Chương 10

Lăng Thần cau mày lại, "À, lại đến thời gian tụi nó xuất hiện?"

Giang Mộc gật đầu, "Vâng."

Mặt đất bắt đầu rung chuyển, Giang Xán Xán đeo súng ở sau lưng, đứng trên nóc xe, trên tay cầm một cái ống nhòm quân dụng, vừa nhìn vừa thông báo, "Má nó, sao lớn dữ vậy?" Anh buông ống nhòm xuống hét lên, "Là voi!"

Voi là động vật sống theo bầy đàn, da dày thịt béo, nặng cân, Lăng Thần rùng mình, "Bao nhiêu con?"

"Chỉ có một cái đầu!"

Lăng Thần vừa mới nhẹ nhàng được một chút thì Giang Xán Xán đã vội vàng bổ sung thêm, "Cao tận 8 mét! Ngà dài 6 mét! Da đỏ!"

"..."

Lăng Thần nhanh chóng phân phó Giang Mộc, "Lái xe chạy ra xa một chút, sẵn sàng tiếp ứng." Sau đó dặn dò Diệp Tiêu, "Em cũng đi theo Tiểu Mộc, không được chạy lung tung, nhớ không?"

Diệp Tiêu muốn nói gì đó, bị Lăng Thần cắt ngang, "Không nghe lời?"

Diệp Tiêu phồng má, ôm thanh đao gật đầu, "Nghe lời, không chạy lung tung."

Lăng Thần xoa đầu cậu, "Ngoan."

Đợi Lăng Thần xuống xe với một khẩu súng bắn tỉa hạng nặng, một cái giá ba chân và một hộp đạn xuyên giáp thì Giang Mộc lái xe về hứng ngược lại. Thấy Diệp Tiêu bồn chồn, Giang Mộc an ủi cậu: "Vết thương của Thần ca đã lành rồi, anh ấy và Giang Xán Xán có thể cùng nhau giải quyết một con voi biến dị được."

Diệp Tiêu gật đầu, cố gắng bình tĩnh lại, "Biết rồi."

Mặt đất càng lúc càng rung chuyển dữ dội, chứng tỏ con voi càng lúc càng tới gần, ngay lúc này một tiếng "Rầm" rất lớn vang lên, phía xa xa có một ngọn lửa bốc lên, sương mù dày đặc và cát bụi cuộn lại với nhau.

Giang Mộc giải thích, "Xán Xán đã đặt một hộp thuốc nổ N2 ở đó, chắc là bị con voi khổng lồ đạp trúng rồi." Lúc này, giọng của Giang Xán Xán vang lên từ thiết bị liên lạc trên cổ tay Diệp Tiêu, "Đệt đệt đệt, Xán gia tôi xém chút nữa là bị nổ banh xác với con voi đó rồi! Trái tim già yếu này không chịu nổi! Mạnh dạn yêu cầu thêm đùi gà!"

Giọng điệu lạnh lùng của Lăng Thần vang lên: "Yêu cầu không được thông qua."

Giang Xán Xán gào khóc, phàn nàn nói cả người con voi khổng lồ này đều màu đỏ chói mắt quá, da của nó quá dày thuốc nổ cũng không có nhiều tác dụng. Sau đó lại phàn nàn về sự keo kiệt của Lăng Thần, nhưng hắn nào có thời gian để ý.

Diệp Tiêu nghe rất cẩn thận, cậu ngồi trong xe chờ theo lệnh của Lăng Thần, không biết tình hình bên ngoài như thế nào nên chỉ có thể dựa vào cách này để đoán cục diện bên ngoài.