Chương 12

Lăng Thần gật đầu, "Ừ là Trảm Thuỷ." Nói xong, hắn lại quẹt thêm một chữ "Lăng" ngay góc phải của máy.

Giang Xán Xán ở bên cạnh nhìn thấy, ồn ào, "Thần ca em cũng muốn có một cái! Em cũng muốn một cái được khắc tên có một không hai!"

Lăng Thần tới nhìn cũng lười, "Cút, không rảnh!"

Toạ độ chôn máy đo số liệu thứ hai là ở dưới đáy hồ, Giang Mộc và Giang Xán Xán thay phiên nhau lái xe, mãi đến chiều hôm sau mới đến nơi.

Không khí quanh hồ ẩm ướt, chắc là vừa mới mưa xong, một cơn gió thổi qua, mặt hồ xao động.

Lăng Thần mặc bộ đồ tác chiến mà đen, gấu quần nhét vào trong ủng, súng chống trên mặt đất, bộ dạng mệt mỏi, giọng điệu cũng lười nhác nhưng lại nói ra những lời cực kỳ có tinh thần khích lệ: "Bắn chết con nhện nước trong hồ, lắp máy đo số liệu rồi chúng ta xuống hồ tắm!"

Giang Xán Xán hú hét, kích động nhảy xuống xe rồi ngồi xổm xuống, giơ súng ngắm bắn, khuôn mặt tràn đầy sự phấn khích: "Được được được! Mau mau mau! Xán gia ta muốn đi tắm!"

Có thể là do phần thưởng quá hấp dẫn, mặc dù hướng gió không tốt nhưng Giang Xán Xán vẫn có thể duy trì tỉ lệ bắn trúng ở mức 80%, tự mình bắn gãy ba cái chân của nhện nước.

Trận chiến cũng rất nhanh đã kết thúc, Diệp Tiêu nhảy lên cao, đâm một đao ở ngay bụng của nhện nước, sau đó cầm chặt chuôi đao, rạch một đường dài trên bụng nó. Ngay sau đó con nhện nước cao 4 mét liền biến thành một nhúm bột màu đen bị gió cuốn đi.

Một lát sau, cả bốn người bọn họ đều đã xuống nước ngâm mình, cả người đều chìm dưới nước chỉ chừa lại một cái đầu.

Giang Xán Xán – người đã bơi được vài vòng trong hồ, lấy tay quạt nước: "Xán gia ta đây đã bốn ngày chưa tắm rồi! Bốn ngày đó! Mỗi sáng tỉnh dậy tôi đều lo là mình sẽ bị mùi của mình làm cho thúi chết!"

Advertisement

Hiếm khi Lăng Thần có tâm trạng tốt nên không có ngăn anh ta than vãn. Tầm mắt hắn dừng lại trên người Diệp Tiêu đang ở cách xa mình một cánh ta: "Thoải mái không?"

"Thoải mái!" Diệp Tiêu gật đầu trả lời, tóc cậu ướt nhẹp, trên mặt toàn là nước. Có thể là ngâm nước nên do cậu trông càng trắng hơn, trắng như sứ vậy. Trên người cậu lại toàn là những vết sẹo cũ, lớn nhỏ không giống nhau, nhìn thật chói mắt, nhưng Lăng Thần lại không thấy nó có chút xấu xí nào.

Diệp Tiêu nhìn Giang Xán Xán đang hất nước vào người Giang Mộc, rồi lặng lẽ đi đến bên cạnh Lăng Thần, nhỏ giọng gọi: "Đội trưởng."