Chương 7

Tư lợi bội ước, nói một đằng làm một nẻo, nói lời không giữ lấy lời, tự mình vả mặt, Trình Tâm Uyên đã suy nghĩ rất nhiều những gì mà Tống Vi Chân có thể sẽ mắng anh.

Nhưng anh không sợ.

Không theo đuổi người mình thích, là hành vi của người đàn ông nhu nhược.

Mà Trình Tâm Uyên tuyệt đối không phải là người yếu đuối, cuộc sống trước kia của anh gần như không có thứ gì anh thích, tiền và nhà, anh có rất nhiều, quyền lực, anh vứt bỏ như giày rách, không có gì để thích thì cuộc sống vô cùng nhàm chán, hôm nay, ông trời tặng cho anh một người anh thích, nếu anh không tranh thủ một phen, trời đất khó tha.

Trong thời gian Tống Vi Chân nghỉ ngơi dưỡng sức, mỗi sáng sớm Trình Tâm Uyên sẽ dẫn Tống Vi Chân ra ngoài, bọn họ ăn hết tất cả các nhà hàng bán bữa sáng có tên trong thành phố, từ sủi cảo tôm tươi óng ánh pha lê của quán trà sáng, xíu mại gạch cua nấm cục, canh bào ngư nấm trúc sò điệp khô, ăn đến bánh gạo nếp chiên sớm màu vàng nhạt, tôm bóc vỏ hầm với mướp, sủi cảo chiên trong nồi nóng hổi thơm lừng.

Trình Tâm Uyên dùng một lý do hoàn hảo nói: "Chăm sóc nhân viên bị tai nạn lao động là trách nhiệm mà ông chủ không thể trốn tránh, phải ăn nhiều món đa dạng nhiều dinh dưỡng, vết thương mới nhanh khỏi."

Nhưng anh cảm thấy Tống Vi Chân tựa như đã hiểu thấu suy nghĩ trong lòng anh từ sớm, luôn dùng một khuôn mặt tươi cười chế nhạo cao thâm khó lường nhìn anh.

Rốt cục, một ngày Trình Tâm Uyên tăng ca muộn, Tống Vi Chân luôn nhắn trên wechat hỏi anh sao còn chưa trở về, lập tức nói: "Em rất nhớ anh sao anh còn chưa về nhà."

Rất nhanh lại nhắn: "Đêm khuya chờ được trăng lên, còn em lúc nào mới chờ được người đến.”

Không lâu sau lại gửi tới: "Anh trai! Mau về nhà đi, anh trai~"

Trình Tâm Uyên gắt gao nhìn chằm chằm hai chữ "Anh trai" kia, hạ quyết tâm, Không để ý bác trai đáng ghét thổi râu trừng mắt chỉ vào anh mắng: "Chưa làm xong việc, tôi còn chưa đi, cậu tan ca làm cái gì!"

Trình Tâm Uyên mắt điếc tai ngơ, đẩy cửa công ty ra phóng khoáng rời đi, lái xe đến cửa hàng hoa, mua chín mươi chín đóa hoa hồng.

Anh cầm một bó hoa hồng lớn đỏ tươi còn đọng sương sớm, đứng trước cửa nhà.

Tống Vi Chân mang ý cười dịu dàng dựa vào cửa, cười anh: "Hôm nay lại là lý do gì? Hoa hồng có thể giúp vết thương khép lại như thế nào, hửm?”

Trình Tâm Uyên không để ý tới sự giễu cợt của cậu, trực tiếp đi vào chủ đề, hỏi: "Em gọi tôi là anh trai, là có ý gì?"

Tống Vi Chân hơi nghiêng đầu, giả ngu: "Anh cảm thấy có ý gì thì chính là có ý đó."

Trái tim Trình Tâm Uyên đập rất nhanh, anh phải cảm ơn Tống Vi Chân, để cho cuộc đời của anh qua hai mươi sáu năm rốt cục nghênh đón lần đầu tiên tỏ tình, hai con ngươi của anh gắt gao nhìn chằm chằm Tống Vi Chân, giọng nói hơi khàn: "Tôi không biết em có ý gì, nhưng tôi biết, ý của tôi là, tôi thích em."

Trong ánh mắt xinh đẹp của Tống Vi Chân không có kinh ngạc, giống như đã sớm biết từ lâu, đôi mắt linh động trong suốt như nước mùa thu lóe ra ý cười sáng ngời. Khóe môi cậu mỉm cười, hỏi: "Vậy anh đoán xem tôi có thích anh không?"

Tim của Trình Tâm Uyên càng lúc càng đập nhanh, giống như sắp nhảy ra khỏi người, anh không biết tỏ tình là chuyện kí©h thí©ɧ như vậy, có thể vì anh không còn trẻ nữa, cơ thể sắp không chịu nổi sự căng thẳng của việc tim đập nhanh này, cổ họng khô khốc nói: "Thích."

“Chúc mừng! Đoán đúng rồi!” Tống Vi Chân cười đến nheo mắt lại, mở rộng hai tay ôm lấy Trình Tâm Uyên, ngẩng khuôn mặt đáng yêu lên, nói: “Em thích Tâm Uyên nhất!”

Trái tim già nua thiếu sửa chữa của Trình Tâm Uyên đập càng lúc càng nhanh, vừa nhanh vừa đau, điên cuồng thăm dò biên giới báo hỏng, anh buông hoa hồng chắn giữa anh và Tống Vi Chân ra, vài cánh hoa hồng rơi xuống khỏi bó hoa, trong cơn mưa đỏ thẫm của cánh hoa, hai tay Trình Tâm Uyên gắt gao ôm lấy Tống Vi Chân.

“Cảm ơn em.” Anh nói.

Trong tần số mà Tống Vi Chân không nghe thấy, trái tim Trình Tâm Uyên len lén nói với Tống Vi Chân: Cảm ơn em đã đến với cuộc sống của anh, cảm ơn em đã cho anh biết sống không chỉ có công việc đau khổ và lực bất tòng tâm vì chuyện nối dõi tông đường, cảm ơn em đã khiến khóe môi anh giương lên, trái tim một lần nữa bắt đầu đập.

“Không cần khách sáo mà!” Lúm đồng tiền của Tống Vi Chân rất sâu, nụ cười rất chân thật, trong mắt chỉ có hình ảnh phản chiếu của Trình Tâm Uyên.

Đêm đó, Trình Tâm Uyên nằm trên giường, trái tim vẫn bay bồng bềnh, cảm giác rất không chân thật.

Cuối cùng cũng đến lượt anh có được tình yêu ngọt ngào rồi!

Sau khi yêu sớm ở Trung học phổ thông là tội lỗi, anh rời quê hương ra nước ngoài học đại học, anh và những người có văn hóa khác nhau không thể có được sự đồng cảm, sau đó đi làm, cậy mạnh đấu đá tàn nhẫn trong chiến trường danh lợi hao phí toàn bộ tâm lực của anh, anh luôn luôn cô đơn một mình, rốt cục hôm nay cũng thoát khỏi cảnh độc thân rồi!