Chương 28: Tìиɧ ɖu͙©



Nữ nhân cười một tiếng, dùng khuôn mắt mình cọ cọ trên đùi Dung Thanh: “Bây giờ đi ra ngoài, chỉ sợ có người phát hiện. Ta khó khăn lắm mới chui vào được, đại sư nói ta đi thì ta sẽ đi sao?”

Vẻ mặt nam nhân trở nên nghiêm túc.

Đối mặt với sự làm loạn của Lý Tĩnh Gia, nhất thời y không biết giải quyết như thế nào.

Y đang ngồi trước tượng Phật, phía trước y còn hàng trăm đệ tử đang ngồi, trước mặt y lại là một nữ nhân.

“Cuộc đời ngắn ngủi, nên tận hưởng thú vui trước mắt. Người xưa đã nói ăn, mặc, tìиɧ ɖu͙© là tự nhiên, ta không tin đại sư không có cảm giác gì với Tĩnh Gia.”

Đôi môi đỏ của nữ nhân mở ra, khi nói chuyện cười như không cười. Mỗi câu nói xong lại nhẹ nhàng đưa tay vào phía trong đùi nam nhân, nói xong chữ cuối cùng bàn tay nhỏ bé mềm mại đã nắm lấy gậy thịt của nam nhân.

Gân xanh trên trán Dung Thanh nổi lên, hai mắt nhắm chặt lại, tốc độ gẩy hạt châu tăng lên.

Nhưng những lời nói của Lý Tĩnh Gia cứ vang vọng trong tâm trí y.

Cuộc đời ngắn ngủi….

Tận hưởng thú vui trước mắt…

Ăn, tìиɧ ɖu͙©…

Ăn, mặc, tìиɧ ɖu͙© là tự nhiên…



Chưa có nữ nhân nào lại tác động sâu vào suy nghĩ của y như vậy.

Bây giờ y vẫn ngồi trên Phật đàn.

Tất nhiên không thể bị dao động.

Ngay khi nam nhân đang lần lượt xây dựng trong đầu, đột nhiên y cảm nhận được một luồng khí nóng phía dưới. Gậy thịt nam nhân bắt đầu có phản ứng, trực tiếp phồng lên.

Trong lòng y giật mình, vừa định mở mắt ra thì gậy thịt đã tiến vào một cái miệng nhỏ. Cái miệng nhỏ kia còn không ngừng liếʍ mυ"ŧ, một thứ ẩm ướt mềm mại liếʍ láp thân gậy, như muốn liếʍ nếp nhăn của thân côn cho phẳng ra.

Sau đó là đến lỗ nhỏ trên đỉnh gậy thịt lại nuốt sâu thêm một chút.

Còn lại một phần ba gậy thịt còn nằm ở bên ngoài vắng vẻ, tay nhỏ vừa rồi làm loạn đưa lên nắm lấy, một bên vuốt nhẹ bên còn lại bóp nhẹ hai tinh hoàn.

Toàn thân Dung Thanh chớp mắt liền cứng đờ, nhưng lại không thể bỏ qua kɧoáı ©ảʍ truyền ra từ thân thể. Thế là gậy thịt càng ngày càng sưng lên, nữ nhân đang liếʍ láp ở giữa trở nên nóng bỏng làm cho người ta sợ hãi.

Cảm giác tê dại từ dưới thân dần dần lan ra khắp cơ thể.

Bàn tay to chỉ biết nắm lấy một góc án thư, chậm rãi biến thành nắm chặt.

Gậy thịt bị nuốt, Dung Thanh vốn định ngăn lại, nhưng cuối cùng lại cảm thấy vô lực, đi vào ngõ cụt.

Giữa kɧoáı ©ảʍ vô hạn, nam nhân cắn răng cúi đầu chỉ thấy làn da trắng nõn của nữ nhân đang rỉ ra một tầng mô hôi dày đặc. Hai mắt say mê, mang theo vẻ quyến rũ, cùng với gậy thịt như cánh tay trẻ con đang nằm trong cái miệng đỏ thắm ra ra vào vào, hai má của nàng hơi phồng lên.

Dường như sắc mặt nam nhân có chút đau xót, gậy thịt bị nữ nhân nhả ra, sau đó bắt đầu hôn liếʍ láp từ trên đỉnh xuống dưới gốc khổng lồ.



Môi đỏ, má non nớt, tay mềm mại tất cả đều thuộc về nữ nhân. Sự cám dỗ của gậy thịt cứng rắn tạo ra sự tương phản mạnh mẽ, khiến thân thể Dung Thanh co giật, lỗ trên đỉnh không thể chịu nổi mở ra, tiết ra đoạn ngắn tϊиɧ ɖϊ©h͙.

Dường như cảm nhận được phản ứng của nam nhân, Lý Tĩnh Gia khẽ cười một tiếng một lần nữa ngậm đồ vật vào. Giống như cô đang cố nén ho khan, cổ họng căng cứng không ngừng buông lỏng, thậm chí muốn hút sạch linh hồn của Dung Thanh.

Đôi mắt y dần đỏ lên, cảnh tượng ướŧ áŧ khiến xương sống y tê dại. Ngay sau đó bắn ra không giữ lại chút nào.

Bất ngờ bắn vào khiến Lý Tĩnh Gia nuốt không kịp, một chút nước trắng đυ.c chảy ra từ khóe miệng. Nữ nhân há miệng thở gấp, quần áo xộc xệch sang hai bên.

Dung Thanh bắt mình phải bình tĩnh trở lại, cố gắng làm cho nhịp thở chính mình trở nên bình thường.

Các đệ tử còn đang giác ngộ Phật, chắc chắn không thể tượng tưởng được dưới thư án của Trụ trì có thể dâʍ ɭσạи đến mức nào…

Càng không nghĩ rằng nàng công chúa xinh đẹp, quyến rũ cùng với Trụ trì hòa nhã thế nhưng lại thân mật với nhau.

Nhưng nữ nhân lại lần nữa nắm lấy tay y lau khóe miệng mềm mại, nước trắng đυ.c dính trên ngón tay thô ráp.

“Nam nữ vui vẻ chính là như vậy, Dung Thanh đại sư không cần phải xấu hổ. Ngươi đã từng nói phải đối mặt với du͙© vọиɠ bên trong mình không phải sao?”

Da thịt Lý Tĩnh Gia vẫn đỏ ửng, l*иg ngực phập phồng, dường như không có sức lực, dán càng ngày càng gần đùi nam nhân.

Hương thơm lạnh lẽo phả vào mặt, rõ ràng là một thứ vô hình nhưng nó giống như một con dao sắc bén từng chút một cắt đứt dây thần kinh của Dung Thanh. Cuối cùng chỉ còn lại du͙© vọиɠ cháy bỏng và tiếng cười của nữ nhân.

Ánh mắt của y dừng lại trên mái tóc của Lý Tĩnh Gia, chiếc trâm hình hoa mai vấn trên búi tóc. Cổ họng nam nhân lại động đậy, y vươn tay kéo chiếc trâm tóc ra ném xuống đất dưới bàn án thư.

……..