Chương 20

"737..... Viện nghiên cứu công nghệ sinh học?" Giang Xán Xán lui lại, quay đầu báo cáo: "Dựa trên bảng tên thì cái nơi quái quỷ này được xây vào khoảng 24 năm trước, cũng là lúc mà thế giới thật gặp biến cố."

Gã gãi đầu, "Nhưng mà, 737 là số được viện nghiên cứu đánh sao? Mỗi lần Xán gia đây nhìn thấy mấy Viện nghiên cứu bỏ hoang là nhức hết cả đầu, ai mà biết được bên trong có thứ quái quỷ gì!"

Giang Mộc rời mắt khỏi màn hình liếc gã một cái, "Nói trước bước không qua."

Giang Xán Xán nhanh chóng bụm miệng lại, không dám nói bậy nữa.

Giang Mộc nhìn về phía Lăng Thần: "Theo máy quét báo thì toà nhà này có ba tầng và ba tầng hầm. Tầng 3 là phòng ngủ và căng tin, tầng 2 là khu vực trưng bày tiêu bản và là kho lưu trữ, tầng 1 thì chả có gì. Khu vực hoạt động chính của Viện nghiên cứu này là dưới lòng đất. Tầng hầm 1 và 2 là khu vực thí nghiệm, tầng hầm 3 là nơi dự trữ năng lượng và đi các đường ống."

Lăng Thần hỏi: "Vị trí đặt máy là ở đâu?"

Giang Mộc: "Ở giữa tầng hầm 3."

"Được rồi." Lăng Thần đưa ra quyết định rất nhanh: "Đầu tiên lên tầng 2 để xem cái Viện nghiên cứu này đang nghiên cứu cái gì, sau đó xuống hầm, mọi người đi sát gần nhau, đừng để lạc."

Bốn người đi lên cầu thang, Giang Xán Xán đi trước mở đường, sau khi đá một cái "rầm" thì thành công mở được cánh cửa đang khóa một cách thô bạo.

Hệ thống điện đã hư, bên trong tối đen như mực, trong không khí toàn mùi ẩm mốc lâu ngày. Mỗi người cầm một cái đèn pin, lầu 1 chả có gì, đèn pin lướt qua chỗ nào cũng trống trơn. Giang Xán Xán đi theo hướng Giang Mộc chỉ tìm được đường lên lầu 2.

"Có phải do Xán gia tôi ảo giác không? Sao tôi cảm thấy chỗ này lạnh quá vậy? Với lại có phải cái Viện nghiên cứu này bị cướp không, mọi người nhìn đi, mấy cái chậu hoa ở chỗ rẽ lên cầu thang đều bị đập nát, trên tường còn có vết máu kìa." Gã quơ quơ đèn pin trong tay, "Tôi cứ có cảm giác như mình vừa xuyên qua một bộ phim kinh dị vậy!"

Lăng Thần nắm lấy tay phải Diệp Tiêu dắt cậu đi, bỗng nhiên hỏi: "Sợ sao?"

Diệp Tiêu lắc đầu: "Không sợ."

Lăng Thần cười cười rồi hỏi: "Diệp Tiêu nhà mình sợ ma sao?"

Diệp Tiêu vẫn lắc đầu, trả lời rất nghiêm túc: "Em sợ con người hơn ma quỷ."

Lăng Thần xoa đầu cậu, cũng không hỏi thêm gì nữa, hắn thuận tay nhéo nhéo chỗ da nhạy cảm ở phía sau gáy của cậu: "Có tôi ở đây thì không cần sợ gì hết."