗng duỗi ra móng vuốt sắc bén, suýt nữa cào nát đôi tay đẹp kia. Trầm Dữ Chi không những không tức giận, mà còn thử thăm dò sờ đầu mèo con. Từ bên trong hộp gỗ lấy ra một khối điểm tâm, dụ dỗ mèo con tham ăn có chút buông lỏng cảnh giác.

“Khi còn bé, trong nhà ta cũng có một con mèo nhỏ màu trắng, mỗi ngày đều phải lăn lộn trên cát một lúc. Lần nào cũng bị mẫu thân ta lôi cổ trở về, muốn tắm rửa cho nó, phải dùng một khối điểm tâm đi dụ…”

Trầm Dữ Chi bắt đầu nói. Một giọng nói nhẹ nhàng, ôn hoà truyền vào tai Lý Tĩnh Gia, mỗi một cảnh tượng đều trở nên sống động.

Một cổ bi thương từ đáy lòng tràn ra. Không hiểu vì điều gì, nàng lại lao vào trong lòng ngực của chàng ta.

Giọng nói nhẹ nhàng xen lẫn khàn khàn, nếu nghe kỹ, còn có thể cảm nhận được ba, hai điểm nhẫn nhịn.

“Trầm Dữ Chi, sau khi thành thân, ngươi mang ta đi về phương Bắc, được không?”

Liệu điều đó có tốt không?

Nàng không biết.

Trong kinh thành hết thảy đều làm nàng chán ghét vô cùng, nàng muốn nhanh chóng chạy trốn.

Tất cả những điều này, khi nào sẽ kết thúc?

Trầm Dữ Chi là tân khoa Trạng Nguyên, lại được phong An Bắc hầu, khi trở về phương bắc hắn chỉ còn hai bàn tay trắng…

Liệu nó có tốt không?

Với chàng ta mà nói, là không tốt…



Ai mà có thể vứt bỏ tiền đồ tốt đẹp chỉ vì tự do của một nữ nhân đâu?

Trong lòng đột nhiên có một thân hình nhỏ nhắn, mềm mại chui vào khiến chân tay Trầm Dữ Chi có chút luống cuống. Khi nghe được câu nói của Lý Tĩnh Gia, đáy mắt chậm chạp tràn ra từng ý dịu dàng, dậy lên từng trận gợn sóng.

Chàng ta vốn tưởng rằng Lý Tĩnh Gia đã quen sống ở kinh thành, đã chuẩn bị tốt sẵn sàng theo nàng, không ngờ rằng nàng lại đề nghị đi Phương bắc. Tất nhiên là được…

Làm sao mà không tốt?

Phương bắc là nhà của chàng ta, phụ thân, mẫu thân, còn có người bạn tri kỷ. Chàng ta muốn mang Lý Tĩnh gia đến gặp bọn họ, mang theo nàng cưỡi ngựa thật nhanh trong hoang mạc mênh mông bát ngát.

Chàng ta nguyện ý dành cả cuộc đời để đổi lấy hình bóng đỏ rực sáng ngời, rạng rỡ ấy…

“Được.”

Trầm Dữ Chi khẽ mở đôi môi mỏng, thong thả phun ra một chữ. Ngón tay Lý Tinh Gia đang giữ góc quần áo chậm rãi siết chặt, cả người đều phát run.

Nước mắt tuôn rơi như suối chảy không còn ngăn được nữa.

Cuộc sống của một người có thể kéo dài bao lâu, nàng không biết.

Nửa đời sau, nàng có lẽ sẽ từ từ quên người và vật trong kinh thành. Tuổi xế chiều, trí nhớ của nàng có thể trở nên mờ mịt, nhưng một tiếng “Được” này sẽ luôn in đậm trong lòng nàng.

Lý Tĩnh Gia thong thả lại nặng nề hít một hơi.

Sau khi thành thân, cho dù nàng có yêu Trầm Dữ Chi hay không, nàng sẽ sinh cho chàng ta hai đứa nhỏ.

Những gì nàng thiếu chàng ta, vĩnh thế đều khó có thể trả lại!