Lăng Thần nói tiếp: "Từ trường khu D không ổn định, máy tín hiệu lúc xài được lúc không, cho nên việc Thánh Tài sử dụng vũ khí công nghệ cao cũng không nguy hiểm lắm, cái chính là dựa vào năng lực."
Hắn lại bắt đầu phân phó: "Xán Xán và Tiểu Mộc đêm nay thay phiên nhau lái xe, đi thẳng đến điểm tọa độ thứ ba đi, chỗ này là loại địa hình đồng bằng, rất dễ trở thành bia ngắm di động."
Giang Mộc gật đầu, giọng điệu cũng y như cũ: "Đồ ăn, thuốc và cả đạn của chúng ta không còn nhiều nữa." Nhưng tất nhiên dịch dinh dưỡng còn đủ để ăn đến năm sau.
Lăng Thần nở một nụ cười rất bỉ ổi, trông chả giống quân nhân mà giống một sơn tặc đầy mưu tính hơn, chắc hẳn hắn đã phải trải qua rất nhiều phong ba bão táp nên mới hình thành nên cái khí chất này: "Không phải đã có tiếp viện mà ông trời đưa đến cho chúng ta sao? Ba nhóm tinh anh thêm ba đội lính đánh thuê, ha, con mồi béo tốt đó."
Hắn đưa mắt nhìn về phía Diệp Tiêu đang ngoan ngoãn ôm trường đao: "Diệp Tiêu nhà chúng ta cũng muốn có thêm kẹo."
Diệp Tiêu nghe thấy Lăng Thần gọi mình thì rất ngoan ngoãn gật đầu: "Đúng vậy!"
Trước khi rời đi, Giang Xán Xán vẫn còn luyến tiếc cái hồ đầy cá này, gã lặn xuống nước bắt mấy con cá lên. Dọc đường đi, gã nhìn chằm chằm cái xô đầy cá, trong đầu thì liên tưởng đến cách làm mấy món như cá kho tàu, cá hấp, cá chiên cay,... Nghĩ thôi đã thấy rất ngon miệng, Giang Xán Xán hạnh phúc cười ngây ngô.
Sáng sớm hôm sau, xe bọc sát đã đến gần điểm toạ độ thứ ba. Nơi này được bao bọc bởi núi rừng rậm rạp, rất thích hợp làm chỗ tiến công lẫn phòng thủ.
Sáng sớm nhiệt độ rất thấp, Diệp Tiêu không ý thức được mà dựa gần vào Lăng Thần – lò sưởi hình người mà ngủ ngon lành. Cậu tựa đầu lên vai người kia, chân cũng gác lên người Lăng Thần, tay thì níu chặt lấy quần áo hắn.
Một tay Lăng Thần ôm cậu vào trong lòng, tay còn lại thì cầm bản đồ suy nghĩ. Giang Mộc đi từ buồng lái ra sau thùng xe, không nói tiếng nào.
Lăng Thần thuận tay che tai Diệp Tiêu lại rồi mới cất lời: "Chuyện gì?"
Giang Mộc cũng nói rất nhỏ: "Điểm toạ độ thứ ba này rất kỳ lạ."
Lăng Thần thấy Diệp Tiêu cứ giữ chặt lấy áo khoác của mình thì dứt khoát cởi ra cho cậu tiếp tục nắm, còn mình thì xuống xe nói chuyện với Giang Mộc.
Sáng sớm trời tờ mờ sương sớm, xa xa hiện lên một toà kiến trúc đã bị bỏ hoang, Lăng Thần nhíu mày: "Đúng là rất kỳ lạ."