Chương 2: Cầu Thân

Lý Ngang Câu giấu đi không vui, bộ dáng đế vương nói: “Trầm khanh mau đứng dậy. Hà tất phải đa lễ như vậy.”

Trầm Dữ Chi hơi hơi thẳng thân, nhưng chưa đứng dậy, làm như có chuyện muốn nói.

Lý Ngang Câu nhướng mày đặt câu hỏi: “Trầm khanh đây là ý gì?”

“Thần Trầm Dữ Chi, đã qua nhược quán chi năm, trong nhà không có thϊếp thất, gia môn mấy thế hệ trung liệt, gia thế trong sạch, muốn cầu lấy Tĩnh Gia công chúa làm vợ, thỉnh Hoàng Thượng ân chuẩn!” Trầm Dữ Chi leng keng ra tiếng, không có nửa phần tạm dừng.

Trong đại điện nháy mắt liền yên tĩnh, các đại thần hai mặt nhìn nhau, không người nào dám ra một lời.

Tĩnh Gia công chúa trời sinh tính tình không tốt đã thế lại còn phong lưu, không ít người quỳ gối dưới váy nàng, hoàng đế lại sủng ái công chúa vô điều kiện, có bà mối ba lần bảy lượt cầu thân đều không thành.

Thậm chí người bên trong cung còn truyền ra, hoàng đế từng đem con trai trọng thần ném tới biên cương, cũng là vì hôn sự của công chúa.

Trầm Dữ Chi ở trên đại điện cầu thân như vậy, chẳng phải đối nghịch với bệ hạ sao?

Lý Ngang Câu nhìn kỹ nam tử trước mắt, đáy mắt hiện lên vài phần sát ý.



Đời này của Lý Tĩnh Gia, đều chú định chỉ có thể lưu tại bên người hắn, ai cũng đừng nghĩ cướp đi!

Người khác có lẽ không rõ, nhưng trong lòng hắn thật sự rõ ràng, Trầm Dữ Chi là bào đệ của Hoàng Hậu Trầm Khinh Chi. Ngày Trầm Dữ Chi tiến cung, đυ.ng phải Lý Tĩnh Gia cùng Đại Lý Tự thiếu khanh, bị nàng đùa giỡn vài câu, tiểu tử này thế nhưng một đầu chui vào mỹ nhân kế của Lý Tĩnh Gia.

Xem ra nha đầu này, là phải hảo hảo dọn dẹp một chút.

Lý Tĩnh Gia xốc lên mí mắt, nhàn nhạt liếc mắt nhìn Trầm Dữ Chi, sau đó liền để Nhược Nhi nâng nàng đứng dậy, một tay ôm theo nửa bầu rượu, bước chân hư ảo đi tới trước mặt Trầm Dữ Chi.

Một cổ mùi hương mát lạnh truyền đến, Trầm Dữ Chi nhìn thấy một đoạn váy đỏ, cổ họng căng chặt, dưới thân có chút khó chịu, sắc mặt càng thêm đỏ ửng: “Công… Công chúa.”

Lý Tĩnh Gia cười duyên một tiếng, nâng lên một chân đều dẫm lên cánh tay Trầm Dữ Chi: “Trầm công tử, giày Tĩnh Gia rớt.”

Thanh âm nàng vừa kiều vừa mị, chân nhỏ trắng nõn như ngọc tản ra ánh sáng mê người, một đoạn cẳng chân khó khăn lắm lộ bên ngoài, khi nói chuyện, còn dùng ngón chân ở trên vai hắn tinh tế vuốt ve, nhìn sắc tình đến cực điểm.

Trong điện không một người dám phát ra tiếng vang, vài vị lão thần đã nhắm lại hai mắt, một bộ biểu tình hận sắt không thành thép.