Chương 7

"Em hiểu, chỉ là em muốn đi theo anh." Diệp Tiêu đặt ly sữa xuống, hai mắt trong veo không hề né tránh mà nhìn thẳng Lăng Thần, đưa tay ra đếm, "Em đánh nhau rất đỉnh, ăn rất ít, ngủ cũng không chiếm nhiều chỗ, cũng rất nghe lời anh."

Cậu vừa nói vừa lấy tay đếm, Diệp Tiêu vô cùng đáng thương nói: "Em rất hữu dụng, anh có thể đừng đuổi em đi được không?"

Lăng Thần: Chết tiệt, như này thì còn nói được gì nữa?

Lăng Thần tránh ánh mắt của Diệp Tiêu, hắn đứng dậy, bỏ lại một câu "Em cứ nghĩ kĩ lại đi." rồi đi xuống xe.

Diệp Tiêu nhìn Lăng Thần nhảy xuống khỏi xe, chắc là đi tìm Giang Xán Xán và Giang Mộc để bàn việc, cậu không có đi theo, ôm thanh đao ngồi trên ghế, tựa đầu vào thùng xe làm bằng tấm thép, suy nghĩ vu vơ.

Lăng Thần nói nhiệm vụ của bọn họ khi vào khu D là gắn máy đo số liệu vào chín vị trí toạ độ đã được chỉ thị từ trước, cậu biết đây chỉ là một phần của nhiệm vụ thôi, phần còn lại Lăng Thần không nói cho cậu biết.

Nhưng mà Diệp Tiêu cũng không cảm thấy thất vọng, việc Lăng Thần nói cho cậu biết thân phận thật sự của hắn đã đủ làm cậu vui vẻ rồi — Có lẽ Lăng Thần cũng đã tin tưởng cậu một chút.

Buổi trưa, bốn người mỗi người cần một hộp thức ăn quân đội ăn cơm trưa. Lăng Thần gắp một miếng thịt bò bỏ vào hộp của Diệp Tiêu, "Nghĩ kỹ rồi? Khi nào đi?"

Diệp Tiêu lắc đầu, "Em không đi."

Lăng Thần nhíu mày, "Nghe lời!"

Bình thường Lăng Thần vẫn luôn lười biếng cười, làm người ta coi nhẹ khí chất hung hãn đầy mình của hắn, mặc lên bộ đồ tây thì có thể miễn cưỡng bắt chước một quý công tử được, ít nhất giá trị nhan sắc và dáng người của hắn có thể chống đỡ được. Nhưng một khi Lăng Thần nhíu mày, mỗi một lỗ chân lông đều tản ra hơi thở nguy hiểm, làm người khách nhìn chỉ muốn chạy trốn.

Giang Xán Xán ngồi bên cạnh đang cố gắng dùng đũa gắp miếng thịt bò, tay run cầm cập, thịt bò rớt lại xuống hộp đồ ăn. Anh tức lắm nhưng không dám nói gì, sợ bị ăn đập.

DIệp Tiêu cầm đũa, không do dự trả lời, "Không nghe."

Tay Giang Xán Xán lại run lên, anh nhìn Diệp Tiêu với ánh mắt vô cùng kính nể, cảm giác nể phục khi nhìn thấy một cậu trai vô cùng mạnh mẽ ở cự ly gần bỗng dưng xuất hiện — Mẹ nó, nhiều năm như vậy, Xán gia ta như vậy chưa từng nhìn thấy ai dám dũng cảm nói chuyện với Thần ca như thế ca!