- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Lần Tới, Gọi Tôi Là Ông Xã
- Chương 8: Ghen Tuông Hiện Hữu (2)
Lần Tới, Gọi Tôi Là Ông Xã
Chương 8: Ghen Tuông Hiện Hữu (2)
Triệu Lãnh Ngôn vui vẻ đến tìm Phí Mặc Nhiên nói về chuyến dã ngoại của anh và Vũ Huyên sáng nay, lập tức nhận được một đôi mắt đanh thép: “Dã ngoại? Chỉ cậu và con bé?”
Anh ấy nhấn mạnh năm chữ cuối khiến Triệu Lãnh Ngôn không khỏi sởn gai ốc.
Thường ngày cũng là anh đến trường đón Kiều Kiều, cùng cô mua sắm, dạo phố, so với dã ngoại lần này có khác biệt gì chứ?
Triệu Lãnh Ngôn quan ngại nhìn anh ấy, ngốc đến không hiểu nói: “Tôi và Kiều Kiều vẫn thường xuất hiện cùng nhau như vậy, tôi không thấy có gì không tốt cả. Kiều Kiều cũng không có ý kiến khi tôi đi cùng với cô ấy, anh không cần lo lắng cô ấy sẽ không thoải mái đâu.”
Câu nói này khiến Phí Mặc Nhiên im lặng trong giây lát, các đầu ngón tay thon dài gõ lên giáo án trở nên lạnh lẽo hơn.
Trước đây anh vẫn cho rằng Triệu Lãnh Ngôn làm người quá đơn giản, xem ra, kẻ đơn giản có phúc của đơn giản, không giống như anh, trước sau đều đầy rẫy gánh nặng đến không thể thở được.
Việc anh lo lắng Kiều Kiều bị Lãnh Ngôn bắt nạt, xem ra là người già lo nghĩ quá nhiều rồi.
Dừng lại, Phí Mặc Nhiên lần nữa nhìn Lãnh Ngôn, lần này tâm tình anh đã hoàn toàn cơi nới: “Việc của bọn trẻ các cậu tôi không tiện xen vào. Lần này Chấn Nhiên thất hẹn tôi đoán con bé sẽ không được vui lắm, bây giờ có cậu đi cùng với Vũ Huyên, tôi nghĩ tâm trạng con bé chắc chắn sẽ tốt hơn nhiều đó.”
“Ông chủ, anh thật sự nghĩ vậy sao?”
“Nếu không tôi nên nghĩ thế nào đây?”
“Thì chính là phát tiết, sau đó mắng tôi một trận vì luôn bỏ rơi anh một mình!”
“Hoang đường!”
Cả hai trừng mắt qua lại, cuối cùng Triệu Lãnh Ngôn phì cười.
Anh tự tin bản thân có chút vị thế trong lòng Phí Mặc Nhiên, không khách khí bày tỏ: “Vậy mà tôi còn lo anh bởi vì chuyện của Tiểu Như bên cạnh Lý Ân Tinh làm cho tâm trạng không được tốt, ảnh hưởng đến phán đoán, coi ra là tôi lo lắng thái quá rồi.”
“Gì?”
“Ý tôi là ông chủ như anh rất vĩ đại, là tôi nói nhanh quá, nói đến sai rồi!” Triệu Lãnh Ngôn giống như con cừu non đứng trước chúa sơn lâm uy dũng, thu lại như một hạt cát nhỏ. Anh ấy nhìn anh, anh liền sợ đến không dám nói sai nữa: “Nhưng mà có lời này tôi vẫn nên nói với anh, tiếp tục để con bé ở bên cạnh bọn họ, thật sự không phải là cách tốt.”
Phí Mặc Nhiên không phải ngốc, chuyện này anh đều hiểu, chỉ là tình huống hiện tại rõ ràng rất bất lợi với anh.
Anh là ai? Có vị thế như thế nào trong lòng của Tiểu Như?
Tất cả đều không có xếp hạng!
“Bớt nói linh tinh đi.” Phí Mặc Nhiên chột dạ, rõ ràng tâm tư giống như một đứa trẻ mất kẹo, vậy mà miệng lưỡi vẫn cứng rắn như đá: “Có thời gian lo chuyện của tôi, chi bằng quản tốt chuyện của cậu. Đừng nói tôi không nhắc nhở cậu trước, Vũ Huyên chỉ là một đứa trẻ, cậu đừng hành động nông nỗi đấy!”
Đạo lý này... đang nói anh ấy sao?
Phí Mặc Nhiên ở trước mặt anh cao cao tại thượng như trời, ấy vậy mà sau lưng anh, anh ấy lại...
“Lẽ nào với Tiểu Như, anh không có lòng riêng sao?” Triệu Lãnh Ngôn nhìn anh ấy bằng đôi mắt tìm tòi, thoáng chút đã dừng lại vết thương trên môi Phí Mặc Nhiên: “Ông chủ, tình hình này, có lẽ anh cũng đã...”
“Đừng ở đây nói nhảm nữa, có thể Vũ Huyên lúc này đang đợi cậu, cậu mau chóng đến đó đi.” Phí Mặc Nhiên chột dạ cắt ngang lời Lãnh Ngôn, sau đó dùng đôi mắt lạnh lẽo uy hϊếp anh rời khỏi, lập tức Triệu Lãnh Ngôn không dám nán lại thêm nửa bước.
Triệu Lãnh Ngôn đi rồi, tâm tình Phí Mặc Nhiên mới hoàn toàn thả lỏng.
Tìm đến ngăn tủ, anh lôi từ trong đó ra một con hạc giấy được xếp bằng giấy origami màu hồng nhạt tinh xảo, bất giác nở nụ cười tuyệt đẹp.
Buổi trưa, Chu Viễn trở về tập đoàn trùng hợp gặp được Hướng Nhật Trần đang đứng chờ thang máy, rất nhanh đã đuổi kịp anh ta: “Chủ tịch Hướng, đã lâu không gặp. Không biết chúng ta có tiện đường hay không?” Cửa thang máy mở ra, hai người bọn họ cùng đi vào, Chu Viễn thấy thế không quên hỏi.
Lúc này, Hướng Nhật Trần không nói gì, anh tùy tiện ấn chọn tầng 70.
Đây, không phải là phòng làm việc của Huỳnh Vũ Hy sao?
Chu Viễn còn chưa tin vào mắt mình, đứng ngây ngốc một chỗ, thì Hướng Nhật Trần đã kịp chú ý chiếc túi anh đang cầm trong tay, tinh tế ngửi được mùi thức ăn lan tỏa từ cặp l*иg giữ nhiệt.
Huỳnh Vũ Hy đường đường là tổng tài của một tập đoàn lớn, muốn tiền có tiền, muốn quyền thế có quyền thế. Vậy mà từ khi nào cậu ta lại tính toán, cân đo như thế, đến cả thức ăn cũng phải do người làm ở nhà đích thân nấu mang đến, rốt cuộc cậu ta đang tiết kiệm cho ai?
“Ngơ ra làm gì, cẩn thận thức ăn trong tay của cậu đấy. Hỏng rồi sẽ không ngon nữa đâu.” Cho đến khi giọng Hướng Nhật Trần vang bên tai, Chu Viễn mới nhận thức tình hình, anh biết đây không phải là mơ liền không khỏi cảm động.
Chu Viễn nhìn qua Hướng Nhật Trần, trước đó vài giây Hướng Nhật Trần đã tránh sang phía khác, gương mặt vẫn lạnh lùng như thế.
Rất nhanh, Chu Viễn ổn định nhìn về trước, đối mặt Hướng Nhật Trần qua gương phản chiếu trong thang máy.
Giọng Chu Viễn trầm hẳn: “Quả thật không giấu được anh rồi. Hai năm qua Huỳnh tổng vẫn như vậy, anh ấy chỉ ăn những món do chính tay dì An làm, anh ấy nói đó mới là mùi vị của gia đình, thức ăn bên ngoài anh ấy không nuốt nổi.”
Không hiểu vì sao đối với Hướng Nhật Trần, Chu Viễn đều không muốn che giấu bất kỳ thứ gì liên quan đến Huỳnh Vũ Hy.
Có thể nói là anh rất lâu không tìm được tri kỷ, cũng có thể nói anh mưu cầu sự thương hại từ chỗ Hướng Nhật Trần, mọi thứ đều có thể xảy ra.
“Vậy à?” Cơ mặt Hướng Nhật Trần gai góc như lời của anh ấy: “Một người ngay cả em gái cũng không cần giống như cậu ta, liệu hai chữ gia đình mà cậu ta nói, có quá miễn cưỡng không? Nói thật thì, tôi không tin tưởng Huỳnh Vũ Hy như cậu vẫn luôn tin tưởng đâu.”
“Lẽ nào cho đến ngày hôm nay, anh vẫn còn để tâm đến việc anh ấy đối xử không tốt với con bé hay sao?” Nhắc đến Tiểu Như, giọng Chu Viễn nặng hơn, ánh mắt u buồn càng hiện hữu sau đó. Sâu trong lòng, Chu Viễn thốt ra sự bào chữa bất đắc dĩ: “Huỳnh tổng, anh ấy quả thật có nỗi khổ của mình. Anh ấy không nói ra, nhưng tôi biết anh ấy rất yêu thương Tiểu Như. Mà sự yêu thương này, nó khiến anh ấy không thể chủ động đến tìm gặp con bé.”
Chỉ biết sau mấy lời vừa rồi, không khí bên trong thang máy càng vì thế hẹp hơn, tác động tự nhiên làm cho hai tay Hướng Nhật Trần vô thức xiết chặt lại.
Yêu thương?
Nếu thật sự yêu thương một người, tại sao lại đẩy người đó đến bên cạnh người khác?
Huỳnh Vũ Hy đang suy nghĩ gì vậy? Tại sao mối thâm tình suốt 30 năm qua vẫn không đủ để anh hiểu được cậu ta nghĩ gì chứ?
“Vậy thì lần này tôi phải hỏi xem, cậu ta rốt cuộc đang có khổ tâm gì.” Thả lỏng hai bên nắm tay ra, Hướng Nhật Trần điều chỉnh lại giọng nói: “Huỳnh tổng của cậu, lâu nay vẫn ổn chứ? Tôi nhìn thấy thông tin cậu ta xảy ra tai nạn. Không hiểu nguyên nhân gì sau đó lại trở thành hiểu lầm, không phải cậu ta cho người làm đấy chứ?” Giọng Hướng Nhật Trần cũng giống như quan hệ giữa anh và Huỳnh Vũ Hy trước kia, không mặn, không nhạt, chỉ vừa đủ.
Có quan tâm, có trách cứ, có tức giận, lẫn thương hại trong đó.
Hai năm qua đây là lần đầu tiên Hướng Nhật Trần chủ động đến tìm Huỳnh Vũ Hy, quả nhiên vì bài báo vừa rồi.
Nếu không phải Huỳnh Vũ Hy xảy ra tai nạn, các bài báo lá cải đẩy sự việc lên cao, cộng thêm tác động từ phía Tô Dĩ Lăng, Hướng Nhật Trần liệu sẽ mất bao nhiêu lâu để tìm đến anh ấy?
Lần này anh ấy đến đây, điều này nói lên Hướng Nhật Trần vẫn rất coi trọng Huỳnh tổng sau mọi việc xảy ra chứ? Hay đang muốn tìm Huỳnh Vũ Hy để trút giận?
Anh đều không muốn biết.
“Không ổn!” Chu Viễn không suy nghĩ trả lời: “Trước kia và bây giờ đều không ổn.”
“Là mặt nào của cậu ta không ổn?” Hướng Nhật Trần vẫn không đổi thái độ, ánh mắt anh ấy càng lạnh hơn: “Tôi cho rằng cậu ta nên sống rất tốt mới phải, cậu ta có gì phải làm đến mình không ổn.”
Mẹ mất, em gái rơi vào tay người khác, tất cả người thân, bạn bè đều rời bỏ anh ta, đổi lại là anh, anh từ sớm đã không thể chịu được. Huống hồ, Huỳnh Vũ Hy là người, anh ta không phải sắt đá.
Anh ấy có trái tim, có nước mắt và có cả máu nữa.
“Chủ tịch Hướng đừng nói vậy, Huỳnh tổng thật sự có nỗi khổ của mình, tôi nhìn thấy anh ấy rất hối hận.” Chu Viễn nhìn qua Hướng Nhật Trần, thống thiết như thể cầu xin sự thấu hiểu: “Hai năm qua tôi đều nhìn thấy anh ấy sống trong sự dày vò, với Huỳnh tổng mà nói, kỳ thật chưa bao giờ anh ấy có được sự yên ổn. Nói đúng hơn, Huỳnh Vũ Hy giống như một cái xác không hồn vậy. Mà toàn bộ linh hồn của anh ấy, chúng đều đặt hết lên người Tiểu Như rồi.”
Rất khó tin, nhưng mà, ánh mắt này, lời lẽ này, sự xúc động không giống ngụy tạo này, Hướng Nhật Trần vẫn chọn cách tiếp nhận: “Hy vọng Huỳnh Vũ Hy có thể giống như cậu nói, cậu ta vẫn là Huỳnh Vũ Hy dịu dàng, hiểu chuyện mà tôi biết. Lần này tôi đến đây, cốt là để quan tâm đến tình hình sức khỏe của cậu ta, còn lại là muốn nói với cậu ta một chuyện.”
Liên quan đến việc Tiểu Như lâu nay sống ở nhà họ Lý, anh rất muốn biết Huỳnh Vũ Hy có suy nghĩ thế nào, dù sao bọn trẻ cũng là người một nhà.
Qua lời Chu Viễn anh càng khẳng định hơn: Huỳnh Vũ Hy vẫn rất quan tâm Tiểu Như, vì sao không đến tìm con bé, anh hy vọng cậu ta thật sự là vì bất đắc dĩ.
Trước đây, hay hiện tại, câu trả lời kia với anh trong suốt hai năm qua, thật sự rất quan trọng.
“Chủ tịch Hướng, anh bây giờ...” Bất ngờ thang máy kêu lên ‘ting’ một tiếng, ngăn giọng Chu Viễn lại.
Nhìn thấy cửa mở, Hướng Nhật Trần bất giác cười một cái, rất nhanh đã rời khỏi thang máy.
Chu Viễn sau đó theo sau Hướng Nhật Trần ra ngoài.
“Phí Mặc Nhiên, thầy đừng có...” Hai chữ quá đáng còn lại nhanh bị Tiểu Như nuốt vào bụng, kiềm chế rất lâu Tiểu Như mới hoàn chỉnh câu nói: “Nếu vì chuyện em đến muộn mà làm ảnh hưởng thành tích của cả lớp, thì em ở đây nói xin lỗi với thầy, hy vọng thầy sẽ không chấp nhất với em.”
Mặt khác, Tiểu Như không ngừng mắng chửi Phí Mặc Nhiên khốn kiếp!
Nếu không phải vì anh ta lấy chuyện chuyển trường uy hϊếp nó sẽ nói lại với hắn, nó đâu cần phải mất mặt như thế!
Lại còn phải ở trước mặt anh và hắn xin lỗi Phí Mặc Nhiên, đúng là xấu hổ chết đi được!
Ngược lại hắn nghe nhóc con nói vậy càng không có phản ứng, hai tay cố định ôm lấy eo Tiểu Như, thi thoảng nhìn nó bằng đôi mắt tìm tòi, khiến cho Tiểu Như ngồi trên đùi hắn toát đầy mồ hôi lạnh.
Còn chưa thoát khỏi run rẩy, giọng Phí Mặc Nhiên bên kia đầu dây đã truyền đến.
“Em vì chuyện chuyển trường bất đắc dĩ mới hạ mình xin lỗi tôi, còn ở trước mặt bọn họ như vậy, có phải bây giờ em đang hận không thể gϊếŧ chết tôi hay không?”
“Phải đó!” Tiểu Như ấm ức đáp, tuy nhiên thái độ cứng rắn sau đó liền thay đổi: “Thầy Phí nổi tiếng đại nhân đại lượng, chắc là không đến mức cho em vào danh sách đen chứ?”
Hắn không rời mắt khỏi Tiểu Như, tình hình hiện tại Tiểu Như không thể phản ứng mạnh, chân nó như mang phải đá lớn, muốn chạy cũng không thể chạy khỏi.
Huống hồ, đây còn là di động của hắn, ông trời thích trêu ngươi nó thật!
“Nếu thường xuyên nghe được giọng nói đầy ngọt ngào của em, e là tôi sẽ không đau lòng như vậy. Nhất là vết thương trên môi của tôi hiện giờ, nó muốn em khích lệ nó nhiều hơn.”
Tiểu Như nghe như ai đó vả vào má phải nó một cái, đau điếng đến không thể phản ứng.
“Nhóc con như em cũng quá lưu manh rồi, ngang nhiên cướp mất nụ hôn đầu của tôi. Nên nói thế nào đây, thứ quý giá nhất của tôi em đều đã lấy rồi, chuyện này có nên để Lý Ân Tinh biết hay không? Sau đó tôi sẽ nói cậu ta, tôi nghiêm túc muốn em chịu trách nhiệm đến cùng.”
“Gì chứ?” Tiểu Như kinh hãi trợn to mắt, rất nhanh chột dạ nhìn qua Lý Ân Tinh, liên tục ép anh không được tùy tiện nói ra ngoài: “Thầy Phí, Tiểu Như thật sự biết sai rồi, từ giờ Tiểu Như nhất định sẽ nghiêm túc học tập, Tiểu Như sẽ không bướng bỉnh nữa.”
Lý Ân Tinh nhìn ra nhóc con nói đến chuyện chuyển trường, tảng đá trong lòng vì thế trĩu nặng hơn.
Phí Mặc Nhiên vừa rồi có nói Hướng Nhật Trần chủ động liên lạc anh ta vì chuyện Tiểu Như muốn chuyển trường, bây giờ lại để hắn phát hiện con bé đến trường muộn, lẽ nào thời gian đó nhóc con đến gặp mặt anh ta?
Khoảng cách giữa Tiểu Như và Hướng Nhật Trần càng gần, đồng nghĩa con đường Tiểu Như quay về Huỳnh gia càng ngắn hơn. Đây có phải giống như muốn nói một ngày nào đó khi hắn không chú ý, nhóc con liền đến tìm Huỳnh Vũ Hy hay không?
Không! Điều đó thật tồi tệ!
“Cuối tuần sau tôi muốn cùng em đi dã ngoại một chuyến, coi như đây là lời hứa để tôi giữ bí mật cho chuyện này. Thế nào? Em có muốn từ chối tôi hay không?”
Yêu cầu này... đúng là quá đáng!
Buộc nó phải cùng một người nó không thích đi dã ngoại, thà để nó đâm đầu vào tường còn tốt hơn!
“Em biết rồi!”
“Giọng điệu này là sao đây? Đang không cam tâm à? Nhưng mà không sao, tôi không tin mình không thể thay đổi suy nghĩ trong lòng em.”
“Thầy... thầy tự tin quá rồi!”
“Vậy thì chúng ta cá cược đi, sau này, em nhất định sẽ trở thành người một nhà của tôi.”
“Thầy... không bao giờ!”
Sau đó là âm thanh cuộc gọi vừa rồi đã kết thúc.
Phí Mặc Nhiên nhìn màn hình điện thoại, khóe môi tạo thành một đường cong hoàn hảo: “Huỳnh Tiểu Như, một nửa máu trong người của em đang chảy đều là do Phí Mặc Nhiên tôi cho em, em không có quyền ép tôi rời khỏi em nửa bước. Mạng của em là do tôi mang về, tôi bắt em cả đời này phải mang ơn của tôi, bên cạnh tôi vĩnh viễn.”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Lần Tới, Gọi Tôi Là Ông Xã
- Chương 8: Ghen Tuông Hiện Hữu (2)