Chương 14: Quan Trọng

Lý Tĩnh Gia duỗi người, áo ngoài trượt một nửa, tảng lớn cảnh xuân trên bả vai cùng trước ngực bại lộ trong tầm mắt nam nhân, nàng còn cố tình lộ ra bộ dáng mới tỉnh ngủ mê mang, rất giống mới bị nam nhân hung hăng yêu thương.

Ánh mắt Nhan Thư Dĩnh ám trầm vài phần, yết hầu khô ráo vô cùng, khí tức quanh thân lại dị thường bức người.

Hắn dùng tay nắm cằm nữ tử, để cái mũi cực nóng của mình phun trên cổ nàng .

“Lý Tĩnh Gia, ta không nên mặc kệ nàng tới nơi này! Hậu viện là nơi ở của Dung Thanh, nơi nào còn có người khác dám tới gần.”

Ngày ấy ở bên trong xe ngựa, nữ nhân này đối với hắn làm nũng lại mị nhãn, qua hai ba lần khiến cho hắn tước vũ khí đầu hàng, lúc này mới đáp ứng để nàng ở chùa nghỉ ngơi một ngày, ai biết ngày hôm sau liền truyền đến tin tức nàng suýt chết đuối!

Cố tình còn ở bên hồ hậu viện, đó là khu vực cá nhân của Dung Thanh, ngay cả con ruồi bọ cũng không đi vào, Lý Tĩnh Gia thế nhưng ở kia chỗ suýt chết đuối.

Trừ bỏ tự sát, hắn không thể tưởng được nguyên nhân khác……

Đã từng là Nhan đại nhân vô hạn sát phạt quyết đoán, khi nghe được tin tức kia, trong chớp mắt suýt nữa lảo đảo té ngã!

Hắn khi đó mới biết được nữ nhân này với mình có bao nhiêu quan trọng.

Nhưng nàng ấy thì sao?



Không chỉ không có nửa câu giải thích, thậm chí còn ăn mặc như vậy nằm trong sân!

Rốt cuộc là muốn câu dẫn ai?

Nhìn bộ dáng nam nhân này nổi giận đùng đùng, Lý Tĩnh Gia cười nhẹ một tiếng, vươn một ngón tay trắng nõn mê người câu lấy cổ áo Nhan Thư Dĩnh, mà một cái tay còn lại là khẽ vuốt sống lưng hắn.

“Nhan đại nhân, là Dung Thanh đại sư đẩy ta xuống nước.”

Ngón tay nữ nhân bắt đầu trên ngực hắn nhẹ cào lên, đẩy ra quần áo, thâm nhập bên trong, ở trên ngực nóng bỏng không ngừng lưu chuyển.

Nhan Thư Dĩnh bị câu dẫn đầu óc bắt đầu nhộn nhạo, cự căn dưới quan bào thong thả ngẩng đầu, du͙© vọиɠ ồn ào náo động trước mắt nữ nhân này.

Hắn cố nén khô nóng trong lòng, trong thanh âm mang theo dục niệm: “Lý Tĩnh Gia, nàng thật sự xem ta là đồ ngốc sao?”

Lời này vừa nói ra, lực đạo trên ngực đột nhiên lớn hơn, Nhan Thư Dĩnh bị túm tới trước mặt Lý Tĩnh Gia, mắt thấy cánh môi hai người sắp muốn dán lên, nữ tử đem môi đỏ chuyển qua cằm hắn.

Cảm giác tê dại ngứa ngáy từ hàm dưới chuyển tới gương mặt, cuối cùng lại từ gương mặt chuyển qua chóp mũi, Lý Tĩnh Gia giống như yêu tinh, quanh thân tản ra mị khí giương nanh múa vuốt.

“Bất luận là nguyên nhân nào Tĩnh Gia rơi xuống nước, Nhan đại nhân chỉ cần nói cho Lý Ngang Câu, là Dung Thanh đẩy ta xuống nước.”