Chương 10: Tá Túc

Nàng chống cánh tay đứng dậy từ trên bồ đoàn. Vừa đứng lên đã ngã một cái, nghiêng về bên cạnh, “vô tình” nắm lấy áo cà sa của nam nhân, sợi tóc cũng “vừa đúng lúc” đảo qua trên cổ đối phương.

Thân thể nữ tử mềm mại, lúc này nửa người đều ngã lên người Dung Thanh. Y phục trên vai nhẹ nhàng trượt xuống, một nửa ngực mềm đã lộ ra ngoài. Cảnh tượng sôi trào, mê người như vậy, thân thể của nàng phát ra mùi thơm mát, lạnh như gỗ, tựa như cái đuôi lạnh lẽo quét qua lòng người.

Dung Thanh mặt không đổi sắc. Sau khi dùng một tay đỡ nàng ổn định, chậm rãi lùi bước.

Chỉ thấy hai má nữ nhân ửng đỏ, đôi mắt quyến rũ như tơ hành lễ với người trước mặt.

“Đa tạ đại sư”.

Lý Tĩnh Gia chờ đợi hồi lâu, vẫn chưa thấy nam nhân đáp lại. Khi ngẩng đầu lên, lại hướng về đôi mắt trong trẻo nhưng thanh lãnh, thông suốt của đối phương.

Ngực nàng căng thẳng, dường như suy nghĩ trong lòng mình đã bị người trước mắt hoàn toàn nhìn thấu.



Nào là dụ dỗ, nào là mưu quyền, nào là ràng buộc, trong một khoảnh khắc này đã hóa thành vật thật, kẹp hai người trong đó.

Nàng nhớ lại lời cảnh cáo của Lý Ngang Câu và Nhan Thư Dĩnh.

Không nên tới gần người nam nhân này.

Nhưng trong chớp mắt khi đã đặt chân vào Phật đường này, nàng đã không thể quay đầu!

Nữ nhân thu ánh mắt lại, làm ra dáng điệu mệt mỏi vô cùng, kéo dài bước chân đi đến bên ngoài Phật đường.

“Nhan Thư Dĩnh đến đây sao?”



“Công chúa, Nhan đại nhân nói còn có chút công vụ, mời ngài tự quay về phủ công chúa”.

Âm thanh đoạn đối thoại này không lớn không nhỏ, Dung Thanh đi theo phía sau Lý Tĩnh Gia vừa vặn có thể nghe thấy rõ ràng.

Chỉ thấy Lý Tĩnh Gia nhẹ nhàng thở dài, dùng nắm tay như phấn đè trên cánh tay, quay đầu nhìn về phía cao tăng phía sau: “Hôm nay quả thật có hơi mệt mỏi, Tĩnh Gia có thể tá túc một đêm trong chùa được không?”

“Kim Thiền Tự vốn chính là chùa của hoàng thất, công chúa xin cứ tự nhiên.”

Ban đêm, Kim Thiền Tự vẫn đèn đuốc sáng trưng như trước, một tiểu hòa thượng đỏ mặt đi bên cạnh người Lý Tĩnh Gia. Khi bị mùi hương truyền đến khiến đầu óc mê mang, choáng váng, nữ tử còn đang cười nói với hắn, càng làm hắn tâm loạn như ma.

Ở trong lòng niệm mấy trăm câu “A di đà Phật” đều không có tác dụng. Nếu để sư phụ biết suy nghĩ của hắn không ổn như thế, sợ là sẽ phạt hắn đi gánh nước.

Tuy nhiên, người đời toàn nói công chúa phóng túng, nhưng hắn nhìn công chúa chỉ cảm thấy nàng cực kỳ xinh đẹp, không nhìn ra những điều không tốt như lời đồn.