Chương 37: Đời Này Không Phải Nàng Sẽ Không Lấy

Nghe lời này, Trầm Dữ Chi cau mày, trong đầu hiện lên tiếng động phát ra trong phòng lúc nãy.

Nhan Thư Dĩnh…

Chẳng lẽ là Nhan Thư Dĩnh làm?

“Công chúa, có phải là Nhan Thư Dĩnh cưỡng bức người không?” Trầm Dữ Chi nghiến răng nghiến lợi nói ra lời này.

“Không. Trầm đại nhân đừng có đoán mò.”

Giọng nói của Lý Tĩnh Gia nhẹ nhàng hơn, nhưng dáng vẻ này khiến nam nhân cảm thấy đau lòng. Cho dù không phải Nhan Thư Dĩnh làm, Trầm Dữ Chi cũng xem như là hắn ta làm.

Đường đường là công chúa một nước lại bị sỉ nhục như vậy!

Trầm Dữ Chi l*иg ngực đau đớn, chàng ta nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ tươi không nhịn được mà hôn lên.

Đầu lưỡi của nam nhân lướt qua nhẹ nhàng, chậm rãi lướt trên đó, như thể đang chữa lành cho nàng.

Sau khi vuốt ve một hồi, chỉ thấy Trầm Dữ Chi thở hổn hển, nhẹ nhàng kéo Lý Tĩnh Gia vào lòng: “Công chúa, thần thề với tổ tiên rằng, đời này không phải nàng, thần sẽ không lấy.”



Trầm Dữ Chi rời đi.

Mang theo đầy sự uất hận và thương xót vô hạn.

Lý Tĩnh Gia im lặng nhìn đôi vòng tay trong suốt như pha lê trên tay, nó chứa đựng hy vọng của nhà họ Trầm.

Lợi dụng tình cảm của người khác, có phải muôn đời muôn kiếp không trở lại được?

Thôi vậy….

Nàng khó khăn lắm mới đứng dậy được, làm như bản thân không có vấn đề gì, lười biếng nằm trên chiếc ghế tựa trước cửa.

Mặt trời lặn dần, chỉ còn len lỏi hai ba tia ánh sáng dịu nhẹ, khắp nơi đều yên lặng. Lý Tĩnh Gia trong lòng đang hỗn loạn thì giật mình vì nghe thấy tiếng mèo kêu.

Nàng khẽ ngước mắt nhìn, là một tiểu hòa thượng đang cầm một cái l*иg sắt kiểu Trung Quốc trên tay, bên trong là một con mèo nhỏ trắng đáng yêu.

Nữ nhân ngồi dậy, tràn đầy hứng thú, đôi mắt phượng lạnh lùng mở ra một chút: “Đây là?”



Tiểu hòa thượng không dám nhìn thẳng Lý Tĩnh Gia. Hắn chậm chạp, nhẹ nhàng đặt l*иg sắt trên bàn, nhẹ giọng nói: “Trụ trì lo lắng công chúa ở trong chùa nhàm chán, nên đặc biệt đưa con mèo đến để làm bạn với công chúa.”

Con mèo trong l*иg kêu một tiếng meo meo nho nhỏ, nhìn rất đáng thương. Lý Tĩnh Gia vươn bàn tay ngọc ra mở chiếc l*иg tinh xảo.

“Công chúa cẩn thận!”

Tiểu hòa thượng đột nhiên kêu lên một tiếng, mèo con này rất tùy hứng, trừ Trụ Trì ra thì không ai có thể đến gần. Nếu lại gần, nó sẽ nhe răng, trợn mắt, cào người.

Nhưng sự lo lắng này rõ ràng là dư thừa, chỉ thấy cái đầu nhỏ trắng như tuyết chạm nhẹ vào lòng bàn tay của Lý Tĩnh Gia kêu meo meo hai tiếng, sau đó bắt đầu cọ cọ vào tay nàng.

Tiểu hòa thượng há to miệng, nhưng con vật nhỏ kia đã chui vào l*иg ngực nữ nhân.

Lý Tĩnh Gia nhẹ nhàng vuốt ve mèo nhỏ. Khi nàng ngẩng đầu lên nhìn l*иg sắt, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo: “Vứt cái l*иg sắt kia đi.”

“Được… Được.” Tiểu hòa thượng vội vàng lên tiếng. Ngay lúc chuẩn bị cầm l*иg sắt đi thì lại bị nữ nhân gọi lại: “Từ đã.”

Hắn khẽ xoay người lại, thấy Lý Tĩnh Gia từ trên ghế đứng thẳng dậy: “Dung Thanh đâu?”

“Trụ trì đang ở sảnh trước đưa y phục cho người được chọn.”