- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Lần Tới, Gọi Tôi Là Ông Xã
- Chương 3: Chúng Ta Đều Có Tư Tâm
Lần Tới, Gọi Tôi Là Ông Xã
Chương 3: Chúng Ta Đều Có Tư Tâm
Tan học Triệu Lãnh Ngôn lái xe đến đón Kiều Vũ Huyên, anh đưa cô đến trung tâm thương mại mua ít đồ, sau đó quay trở về Kiều gia.
Kiều Vũ Huyên ngồi bên ghế lái phụ, thi thoảng liếc nhìn sang Lãnh Ngôn, thấy anh không nói gì, cô lười nhác ngoảnh mặt sang phía khác, chợp mắt suy nghĩ một số chuyện.
Đúng lúc này, Triệu Lãnh Ngôn hỏi cô: “Em học cùng lớp với Tiểu Như, gần đây có thấy con bé có gì khác thường không? Đại loại là có tâm sự chẳng hạn?” Lãnh Ngôn không ngờ mấy lời quan tâm này của anh lại làm trái tim Kiều Vũ Huyên tan nát, cô tự hỏi bản thân cô tàng hình rồi chăng?
Trước là anh họ, sau là Kiều Chấn Nhiên, bây giờ Triệu Lãnh Ngôn cũng muốn quan tâm đến người ngoài, rốt cuộc nha đầu họ Huỳnh kia có gì thu hút bọn họ nhiều như thế?
“Không thân lắm!” Bởi vì ghen tị cho nên Kiều Vũ Huyên nói dối: “Vô cùng, vô cùng không thân, nếu như anh muốn biết, anh có thể trực tiếp đi quan tâm người ta mà.” Thật ra quan hệ giữa bọn cô rất tốt, cô lại quý mến Huỳnh Tiểu Như, ở trường bọn họ còn là đôi bạn tốt, chỉ là tình huống hiện tại hại cô không vui mới nói năng như vậy.
Mà, giọng điệu cô như vậy lạ thật, giống như ghen tị vậy, lẽ nào cô không thích Triệu Lãnh Ngôn quan tâm đến Tiểu Như?
Kiều Vũ Huyên cảm thấy ớn lạnh khi nghĩ đến.
“Hướng Nhật Trần hôm nay có gọi đến tìm đại thiếu, anh ta nói con bé muốn chuyển trường, đại thiếu đột nhiên từ bỏ nghỉ phép chính là vì con bé.” Triệu Lãnh Ngôn không thay đổi sắc mặt, càng nói càng nhập tâm, chẳng buồn trái tim Kiều Vũ Huyên tan nát. Nói anh là tảng đá anh còn không thừa nhận, cô sắp bị anh ngược chết rồi. Còn chưa kịp đẩy cơn đau ấy xuống, Triệu Lãnh Ngôn lại nói: “Anh theo bên cạnh anh ấy lâu như vậy, cũng chưa từng nhìn thấy anh ấy ưu tiên ai giống như đối với Huỳnh Tiểu Như, lần này đại thiếu thật sự rơi vào lưới tình rồi.”
“Em không quan tâm.” Kiều Vũ Huyên không nhịn nổi đáp lại, tâm tình cô cực kỳ không tốt: “Anh cả đặc biệt ưu ái ai đi nữa cũng đều không liên quan đến em, em không cần thiết phải tìm hiểu cặn kẽ.”
“Em không thấy bản thân mình quá hời hợt sao?”
“Không thấy!”
“Đúng là một cô nhóc bướng bỉnh!”
“Hứ!” Kiều Vũ Huyên càng không thể đẩy cơn thịnh nộ xuống: “Trước nay em chính là như vậy, em không quan tâm mình hời hợt hay không!”
Từng câu từng chữ đều được Kiều Vũ Huyên nhấn mạnh, bên ngoài cứng rắn, bên trong đã mềm nhũn hoàn toàn.
Triệu Lãnh Ngôn ngốc nghếch, anh ấy giỏi nhất là chọc giận người khác, lần này anh ấy hại cô đau lòng thê thảm rồi.
Cô ấy không vui, thậm chí tức giận anh đều biết, chỉ là nếu không dùng cách này khích cô, e rằng cả đời này Kiều Vũ Huyên cũng không chịu thừa nhận.
Kiều Vũ Huyên bề ngoài có vẻ lớn, tuy nhiên cô ấy giống hệt một đứa trẻ bé bỏng. Ngang ngược, yếu đuối, còn có cả ghen tị nhỏ nhen nữa.
Anh không phản cảm, ngược lại trông cô rất đáng yêu.
Về cơ bản mà nói, Triệu Lãnh Ngôn đơn thuần chỉ muốn từ chỗ Kiều Vũ Huyên thăm dò tin tức từ phía Huỳnh Tiểu Như, anh ấy có lòng giúp Phí Mặc Nhiên tìm hiểu thêm về nha đầu họ Huỳnh, không ngờ làm đến bảo bối Kiều phát tiết, kỳ thật có một chút ân hận.
Nhưng mà giây phút cô thừa nhận mình ghen tị, anh lại muốn trêu ghẹo cô nhiều hơn nữa: “Chắc là bình thường ở trường, đại thiếu ưu tiên con bé đó lắm nhỉ?”
Trái tim Kiều Vũ Huyên bị sát thương lần nữa, cô khóc không thành tiếng trong lòng.
Trước mặt Triệu Lãnh Ngôn, Kiều Vũ Huyên miễn cưỡng nuốt cục tức kia xuống, gằn giọng đáp lại anh: “Phải đó, cả trường ai cũng nhìn thấy hết.”
“Cha, anh ấy bá đạo như vậy sao?” Triệu Lãnh Ngôn thuận theo đó giả ngốc: “Có khi nào bởi vì sự ưu tiên đặc biệt này, cho nên Tiểu Như muốn chuyển trường hay không? Như vậy không được, đại thiếu nhất định sẽ đau lòng chết mất!”
Anh ấy càng nói càng không biết chừng mực, đâu biết Kiều Vũ Huyên tủi thân như thế nào, cô có ước ao bao nhiêu cũng không được như thế.
Tại giây phút này, Kiều Vũ Huyên thừa nhận mình không nén nỗi nữa, tức giận nhìn qua Triệu Lãnh Ngôn, hét to tên anh ra bên ngoài: “Triệu Lãnh Ngôn, em ghét anh! Em ghét anh nhất trên đời này!”
Phải đó, cô ấy tức giận rồi.
Tập đoàn Hạo Thiên.
“Không đón được con bé?” Lý Ân Hạo dừng việc xem văn kiện, ánh mắt lộ rõ khẩn trương nhìn lên Thẩm Quân Thành: “Bác Trương có nói lý do với cậu không?” Lý Ân Hạo không cho những suy nghĩ tiêu cực thốt ra từ miệng anh, nhanh chóng tìm hiểu nguyên nhân khác, dù vậy gương mặt anh ấy đã không giấu được lo lắng nữa.
Thẩm Quân Thành nhìn thấu anh ấy từng ngóc ngách.
Đường đường là một Lý Ân Hạo kiêu hãnh, trên thương trường nổi danh không lưu tình, vì sao động đến tình cảm lại mất bình tĩnh đến như vậy?
Dường như, tất cả lo lắng, khẩn trương kia, sắp sửa lộ ra ngoài hết rồi.
Tình huống này, Thẩm Quân Thành to gan hơn ai cả: “Bác Trương nói với tôi trước khi bác đến đón con bé, con bé đã được người khác đến đón rồi, cụ thể đến cả bảo vệ cũng không nắm rõ được. Bác ấy có đề nghị xem qua camera, bên trong camera phát hiện, con bé hoàn toàn chủ động khi đi cùng đối phương thưa chủ tịch.”
“Vô lý!” Cách Lý Ân Hạo tức giận khi đứng lên, vung ra hai chữ vô lý, Thẩm Quân Thành đều dự đoán từ trước, anh ấy hoàn toàn không có bất ngờ gì: “Làm sao có chuyện vô lý như vậy được, con bé không thể làm ra những chuyện này. Không được, tôi phải đi tìm con bé.”
Anh ấy rời khỏi bàn làm việc, muốn đi tìm Tiểu Như, liền bị Thẩm Quân Thành chặn lại.
“Cậu đang làm gì vậy?” Ánh mắt anh ấy thiếu đi sự kiên nhẫn, giọng điệu điềm tĩnh trước kia ngay lúc này mất đi: “Tránh ra!”
Thẩm Quân Thành thành thật thừa nhận cơn thịnh nộ đáng sợ của anh ấy, rất nhanh thu tay về.
“Xin lỗi chủ tịch!” Thẩm Quân Thành cúi đầu, cách anh nhận sai hệt như một đứa trẻ khi biết mình phạm lỗi: “Tôi biết rõ con bé với anh rất quan trọng, vậy mà còn bốc đồng làm ra mấy chuyện này, thật sự rất xin lỗi chủ tịch.”
Nghĩa là... cậu ta đã lừa anh? Thẩm Quân Thành từ khi nào to gan đến vậy? Nhưng mà câu trả lời này nó lại làm anh rất hài lòng, ít ra nhóc con vẫn không sao, chí ít là ngay lúc này!
“Thú vị lắm phải không?” Anh ấy đã ổn định cảm xúc, nửa đùa, nửa không đùa hỏi lại: “Làm tôi lo lắng cậu thấy vui lắm nhỉ? Hay là bởi vì thường ngày tôi với cậu không tốt, cho nên cậu muốn nhân cơ hội này trả thù cho mình đây?”
Ầy, anh ấy tức giận rồi, ngọn núi Thái Sơn này cao cao tại thượng như thế, không ngờ khi giận dữ sức công phá thật đáng sợ làm sao!
Anh ngàn lần không dám chọc giận anh ấy nữa!
Chột dạ lẫn xấu hổ, nửa ngày Thẩm Quân Thành mới dám ngẩng mặt lên nhìn anh: “Chủ tịch, đều là tôi không tốt, hại anh phải lo lắng, xin anh đừng tức giận.”
“Chỉ đơn giản như thế?” Anh ấy trừng mắt nhìn Quân Thành, ánh mắt khiến đối phương run rẩy, cả đời cũng không dám chọc đến: “Đừng tưởng bình thường tôi xem cậu là bạn mà có thể tùy tiện đem chuyện này ra đùa, cậu thừa biết tôi khi giải quyết vấn đề thế nào mà đúng không?”
Điều này Thẩm Quân Thành thuộc lòng, anh có to gan đến đâu cũng không dám đem mạng mình ra cược!
Ngàn vạn lần đều không!
“Nếu đã như vậy thì chúng ta vào vấn đề chính đi.” Anh ấy nới lỏng hoàn cảnh, quay lại ngồi xuống ghế, điềm tĩnh đã trở lại ban đầu: “Tôi biết nhóc con không thể tự tiện đi cùng người lạ được, con bé không ngốc đến như vậy. Hơn nữa nhìn thái độ của cậu, cậu biết đối phương là ai có đúng không?”
Thẩm Quân Thành hơi nghi ngờ bản thân, lẽ nào anh diễn tệ đến vậy?
“Hay là để tôi nói.” Chỉ nhìn thái độ của anh ấy khi nói ra năm chữ ấy, Thẩm Quân Thành đã không khỏi lạnh sống lưng: “Tính toán theo ngày tháng, hôm nay vừa vặn tròn một tháng em ấy đến Bắc Kinh, tôi đoán em ấy hiện giờ đã quay về. Kelvin, tôi nói có phải không?”
Thẩm Quân Thành chững lại: “Chủ tịch... ” Anh đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác: “Sao anh có thể đoán được là anh ấy?”
Lý Ân Hạo thở dài, anh ấy không vui nhiều hơn vui: “Ngoại trừ em ấy, tôi không nghĩ ra người thứ hai, cảm giác cho tôi biết như vậy.”
“Vậy anh không muốn giành lại con bé sao?” Anh ấy nhìn Lý Ân Hạo, ý nghĩa câu nói rõ ràng hơn: “Người đến trước chưa chắc đã là người thắng cuộc. Nếu anh không giành lấy, làm sao biết được đối phương không phải của mình chứ?”
Lý Ân Hạo hoài nghi câu nói của anh ấy: “Dường như cậu biết bọn họ đang ở đâu đúng không?”
Thẩm Quân Thành không đáp, chỉ lấy từ túi áo khoác trong ra một thứ, cẩn thận đặt lên bàn làm việc, trước cái nhìn kinh ngạc của đối phương.
“Thứ này...” Anh ấy trầm ngâm quan sát xâu chìa khóa trên bàn, cân nhắc hàm ý đối phương thông qua xâu chìa khóa đến anh, rất lâu mới nhìn lên Thẩm Quân Thành. Anh ấy mỉm cười bảo: “Tôi hiểu ý của em ấy rồi.”
Ở một diễn biến khác.
“Kiều Kiều, anh sai rồi, anh thật sự sai rồi, em mau mở cửa cho anh có được không?”
Vất vả nửa ngày vẫn không gọi được Kiều Vũ Huyên ra cửa, Triệu Lãnh Ngôn kiên trì bám bên ngoài, trước là cứng rắn, sau là mềm mại thuyết phục cô, rốt cuộc vẫn thua sức nhẫn nại của cô ấy.
Người làm trong nhà đi qua đi lại đều nhìn anh rồi lần lượt lắc đầu, đại đa số xót thương Triệu Lãnh Ngôn nhiều hơn, ở trong mắt họ anh không khác gì một đứa trẻ phạm tội, đang tìm cách chữa sai cả.
“Kiều Kiều, em thật sự đã hiểu lầm anh rồi, anh không phải cố ý quan tâm con bé hơn em đâu.” Anh ấy giải thích gần như khan cổ họng, những gì chân thật nhất đều được anh ấy một lần trình bày hết thảy: “Anh chỉ có lòng muốn giúp đỡ ông chủ, anh không nỡ nhìn anh ấy đau lòng, một người bỏ sức chi bằng hai người bỏ sức. Kiều Kiều, anh ở đây cam đoan với em, ngoài em ra, anh tuyệt đối không để tâm bất kỳ người con gái nào khác.”
Lời vừa ra khỏi miệng, Triệu Lãnh Ngôn đã không khỏi xấu hổ.
Anh từng tuổi này chưa từng nói ra mấy lời xấu hổ này, không ngờ bởi vì Kiều Kiều giận dỗi đem ruột gan ra nói, ngộ nhỡ cô ấy cho rằng anh đang xảo biện thì thế nào?
Anh đúng là đồ ngốc mà!
“Kiều Kiều, anh...”
“Đừng gọi nữa, cả cái dinh thự này đều bị giọng của cậu làm ồn đấy!” Tình huống hiện tại được nới lỏng, Triệu Lãnh Ngôn cho dù xấu hổ vẫn cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm hơn phần nào, ít nhất anh không phải tự mình độc thoại như đồ ngốc nữa. Xoay người một cái, Kiều Chấn Nhiên đã cao cao tại thượng ngay phía trước, anh ấy nhìn anh hơi rũ mày: “Chuyện của anh cả đã khiến nơi này không mấy tốt, bây giờ đến cả cậu và Vũ Huyên, cũng góp phần phải không?”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Lần Tới, Gọi Tôi Là Ông Xã
- Chương 3: Chúng Ta Đều Có Tư Tâm