- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Lần Tới, Gọi Tôi Là Ông Xã
- Chương 4: Chúng Ta Đều Có Tư Tâm (2)
Lần Tới, Gọi Tôi Là Ông Xã
Chương 4: Chúng Ta Đều Có Tư Tâm (2)
Nghe người làm trong nhà nói lại Phí Mặc Nhiên đã về, Kiều Chấn Nhiên đến phòng tìm anh ấy.
Cửa phòng khóa lỏng lẻo, laptop ở sofa lại phát sáng, kỳ lạ chỉ không nhìn thấy Phí Mặc Nhiên.
Khép cửa, anh ấy tiến đến gần xem xét, bất giác ngâm theo một đoạn văn bản xuất hiện trên màn hình laptop lúc nào.
《 Ngày hôm nay cho thấy Xử Nữ sẽ gặp phải một số rắc rối nhỏ, điều này không ảnh hưởng đến sức khỏe của bạn, tuy nhiên quan hệ giữa bạn và người ấy sẽ nảy sinh một số mâu thuẫn không mong muốn, hãy cẩn thận trước khi hành động bất cứ điều gì nhé! 》
Đây là tử vi cung Xử Nữ ngày hôm nay, anh ấy đọc xong liền kinh ngạc vài phần.
Phí Mặc Nhiên bình thường vẫn luôn không tin vào ý trời, lại phản cảm việc xem tử vi thiếu khoa học, vì sao bây giờ lại... tự tát vào mặt mình như thế?
Chả trách gần đây Vũ Huyên luôn nói anh cả có nhiều biểu hiện lạ, thường xuyên dạo trên mạng rất lâu, anh còn cho rằng anh ấy bận xử lý với công việc, không ngờ anh ấy đang tìm hiểu thứ này.
Vốn am hiểu một chút về chiêm tinh, cộng với trí tò mò, Kiều Chấn Nhiên khó lòng ngăn bản thân tìm hiểu những gì Phí Mặc Nhiên đã xem, tự ý động vào laptop của anh ấy.
Động tác thuần thục, rất nhanh Kiều Chấn Nhiên đã tìm thấy lịch sử Phí Mặc Nhiên ghé qua, anh chậm rãi nhẩm thầm tiêu đề viết trên đó rồi bất chợt hạ lông mày đen xuống: “Cách để thuần phục một cô nàng Bạch Dương bướng bỉnh. Anh ấy khi không xem thứ này làm gì?”
Phí Mặc Nhiên không phải người tùy tiện, anh ấy sẽ không tự dưng xem linh tinh cách thức theo đuổi con gái thông qua tử vi như thế này, huống hồ anh ấy còn chưa có...
Khoan đã.
Vũ Huyên từng nói Tiểu Như thuộc chòm sao Bạch Dương, cá tính phù hợp với cung Song Tử của con bé, lẽ nào đối tượng mà Phí Mặc Nhiên đang tìm cách chinh phục là tiểu nha đầu đó thật sao?
Chả trách Vũ Huyên vì chuyện của Tiểu Như giận dỗi bọn anh, còn nói anh cả thiên vị Huỳnh Tiểu Như quá đà, hóa ra con bé đã biết được gì khác.
Trước đây anh còn cho rằng Phí Mặc Nhiên đối với Tiểu Như đặc biệt ưu ái bởi vì con bé giống người đó, quả nhiên sự thật không phải vậy!
Phí Mặc Nhiên, anh ấy che giấu cũng giỏi thật, lừa được cả anh rồi.
“Đường đường là Kiều tổng của một tập đoàn lớn, vậy mà đến cả kiến thức cơ bản về phép tôn trọng quyền riêng tư của người khác cũng không có, làm sao lãnh đạo được cấp dưới đây?” Kiều Chấn Nhiên không chú ý Phí Mặc Nhiên quan sát anh đã lâu, tình huống này nhìn lại có đôi chút hổ thẹn: “Cũng may không phải anh đang xem thứ đó, nếu không đã bị nhóc con như em phát hiện rồi.” Anh ấy khép cửa WC lại, di chuyển đến gần Kiều Chấn Nhiên, mắt hơi ghé qua nhìn laptop bị người khác xâm phạm. Ngoài mặt điềm tĩnh, trong lòng đã dậy sóng lúc nào.
Kiều Chấn Nhiên hiểu thấu con người Phí Mặc Nhiên trước kia bao nhiêu, bây giờ lại trở nên ngờ vực đối phương không phải người anh từng quen biết.
Đem laptop xoay lại, Kiều Chấn Nhiên nhìn lên anh ấy bảo: “Nếu như để em phát hiện anh xem thứ đó, nói không chừng em sẽ không bất ngờ đến vậy! Đằng này lại không, thứ mà anh tìm hiểu, so với thứ người khác tìm hiểu, nó sâu rộng hơn nhiều.”
Người luôn tin vào khoa học như anh lại có lúc đi tìm hiểu tử vi, đúng là một pha tự vả đầy chua chát.
Phí Mặc Nhiên cao ngạo, kiêu hãnh, quyết đoán khiến người khác khϊếp sợ, ngay lúc này vì sao lại giống như một cậu nhóc, vừa bị phụ huynh phát hiện anh làm chuyện xấu vậy kia chứ?
Mà Kiều Chấn Nhiên cũng thật là, thằng nhóc này khi nào lại dài dòng như vậy? Rõ ràng biết anh suy nghĩ gì, lại cố ý mượn chuyện thăm dò anh, quả nhiên càng lúc càng không đơn giản như bề ngoài.
Cười một cái, Phí Mặc Nhiên quay lại, anh ấy điềm tĩnh trả lời Kiều Chấn Nhiên: “Chỉ là xem tử vi đơn giản, khi em thêm ý nghĩa khác vào, nó liền trở thành vấn đề to tát thôi.”
Kiều Chấn Nhiên không phủ nhận, gật đầu nói: “Anh nói đúng. Cũng bởi vì trước nay em đều xem vấn đề đơn giản, cho nên việc mà anh đang làm, em đều là người biết cuối cùng.” Anh ấy đứng dậy, mắt không rời khỏi Phí Mặc Nhiên: “Cũng giống như vết thương trên môi của anh bây giờ vậy. Từ độ sâu đó cho thấy, chắc là không phải do anh bất cẩn gây ra chứ?”
Đi được nửa đường thì xe bọn nó phát sinh một số vấn đề nhỏ, lúc này Tề Luân đã xuống xe xem xét, ở lại trong xe chỉ còn nó và hắn.
Hắn xem tạp chí không chú ý Tiểu Như, ngược lại Tiểu Như không để ý đến hắn, nửa ngày đều dán chặt mắt vào điện thoại.
Mở nhóm chat, Tiểu Như thả biểu cảm mệt mỏi vào trong nhóm, dưới biểu cảm còn không quên kèm theo dòng chữ: “Ngày tháng tươi đẹp của cừu nhỏ sắp không còn nữa rồi.”
Vừa mới gửi vài giây, bên trong nhóm chat Kiều Vũ Huyên đáp lại: “Đừng ở đấy than vãn. Con cừu nhà cậu luôn thích chạy lung tung, gieo rắc thương nhớ cho người khác, cậu tuyệt đối sẽ không có một kết quả tốt đẹp!”
Cô ấy còn gửi kèm theo đó là biểu cảm phẫn nộ, hình như rất giận dữ, đây không giống nói đùa!
Kiều Vũ Huyên ít khi tức giận với nó, đây là lần đầu tiên.
Gieo rắc thương nhớ, mấy lời này lẽ nào đang ám chỉ Phí Mặc Nhiên, anh họ cô ấy sao? Kiều Vũ Huyên rốt cuộc biết được chuyện gì rồi?
Éc...
Tiểu Như bất an khi nghĩ đến nụ hôn cùng Phí Mặc Nhiên hôm nay lộ ra ngoài, hơi hoảng hốt nhìn hắn.
Chuyện chuyển trường còn chưa được giải quyết, bây giờ lại thêm chuyện của Phí Mặc Nhiên, nó phải giải thích với hắn thế nào đây?
Không được!
Nhất định không thể để hắn biết!
Hít thở sâu một cái, Tiểu Như định nhân lúc hắn còn không chú ý đến, vươn tay đẩy cửa xe ra ngoài, liền bị hắn phát hiện chặn nó lại.
Hắn ta không nói gì dồn nó vào cửa xe, thô bạo dán lên môi nó một nụ hôn thật sâu.
Nụ hôn này mãnh liệt, lại dịu dàng, giống như nỗi nhớ nhung của hắn dành cho cô nhóc không hiểu chuyện này vậy.
Một tháng qua nhóc con chưa từng gọi cho hắn, con bé dường như tránh xa hắn hoàn toàn, lần nghe máy gần nhất hắn nhớ là ngày đầu tiên hắn vừa đến Bắc Kinh.
Nhóc con dày vò hắn như vậy, hắn sớm đã muốn trừng phạt nhóc con từ lâu rồi. Chỉ là, thời gian kéo dài đến hôm nay!
“Ưʍ... Ha...” Tiểu Như thở hổn hển, hô hấp có chút khó khăn nhìn hắn nói: “Anh... anh họ... đừng...” Tay nhỏ chống lên ngực hắn đang run rẩy không ngừng, đồng tử lại rươm rướm nước mắt, đủ biết nhóc con uất ức như thế nào.
Cũng đúng, đây không phải lần đầu con bé nhìn hắn bằng ánh mắt như thế, hắn đều đã quen rồi.
Vươn tay lau nước mắt cho nó, giọng hắn dịu dàng lại nghiêm nghị bảo nó: “Đừng khóc nữa, trông giống như một cô bé lọ lem vậy. Cũng đừng gọi tôi là anh họ, tôi không thích mình có em gái đâu.”
Sau câu nói, hắn thu người, lạnh nhạt đẩy cửa xe bước xuống, đi đến chỗ Tề Luân.
Tiểu Như cảm giác vừa rồi giống như một giấc mơ thật dài, cố gắng thôi miên bản thân mau quên đi thật nhanh.
Chỉ là mơ.
Mọi thứ đều là giả.
“Nhị thiếu, chìa khóa của cậu cần đây ạ!” Giọng Dạ Vũ từ phía sau truyền đến, cô đem chìa khóa đến cho hắn, rất lâu hắn mới chú ý đến cô.
“Chị đi xem Tiểu Như giúp tôi. Con bé cần gì chị cứ đáp ứng cho con bé, không cần thông qua ý kiến của tôi đâu.” Hắn nhận lấy chìa khóa từ trong tay Dạ Vũ, trong lòng vẫn không quên Tiểu Như.
Con bé vừa rồi bị hắn làm kinh sợ, sau khi tắm rửa sạch sẽ đã ra ngoài vườn hoa, hắn đoán tâm trạng con bé đã đỡ hơn nhiều rồi.
Khắp dinh thự đều là người của hắn, hắn không lo Tiểu Như xảy ra chuyện, nhưng như vậy hắn vẫn chưa an tâm.
Trước khi hắn rời đi, mẹ Dạ Vũ, tức Dạ Lam là người coi quản dinh thự này, bà đặc biệt thân thiết với mẹ hắn. Dạ Vũ từ nhỏ sống xa mẹ, cô được dì nuôi dưỡng, thi thoảng hay lui tới nơi đây, khi đó cô từng gặp qua hắn.
Lý Ân Tinh từ nhỏ đã tài giỏi, hắn học hỏi rất nhanh, tuy vậy tính cách có phần khá lạnh lùng, gần như không chú ý đến ai. Nhiều năm như vậy gặp lại hắn ta đột nhiên đi cùng một cô bé, thái độ bên ngoài đầy cưng chiều, so với vẻ lạnh nhạt ngoài mặt thật sự khiến cô hơi kinh ngạc.
“Thứ lỗi cho Dạ Vũ nhiều lời. Nhị thiếu, cậu thật sự khác xa với khi đó nhiều lắm.” Dạ Vũ ám chỉ hắn lúc nhỏ, hắn thừa biết điều này.
Sắc mặt hắn không đổi: “Chị nói tôi vì Tiểu Như thay đổi sao?”
Không uổng công cô ngưỡng mộ hắn đã lâu, cô còn chưa nói hắn đã hiểu.
Dạ Vũ gật đầu đáp: “Thưa vâng. Mẹ tôi lúc còn sống vẫn thường nói, nhị thiếu thật sự rất khó để chạm đến. Nếu như có ngày cậu thật sự thay đổi, chắc chắn đối phương là người rất đặc biệt, quả nhiên là sự thật.”
Có chút kinh ngạc, nhưng hắn không để lộ ra ngoài.
Hiển nhiên tán thưởng mấy lời Dạ Vũ nói: “Bà ấy đúng là thấu đáo thật, luôn luôn là người hiểu tôi cặn kẽ nhất. Dạ Vũ, chị thật sự rất may mắn khi có được một người mẹ như vậy.”
“Phu nhân cũng rất yêu thương cậu, bất kể người mẹ nào cũng vậy, cậu đừng nên ngưỡng mộ tôi.” Mấy lời này thật sự chạm đến trái tim đang tổn thương của hắn, cô vừa dứt câu, sắc mặt hắn đã đột ngột thay đổi. Đối diện đôi mắt ấy, Dạ Vũ kinh sợ đến vạn phần, cô biết mình nói sai liền cúi thấp đầu xuống: “Nhị thiếu gia, xin lỗi cậu.”
“Ừ.” Hắn lạnh lẽo đáp lại. Trước khi bảo Dạ Vũ tránh mặt, vẫn không quên nhắc cô: “Giúp tôi để ý đến con bé, những chuyện khác tôi biết mình nên làm gì.”
Rất nhanh, Dạ Vũ đã rời đi.
Hắn mở cửa, đi vào trong phòng.
Xung quanh đồ đạc vẫn ngăn nắp, không xê dịch, không bám một hạt bụi, mọi thứ mới mẻ giống như ngày hôm qua.
Hắn bước đến bàn trang điểm của mẹ, ngồi vào ghế, thẩn thờ vươn tay sờ lên gương, bao nhiêu hình ảnh lúc nhỏ đều hiện ra trong đó. Hắn nhìn thấy mẹ, bà ấy rất đẹp, bà đang cười với hắn. Còn có ba, Young, hắn và Jin, hình ảnh một gia đình hạnh phúc hiện ra, khoảnh khắc ấy, hai mắt hắn mờ đυ.c, lòng hắn đau như ngàn mũi dao xuyên qua. Rất nhanh, cuộc gọi đến kéo hắn thoát khỏi cơn ảo ảnh, Lý Ân Tinh lập tức điều chỉnh lại tâm trạng.
Thu tay về, hắn lôi điện thoại từ áo khoác trong ra, bên trên màn hình điện thoại hiển thị ba chữ Ngô Ngôn Việt.
Hắn lạnh nhạt nghe máy: “Chuyện gì vậy? Nói mau đi, tao không có thời gian.”
Tâm trạng hắn rất tệ, hoàn toàn không có thì giờ nghe cậu ta ba hoa.
Nhưng mà Ngô Ngôn Việt thì khác, thái độ anh trêu ngươi: “Viện trưởng Lý làm sao có thời gian với tôi chứ. Ngược lại là ai kia, viện trưởng Lý tình nguyện chi ra thời gian cả đời a. Không biết tôi nói có đúng không?”
Thật sự không biết đến sống chết!
“Ngô thiếu gia quản tốt chuyện của mình là được.” Hắn không mặn mà nói, kiềm nén giận dữ gần như bùng nổ ra bên ngoài.
Ngô Ngôn Việt đoán biết hắn sẽ ngắt cuộc gọi, anh thay đổi thái độ: “Đừng như vậy chứ, tao có chuyện muốn nói với mày a, chuyện này có liên quan đến Tiểu Như.” Nghe đến Tiểu Như, Lý Ân Tinh miễn cưỡng giữ máy. Ngô Ngôn Việt nói tiếp: “Cách đây một tiếng Huỳnh Vũ Hy vừa xảy ra tai nạn, truyền thông và báo chí đều có đưa thông tin anh ta xảy ra chuyện, mày cẩn thận đừng để con bé biết được thông tin này.”
Lý Ân Tinh thoáng im lặng giây lát, hắn nghĩ đến Tiểu Như.
Tuy nói Huỳnh Vũ Hy sớm đã cắt đứt quan hệ với Tiểu Như, nhưng mà anh ta là ngoài cứng trong mềm, vốn không phải vĩnh viễn sẽ từ bỏ con bé, hắn trước giờ chưa từng ngưng đề phòng. Mặt khác, Tiểu Như vô cùng yêu quý Huỳnh Vũ Hy, con bé nếu biết Huỳnh Vũ Hy xảy ra chuyện chắc chắn sẽ tìm cách quay về, chuyện này hắn không thể không quản. Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.
Không nghe hắn phản ứng, Ngô Ngôn Việt trêu hắn: “Anh bạn trẻ, mày lo xa quá rồi. Tao tin có mày bảo vệ Tiểu Như kỹ như vậy, làm sao con bé biết được anh ta thế nào chứ, có phải không?”
Ngô Ngôn Việt ám chỉ hắn ranh mãnh. Nếu không phải các luồng thông tin bên ngoài đều bị hắn bưng bít, hai năm qua Tiểu Như đâu thể ngoan ngoãn không tìm Huỳnh Vũ Hy. Cũng phải, nhưng mà chuyện lần này rất nghiêm trọng, nếu con bé phát hiện mọi thứ đều như muối bỏ biển, hắn tuyệt đối phải có sự đề phòng.
Vài giây sau, hắn lên tiếng: “Tao vừa về đã gặp phải vấn đề nan giải rồi, mày chê tao chưa đủ bực mình sao? Đừng đùa nữa, Huỳnh Vũ Hy thế nào rồi?”
Đối phương xảy ra chuyện hắn không thể không xem xét tình hình, hắn mặc kệ Ngô Ngôn Việt nghĩ ra sao. Nói hắn quan tâm Huỳnh Vũ Hy cũng được, nói hắn thăm dò Huỳnh Vũ Hy cũng được.
“Lần này anh ta bị thương rất nghiêm trọng. Xem ra anh ta không thể tiếp tục tranh giành bảo bối với mày rồi.” Ngô Ngôn Việt hận mình không thể nghiêm túc được, rõ ràng anh biết hắn uy lực thế nào, vậy mà ngốc nghếch liên tiếp chọc phải ngọn núi lửa như hắn.
Nhưng mà hắn ngược lại không giận, sắc mặt lạnh như băng: “Tốt nhất là như vậy!”
Nghe được năm chữ này thốt ra từ miệng hắn, Ngô Ngôn Việt kinh hô: “Này, mày sao lại tàn nhẫn như vậy? Tiểu Như mà nghe được mấy lời này, con bé chắc chắn sẽ hận mày cho xem.”
“Con bé tuyệt đối sẽ không làm như vậy, tao tin Tiểu Như.” Giọng hắn không thay đổi: “Tiểu Như chắc chắn sẽ không rời xa tao, cho dù là Huỳnh Vũ Hy cũng như vậy!”
Chính hắn biết rõ rất khó. Chỉ là, hắn không muốn thừa nhận.
Ngô Ngôn Việt cũng nói: “Mày đừng tự an ủi chính mình nữa. Tiểu Như dù sao cũng là em gái Huỳnh Vũ Hy, quan hệ huyết thống giữa bọn họ so với mày, rốt cuộc bên nào nặng hơn chứ? Tuy hiện tại Tiểu Như ngoan ngoãn bên cạnh mày, nhưng rồi sẽ có một ngày, con bé sẽ tha thứ cho anh ta mà thôi. Lý Ân Tinh, mày nên chuẩn bị tâm lý đi.”
“Mày...” Hắn nhíu mày đen lại, định sẽ thốt ra hai chữ "câm miệng" , đúng lúc nghe được giọng Dạ Vũ truyền đến.
Hắn không nhầm Dạ Vũ vừa rồi đã nói: “Huỳnh tiểu thư, chúc mừng cô, cô thật sự đến ngày rồi!”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Lần Tới, Gọi Tôi Là Ông Xã
- Chương 4: Chúng Ta Đều Có Tư Tâm (2)