Chương 43: Chương 43:

Chúc Hợp hận bản thân hắn kiếp trước sao lại lăng nhăng như vậy, vừa mới tiễn ba đóa hồng lại có thêm một đóa muốn bấu víu lấy hắn, còn muốn cho hắn sống nữa không. Chúc Hợp quả quyết, hắn sẽ không thu.

Tần Chí Vũ có một muội muội tên là Tần Chân Nguyệt, năm nay vừa tròn mười lăm, đã đến tuổi có thể mai mối. Tần Chân Nguyệt từ nhỏ đã mất mẹ, nhiều năm vẫn luôn theo Tần Chí Vũ chinh chiến nam bắc, sau khi Tần Chí Vũ lên ngôi hoàng đế đã dứt khoát lệnh cho hoàng hậu chăm sóc nàng.

Em chồng và chị dâu từ xưa đến nay vẫn luôn có khoảng cách, hoàng hậu cũng không muốn can dự quá nhiều vào chuyện của Tần Chân Nguyệt nên cũng chỉ dạy nàng đọc sách viết chữ, về phần tâm tình của nàng như thế nào vẫn luôn không quan tâm, để cho nàng tự do phát triển.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Tần Chân Nguyệt không cha không mẹ, huynh trưởng mỗi ngày đều bề bộn nhiều việc, tẩu tử lại không quan tâm. Tần Chân Nguyệt từ nhỏ đã được nhũ mẫu nuôi lớn, lớn lên nàng hình thành tính cách độc lập kiên cường, khi có khó khăn cũng chỉ dựa vào bản thân để giải quyết.

Bởi vì đã đến tuổi làm mai, nhũ mẫu bên người Tần Chân Nguyệt vẫn luôn cằn nhằn đủ điều với nàng, hi vọng Tần Chân Nguyệt có thể nhanh chóng tìm được đấng lang quân.

Tần Chân Nguyệt tuyệt đối không phải là loại khuê nữ được nuôi trong nhà, nàng không xấu hổ đỏ mặt mỗi khi bị nhắc đến chuyện thành thân, nàng chỉ cảm thấy rất phiền. Nhũ mẫu lúc nào cũng ồn ào nên Tần Chân Nguyệt dứt khoát bỏ rơi nhũ mẫu rồi chạy đi tìm Tần Chí Vũ.

Tần Chí Vũ vừa kết thúc hội nghị nên lúc này chạy đến tìm hắn cũng sẽ không sợ ảnh hưởng đến công việc của hắn.

Nhưng nàng không nghĩ tới hôm nay Tần Chí Vũ lại gọi Chúc Hợp ở lại. Tần Chân Nguyệt phát hiện có người lạ nhưng lại không bỏ đi, nàng quả quyết núp sau rèm cửa.

Chúc Hợp gượng cười hai tiếng nói: “Hoàng Thượng, thần lúc mới thành thân đã hứa hẹn với thê tử cả đời này chỉ thú một mình nàng, sẽ không thú thêm thê thϊếp.”

Tần Chí Vũ vẫn đang chờ Chúc Hợp quỳ lạy tạ ơn, không ngờ tới Chúc Hợp lại nói một câu vượt ngoài dự liệu của hắn.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Ngay cả Tần Chân Nguyệt đang trốn sau rèm nghe lén Tần Chí Vũ và Chúc Hợp nói chuyện cũng không nhịn được muốn tìm hiểu thêm về hắn.

Thanh danh của Chúc Hợp thật sự không mấy tốt đẹp, thủ hạ văn sĩ của Tần Chí luôn luôn coi thường hắn, tiên sinh dạy học của Tần Chân Nguyệt tất nhiên cũng là văn sĩ nên mỗi lần nói đến Chúc Hợp đều dùng lời lẽ khinh thường hắn.

Nhũ mẫu của Tần Chân Nguyệt cũng thủ thỉ với Tần Chân Nguyệt rằng sau này không nên gả cho một vô liêm sỉ như Chúc Hợp.

Cho nên ấn tượng của Tần Chân Nguyệt với Chúc Hợp chưa bao giờ tốt cả, nàng chưa từng gặp Chúc Hợp, trong suy nghĩ của nàng, tướng mạo của hắn phải hết sức xảo quyệt, lấm la lấm lét, mười phần đáng khinh.

Tần Chân Nguyệt thỉnh thoảng cũng thấy thương cảm cho thể tử của Chúc Hợp, nhất sau khi biết hoàn cảnh của Tạ Phác, nàng lại càng thêm đồng tình, nàng cảm thấy Tạ Phác phải xui xẻo tám đời mới bị gả cho người như Chúc Hợp.

Tạ Phác: Ngươi nghĩ nhiều rồi.

Hôm nay Tần Chân Nguyệt rất bất ngờ khi nghe thấy lời nói của Chúc Hợp. Chỉ cần là nam nhân thì đều sẽ muốn có năm thê bảy thϊếp, kể cả Tần Chí Vũ cũng không ngoại lệ, ngoại trừ hoàng hậu trong cung, Tần Chí Vũ còn nạp thêm mấy phi tử bên ngoài, chỉ là địa vị không cao thôi.

Chúc Hợp hèn hạ trong truyền thuyết vậy mà lại có thể thốt ra câu chỉ cần mình Tạ Phác là thê tử cũng thật sự là kì lạ nha.

“Ái khanh, trẫm không nghe lầm chứ?” Tần Chí Vũ nghĩ nhất định hắn nghe lầm rồi, nếu không phải vậy thì sao hắn lại nghe thấy Chúc Hợp nói không muốn thú thê thϊếp.

“Bệ hạ, ngài không nghe lầm, thần thật sự không muốn nạp thϊếp.” Chúc Hợp thề son sắt nói.

Lúc trước hắn chỉ phòng nữ nhân mà quên không phòng nam nhân.

“Ái khanh biết mình đang nói gì không?” Thiên hạ này làm gì có nam nhân nào không háo sắc, Tần Chí Vũ cảm thấy có lẽ Chúc Hợp chỉ đang già mồm nói bừa thôi.

“Thần biết mình đang nói gì, Hoàng Thượng, lúc thần không xu dính túi thê tử vẫn nguyện ý gả cho thần, thần sao có thể phụ bạc thê tử như vậy.”

“Ngươi là trượng phu của nàng, là ông trời của nàng, chỉ cần trong hậu viện ngươi quan tâm nàng, tôn trọng nàng nhất, mấy chuyện thê thϊếp này thì có là gì đâu.” Tần Chí Vũ cũng áp dụng chính sách như vậy, cho dù hắn có nhiều phi tần nhưng hắn vẫn luôn tôn trọng hoàng hậu của hắn.

Chúc Hợp nhăn mặt, đơn giản là nó không giống nhau có được không. Nữ nhân tranh đấu luôn luôn hành sự bí mật, sẽ không để người ngoài phát hiện, nhất là trượng phu của các nàng, các nàng phải bảo vệ hình tượng dịu dàng đoan chính của bản thân.

Dù cho hôm nay Tần Chí Vũ có nói ngả nói thế nào đi chăng nữa, Chúc Hợp cũng sẽ không nhận mỹ nhân được ban thưởng. Thứ nhất là bởi sẽ đem thêm phiền phức cho Tạ Phác, thứ hai là bởi mỹ nhân hoàng thượng ban thưởng thân phận tất nhiên không tầm thường. Vị mỹ nhân này nếu Chúc Hợp không đoán sai thì nàng ta nhất định là “chân ái” kiếp trước, mà “chân ái” lần này đã cho hắn một ấn tượng khó quên.

Chúc Hợp trong lòng kêu r3n: Trời ơi, kiếp trước sao hắn lại lắm “chân ái” như vậy?

Chúc Hợp còn đang sứt đầu mẻ trán nghĩ cách cự tuyệt mệnh lệnh Tần Chí Vũ nên hắn hoàn toàn không ngờ rằng vị “Chân ái” trong truyền thuyết đang núp sau rèm yên lặng nhìn hắn, đồng thời lại rất hứng thú với hắn.

“Bệ hạ, kiếp này Chúc Hợp chỉ muốn một thê tử, xin bệ hạ đừng làm khó thần.” Chúc Hợp quỳ gối dập đầu tạ tội với Tần Chí Vũ để thể hiện quyết tâm của hắn.

Tần Chí Vũ nhìn Chúc Hợp đang quỳ lạy trước mặt hắn, mạc danh kỳ diệu lại cảm thấy không hiểu rõ thần tử này.

“Ái khanh, ngươi nói thật?” Tần Chí Vũ cảm thấy vẫn nên cho Chúc Hợp cơ hội làm lại.

Chúc Hợp kiên định nói: “Tâm ý thần đã quyết, xin bệ hạ thành toàn.”

Nếu hắn không kiên định thì hiện giờ đã phải rước thêm một vị chân ái vào nhà.

Tần Chí Vũ xa lạ đánh giá Chúc Hợp một lúc rồi bất đắc dĩ nói: “Vậy thì quên đi.”

Chúc Hợp nhẹ nhàng thở ra, may mà Tần Chí Vũ cũng không ép hắn, nếu không hắn còn phải nhức đầu dài dài.

Tần Chí Vũ vẫn luôn không hiểu nổi suy nghĩ không nạp thϊếp của hắn, nghĩ nghĩ một lúc liền hỏi Chúc Hợp: “Sao ngươi lại đối tốt với thê tử như vậy?”

Chuyện này thật sự không quá hợp tình hợp lý, văn nhân thời nay cũng không quá coi trọng nữ nhân, ngoại trừ người bị thê tử quản quá chặt không dám nạp thϊếp, hắn chưa bao giờ gặp được một người như Chúc Hợp, kiên định một người một kiếp với thê tử.

Chúc Hợp nghĩ đến Tạ Phác còn đang vất vả ở nhà, không nhịn được mà cười dịu dàng: “Nương tử của thần rất tốt với thần, vì vậy thần cũng phải tốt với nàng ấy.”

Một câu này của Chúc Hợp đã đánh động đến tâm của Tần Chân Nguyệt. Hôm nay nàng mới phát hiện, hóa ra nam nhân không phải ai cũng tự kỷ như vậy, luôn luôn có một vài ngoại lệ, tỉ như Chúc Hợp đây.

Quả nhiên không thể tin vào lời đồn đại, Chúc Hợp âm hiểm tiểu nhân, tướng mạo hèn mọn trong truyền thuyết không giống như nàng nghĩ, sau khi nhìn thấy tướng mạo của hắn, Tần Chân Nguyệt không thấy một chút hèn mọn nào, ngược lại với thái độ tôn kính của hắn đối với thê tử đã khiến cho Tần Chân Nguyệt nảy sinh tâm tư khác.

Ra khỏi hoàng cung của Tần Chí Vũ, Chúc Hợp thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi hắn thật sự bị Tần Chí Vũ dọa hết hồn, nếu hôm nay Tần Chí Vũ kiên trì muốn tặng mỹ nhân cho hắn Chúc Hợp cũng chỉ còn nước dập đầu tự vẫn, may là hữu kinh vô hiểm, cuối cùng Tần Chí Vũ cũng buông tha cho hắn.

Sau khi Chúc Hợp đi khỏi một lúc, Tần Chí Vũ bỗng nhiên nói: “Đi ra.”

Tần Chân Nguyệt mắt liếc xung quanh, sau khi xác định không có người ngoài mới chậm rãi đi ra khỏi rèm, tiến đến gần Tần Chí Vũ.

Hai huynh muội hắn từ nhỏ đến lớn cũng không quá thân thuộc, hắn nhiều năm chinh chiến bắc nam cũng không có thời gian quan tâm đ ến nàng, trong lòng Tần Chí Vũ vẫn luôn xấu hổ với nàng, nhiều khi cũng sẽ tùy theo ý nàng nhưng không có nghĩa hắn cho phép nàng nghe lén khi hắn và thần tử đang nghị sự.

“Đại ca.” Tần Chân Nguyệt nghe thì cũng đã nghe rồi, cho dù bị Tần Chí Vũ phát hiện nàng cũng không chột dạ.

“Sao muội lại núp sau rèm?” Cho dù có là thân muội muội, Tần Chí Vũ cũng không thoải mái khi Tần Chân Nguyệt nghe lén chuyện của hắn.

Hai tay Tần Chân Nguyệt xoắn xuýt, con ngươi đang đảo loạn nghĩ cách đối phó: “Lâu không thấy đại ca đến nên ta đành tự chủ động đến tìm đại ca, không ngờ lại có cả Chúc Hợp ở đây.”

“Cho nên ngươi đứng sau rèm cửa nghe lén ta và Chúc Hợp nói chuyện?” Tần Chí Vũ không rõ vui buồn hỏi lại nàng.

Tần Chân Nguyệt không ngu, đương nhiên nàng nhận thấy tâm tình của đại ca, vì vậy thản nhiên nhận sai: “Đại ca, xin lỗi huynh.”

Cũng không phải là chuyện gì quan trọng lắm mà cũng tức giận như vậy, Tần Chân Nguyệt không phục nhưng lại không dám thể hiện trước mặt Tần Chí Vũ. Nàng đành phải nhịn ở trong lòng.

Có những lúc tính tình của hai huynh muội khá giống nhau. Huynh đệ đồng phụ đồng mẫu sinh ra nên cũng không ai nhường ai, nếu không đυ.ng phải vấn đề quá khó sẽ nhất quyết không quay đầu. Cho dù Tần Chân Nguyệt không nói, Tần Chí Vũ cũng hiểu trong lòng nàng đang không phục.

Tần Chí Vũ chỉ cảm thấy bất đắc dĩ, cô muội muội này của hắn từ bé đã như vậy, lớn lên đã không sửa được nữa, thôi thì sau này dặn người chú ý không cho nàng tự tiện vào phòng là được.

“Lần này bỏ qua, ta không muốn chuyện như vậy xảy ra lần hai.” Tần Chí Vũ lạnh lùng nói.

Tần Chân Nguyệt đã bị dạy dỗ một lần, làm sao còn dám tái phạm nữa. Nàng gật đầu nói: “Vâng, đại ca.”

Nghĩ đến những lời lúc nãy của Chúc Hợp, Tần Chân Nguyệt hiện giờ đang cực kỳ hứng thú với hắn nên không ngại ngần hỏi thẳng Tần Chí Vũ: “Đại ca, huynh có tin lời của Chúc Hợp không?”

Tần Chí Vũ đã coi như không có gì nhưng Tần Chân Nguyệt lại ngu ngốc nhắc lại, Tần Chí Vũ nhướng mày nhìn Tần Chân Nguyệt rồi hỏi nàng: “Ngươi hỏi để làm gì?”

“Muội thấy hứng thú nha.” Tần Chân Nguyệt không quan tâm nói.

Trong lòng Chúc Hợp nghĩ gì, thú thật Tần Chí Vũ cũng không hiểu, chỉ là dáng vẻ thề son sắc trước mặt hắn của Chúc Hợp, Tần Chí Vũ cũng đã tin tưởng Chúc Hợp nói thật.

Bây giờ Chúc Hợp đã không còn là khất cái phải nhờ vào nhạc phụ mới có thể sống yên ổn, Chúc Hợp là mưu sĩ đắc lực nhất dưới tay hắn cho nên hắn không cần nhìn sắc mặt của Tạ gia, dù hắn có muốn lập thêm thê thϊếp, Tạ Phác cũng không dám phản đối.