Chương 18: Thơm Quá



Lời này vừa nói ra, Dung Thanh trực tiếp đứng dậy, Lý Tĩnh Gia bị này hành động làm cho sửng sốt. Khi đối phương muốn rời đi, nàng cất tiếng ủy khuất nói: “Dung Thanh đại sư thật tàn nhẫn, giày của Tĩnh Gia rớt vào trong nước, nếu cứ trở về như thế này, thanh danh của nữ nhi gia không còn là chuyện nhỏ, nếu như làm chân bị thương, Tĩnh Gia sẽ khóc.”

Nói lời này khi, đôi tay nữ nhân chống lên khối đá kỳ quái phía sau, một đôi chân nhỏ trong suốt còn ở không ngừng run rẩy, dưới ánh mặt trời thấy cực kỳ rõ.

Có ai sẽ cự tuyệt một đôi chân ngọc nhỏ nhắn thế này?

Quả nhiên, hình bóng nam nhân hơi dừng lại, xoay người trong ánh mắt hiện lên vẻ đương nhiên của Lý Tĩnh Gia, sau đó đi vòng qua bế nữ nhân lên.

Lý Tĩnh Gia vô cùng tự nhiên ôm cổ y, khi y đi lên thì ngửi một hơi thật sâu trên cổ y: “Thơm quá”.

Nhìn hầu kết của Dung Thanh hơi động, nàng nổi ý xấu vươn người liếʍ một cái. Thân thể nam nhân rõ ràng cứng đờ, đôi tay đang ôm Lý Tĩnh Gia lập tức buông ra, nhưng nữ nhân chặt chẽ ôm cổ y, hờn dỗi nói: “Tĩnh Gia sắp ngã xuống rồi!”



Lại yên lặng một hồi lâu.

Lý Tĩnh Gia khẽ cười một tiếng, mang sự gian xảo của đám tiểu thư.

Động tác Dung Thanh cuối cùng trở lại bình thường, nhưng Lý Tĩnh Gia còn đang cười không ngừng: “Hầu kết của đại sư không có mùi lư hương…”

Trên đường trở về tăng phòng cũng không thuận lợi. Trong chốc lát, Lý Tĩnh Gia oán giận Dung Thanh ôm nàng quá chặt, khiến da thịt nàng phát đau, sau một hồi lại oán giận y ôm quá lỏng, nàng sắp trượt xuống dưới.

Còn không ngừng cọ qua cọ trên người hắn, giống như một con mèo con động dục.

Sau khi trở lại tăng phòng, Dung Thanh trực tiếp đặt nữ nhân trên giường, muốn xoay người rời đi không chút do dự. Nhưng đột nhiên Lý Tĩnh Gia duỗi chân dài, kéo y quay lại.



Dường như nữ nhân còn không hài lòng, cuối cùng trực tiếp để lộ đùi trắng nõn tính tế giữa không trung quấn quanh trên eo Dung Thanh, híp mắt quan sát phản ứng của y.

Biểu cảm trên khuôn mặt nam nhân không thay đổi bên, tai lại hơi phiếm hồng, y cứ nhìn chằm chằm Lý Tĩnh Gia như vậy, dường như tất cả hành động của nàng đều không liên quan đến y.

Lý Tĩnh Gia đứng dậy, một tay nắm lấy cổ áo y, liền thân thể của mình về phía sau nghiêng về phía trước, không đợi Dung Thanh duỗi tay ngăn cách, nữ nhân đã dán lên người y.

Y vốn tưởng rằng Lý Tĩnh Gia sẽ một vừa hai phải, nhưng ai biết……

Nàng lại to gan như thế.

“Trưởng công chúa…”