Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lần Thứ 7 Công Lược

Chương 4

« Chương TrướcChương Tiếp »
9.

Hạ Du Bạch nói đúng, tôi cần học bổng.

Hệ thống cho tôi thân phận cũng không tính là giàu có.

Cho nên tôi phải vừa học vừa làm, phải lấy được học bổng để duy trì việc học tập và sinh hoạt hàng ngày.

Tôi đã từng hỏi hệ thống, nếu muốn công lược Bùi Úc, vì cái gì không cho tôi một thân phận đủ để đánh bại Nhan Nguyệt?

Hệ thống trầm mặc một lúc, sau đó nói với tôi, " Sẽ bại lộ."

Thực mau tôi liền hiểu.

Trước khi được đưa đến thế giới này tôi chỉ là cô gái bình thường đến không thể bình thường hơn.

Tôi vừa tốt nghiệp trung học.

Cuộc sống đại học được chờ đợi từ lâu của tôi thậm chí còn đang diễn ra trong thế giới hoàn toàn xa lạ này.

Cho dù đó là Nhan Nguyệt hay Bùi Úc, họ và tôi thực sự là những người đến từ hai thế giới khác nhau.

Tôi chưa bao giờ được tiếp xúc với thế giới của họ.

Nếu mạnh mẽ đem tôi vào, sẽ bại lộ.

Cho nên vài lần trước công lược thất bại, kỳ thật là điều tất nhiên.

_ _ Tôi không có hào quang nữ chính, tôi chỉ có thể dựa vào chính mình.

Tôi dựa vào những lần trọng sinh để ghi nhớ những sự kiện quan trọng, nhưng tôi không đặt hy vọng vào những điều có thể thay đổi bất cứ lúc nào.

Cho nên, tôi chỉ có thể công lược lần này đến lần khác, dựa vào khoảng thời gian này để tiếp tục học hỏi và làm giàu kiến thức của bản thân như miếng bọt biển.

Vì vậy, tôi đã tuyệt vọng kiên trì từ mười ngày đầu tiên cho đến mười năm tiếp theo.

Chỉ bằng cách này, tôi mới có đủ tự tin nói với Bùi Úc, " Anh có thể lợi dụng em làm bất cứ điều gì anh muốn " trong lần công lược thứ sáu.

Tuy rằng, cuối cùng tôi vẫn thất bại.

Có khổ không? Thực sự rất khổ.

Nhưng tôi thật sự rất muốn về nhà.

10.

Khi đi đến chỗ ngoặt, tôi theo thói quen quay đầu lại nhìn.

Hạ Du Bạch vẫn còn đứng ở cửa.

Hắn dựa vào cửa, thấy tôi nhìn qua liền vẫy tay chào tôi, sau đó được y tá đi ngang qua đẩy vào phòng bệnh.

Tôi không khỏi muốn cười.

Bùi Úc cùng Hạ Du Bạch là hai người hoàn toàn khác nhau.

Bùi Úc vẫn luôn nhìn tôi, cảm xúc trong mắt của hắn làm người ta cảm thấy bị đè nén đến mức khó thở.

Tôi biết, nhưng tôi lại giả vờ không biết.

Bây giờ hắn như thế nào, cùng tôi không có quan hệ.

" Chuyện này để tôi xử lý," Hệ thống cam đoan, " Tôi tuyệt đối sẽ không để hắn cản trở cô hoàn thành nhiệm vụ."

Khi Bùi Úc chủ động đến gặp tôi và nói những lời đó, tôi đã nhận ra Bùi Úc ở thế giới này được trọng sinh.

Đây là điều chưa từng có lúc trước.

Tôi " ừm" một tiếng, đột nhiên tò mò, " Cậu định xử lý như thế nào?"

" Xoá hết ký ức của hắn."

Tôi sửng sốt, trong vô thức, bước chân cũng chậm lại.

" Làm sao vậy?" Bùi Úc khàn giọng hỏi.

Hắn cố tình đi chậm lại nhưng vẫn giữ khoảng cách với tôi nửa bước.

" Bùi học trưởng.", tôi chủ động cười với hắn, giọng nói tò mò, " Anh biết tôi sao? "

Bùi Úc hoảng hốt trong chốc lát.

Sau đó, tôi nghe thấy hắn trả lời:

" Bài phát biểu của em trong buổi lễ tốt nghiệp rất hay."

Lúc mới vào đại học, tôi đã phát biểu trước toàn trường với tư cách là đại diện học sinh ưu tú.

Nói xong, Bùi Úc liền ho nhẹ một tiếng.

Quần áo trên người còn ướt, bây giờ trên khuôn mặt trắng bệch của hắn hiện lên hai vệt đỏ ửng.

Một y tá đi ngang qua nhìn thấy, nhịn không được nói," Cậu có muốn thay quần áo không?Cứ mặc như vậy thì sẽ bệnh mất. "

Bùi Úc không trả lời.

Hắn im lặng nhìn tôi, đáy mắt mang theo mong chờ rất dễ nhìn thấy.

Tôi cười cười, lại không hùa theo lời nói có lệ của hắn.

Tôi thấy ánh sáng trong mắt Bùi Úc dần ảm đạm.

Không để hắn nói tiếp, tôi liền lên tiếng: " Đúng rồi, Bùi học trưởng cùng Hạ học trưởng có quen biết sao?"

" Hạ Du Bạch?"

Bùi Úc gần như nín thở.

Hắn thấp giọng đọc cái tên kia, hơi thở xung quanh lại càng ảm đạm.

Tôi giả vờ không nhìn thấy, lướt di động, cười nói: " Đúng vậy, em muốn theo đuổi Hạ học trưởng."

Hắn bỗng siết chặt tay, kéo khoé môi, tiếng nói nghẹn ngào, " Giang Chấn, đừng giỡn như vậy!"

_ _ " Bùi học trưởng, em muốn theo đuổi anh."

_ _ " Bùi Úc, anh thật sự không thích em một chút sao?"

_ _ " Bùi Úc..."

Lần này đến lượt tôi nhìn Bùi Úc.

Ánh mắt hắn có chút hoảng loạn, bóng lưng chật vật.

Sau đó, tôi phản bác hắn," Em không nói giỡn."

" Bùi học trưởng, em yêu Hạ học trưởng từ cái nhìn đầu tiên."

" Em thực sự nghiêm túc, hơn nữa đã chuẩn bị sẵn sàng để theo đuổi anh ấy."

Bùi Úc không nói nữa.

Hắn lấy cớ đi thay quần áo để trốn tránh tôi.

Tôi nhìn bộ dáng chạy trối c.hết của hắn, bỗng nhiên cười ra tiếng.

" Không cần xoá ký ức." Tôi nói với hệ thống, " Hắn không thể ảnh hưởng đến tôi."

_ _ Tôi muốn Bùi Úc nhớ kỹ.

_ _ Tôi muốn Bùi Úc tỉnh táo nhìn Giang Chấn bước từng bước ra khỏi vực thẳm mang tên " Bùi Úc".

Hệ thống không đồng ý cũng không từ chối.

Nó mạc danh nói một câu khi tôi chuẩn bị rời đi: " Cô thay đổi."

Tôi nhún vai.

Cục đất còn có ba phần tức giận, huống chi đây là cơ hội cuối cùng của tôi.

11.

Nếu nói công lược Bùi Úc là độ địa ngục, còn Hạ Du Bạch thì đơn giản như thiên thần.

Thậm chí, nói chuyện qua điện thoại cũng có thể tăng độ hảo cảm với tôi lên vài điểm.

Nhiều lúc tôi có cảm giác rằng chỉ cần tôi đứng đó, Hạ Du Bạch sẽ chủ động đi về phía tôi.

Nhưng kiểu suy nghĩ này chỉ tồn tại trong một thời gian ngắn mà thôi.

Rốt cuộc người này vẫn còn ở bệnh viện vì cái chân bị thương chưa lành.

Thời điểm tôi đến bệnh viện thăm Hạ Du Bạch, phòng bệnh lúc nào cũng đông người.

Nhân duyên trong trường học của Hạ Du Bạch thực sự rất tốt.

Bạn bè của Hạ Du Bạch khi thấy tôi tới đây, họ luôn là bộ dáng " Chúng tôi đều hiểu."

Có ý trêu ghẹo, nhưng không có ác ý.

Trước đây, mọi người xung quanh Bùi Úc luôn cảm thấy tôi không xứng với hắn.

Họ nghĩ rằng tôi lợi dụng lúc Nhan Nguyệt vắng mặt mà tiếp cận Bùi Úc.

Tôi thản nhiên đi vào, bỏ hoa ở trong tay xuống.

Hạ Du Bạch, tiểu thiếu gia xưa nay kiêu ngạo, không đỏ mặt giữa tiếng la hét của bạn bè

, nhưng vành tai hắn yên lặng đỏ lên khi tôi bước tới.

Hắn ho nhẹ một tiếng, thấy bó hoa tôi đặt xuống, trực tiếp cau mày:

" Lần sau không cần mang những thứ vô dụng này tới."

Nói xong, không đợi tôi mở miệng, hắn sửng sốt một chút.

Có lẽ hắn phát hiện trong lúc vô ý dùng giọng điệu ra lệnh, Hạ Du Bạch đang định giải thích.

" Không phải,anh...."

" Được." Tôi cũng không nghĩ nhiều.

Dù gì tôi cũng nghe giọng điệu như vậy rất nhiều lần khi công lược Bùi Úc.

Cho nên, tôi tiếp tục hỏi hắn:

" Vậy thì lần sau em mang trái cây nhé?"

Bây giờ bạn bè của Hạ Du Bạch la hét còn dữ dội hơn lúc nãy.

" Oaaa, chị dâu ngọt quá đi!"

" Chị dâu, chị không thể để lão đại như vậy được, chị phải đem Hạ lão đại dạy lại đến lúc ngoan ngoãn thì thôi."

Tôi theo thói quen nhìn Hạ Du Bạch, lại phát hiện người này cũng nhìn tôi không chớp mắt.

Hình như còn có chút... không vui?

Tôi sửng sốt, nhưng không biết là câu nào khiến hắn không vui.

Thấy tôi lại đây, này đó bạn bè liền cùng Hạ Du Bạch nói đơn giản vài câu, sau đó nháy mắt rời đi.

Thậm chí còn rất tri kỷ mà đóng cửa lại cho chúng tôi.

"Anh..."

Tôi muốn nói chuyện để giảm bớt sự xấu hổ trong không khí, lại không ngờ Hạ Du Bạch đã đi vào, sau đó vỗ nhẹ chỗ trống mà tôi đã cố ý bỏ qua.

Tôi: "..."

Tôi im lặng mà nhìn ghế dựa bên cạnh.Kết quả, Hạ Du Bạch khoanh tay trước ngực, nhướng mày nhìn tôi: " Không phải lúc trước em nói với Bùi Úc là muốn theo đuổi anh sao? "

Hắn thở dài thườn thượt.

Bộ dáng giống như là " Anh đã cho em cơ hội, là em không nắm chắc, đây là thái độ theo đuổi người khác sao? "

Tôi nói không nên lời.

Tôi không ngờ những lời nói để làm tổn thương Bùi Úc bị người này biết được.

Nhưng tôi ngồi xuống không chút do dự, sau đó nhìn Hạ thiếu gia kiêu ngạo mời tôi ngồi xuống, nhưng khi tôi ngồi xuống, người hắn cứng đơ, tai đỏ ửng.

Thật là Hạ - tiểu thiếu gia - Du - ngây thơ - Bạch.

Có lẽ do tôi nhìn chằm chằm vào tai hắn quá lâu, người này theo bản năng bịt tai lại, trừng mắt nhìn tôi rồi nói sang chuyện khác.

" Ngày đó hắn có làm khó dễ em không?"

" Không có". Tôi lắc đầu.

Hạ Du Bạch " chậc " một tiếng, sau đó hắn cúi đầu nói với tôi:

" Em tránh xa tên ngốc này xa một chút, lão.... anh nghi ngờ tên này tinh thần có vấn đề."

Trừ lúc ở trước mặt Nhan Nguyệt, Bùi Úc luôn giả vờ dịu dàng trước mặt mọi người.

Tất cả mọi người đều nói Bùi Úc là một học sinh giỏi và là nhà lãnh đạo tốt.

Chỉ có Hạ Du Bạch....

Tôi ngồi nghe hắn chửi Bùi Úc mà không có một chút chột dạ nào, không những chỉ cây dâu mắng cây hoè, thậm chí hắn còn chỉ ra chứng cứ.

" Hắn không khát nước sao?", Hệ thống không quản việc công lược cũng nhịn không được nhẹ giọng hỏi.

Tôi chợt nhận ra và đứng dậy rót ly nước trên tủ cạnh giường bệnh.

Hạ Du Bạch đang chửi hăng say, thấy trước mặt nhiều thêm một ly nước không chút suy nghĩ trực tiếp uống hết.

Nhìn từ góc độ của tôi, mái tóc xoăn đỏ rung lên khi hắn chuyển động.

Nhìn là muốn xoa tóc ngay.

Tôi nhịn không được suy nghĩ, thậm chí tưởng tượng tôi xoa tóc hắn, người này sẽ có phản ứng như thế nào.

Tôi bị chọc cười bởi suy nghĩ của mình.

" Em cười cái gì? ", Hạ Du Bạch không hiểu mà nhìn tôi đang cười, giọng điệu uy hϊếp, " Em cảm thấy lão....anh nói rất buồn cười sao?"

" Không, em nghĩ anh nói rất đúng", tôi thành khẩn đưa ra ý kiến, " Nếu có thể anh hãy nói nhiều hơn."

Hạ Du Bạch hừ nhẹ một tiếng, trên mặt lại nhiều thêm một phần kiêu ngạo cùng tự đắc.

Khi tôi rời đi, hắn đột nhiên gọi tôi lại.

Hắn bứt tóc, có chút rối rắm, cuối cùng cắn răng nói với tôi:

" Em...em ngày mai lại đến nữa có được không?"

Từ trước đến nay tôi sẽ không cự tuyệt bất luận yêu cầu nào của đối tượng công lược.

Vì vậy, tôi đáp ứng.

Sau đó, vẻ mặt của Hạ Du Bạch càng rối rắm hơn,

Trong sự rối rắm đó, còn có một tia hy sinh bản thân vì mọi người.

Điều này làm cho tôi tò mò về ngày mai sẽ có chuyện gì xảy ra.

Tuy rằng đã thật lâu, tôi không mong đợi ngày mai sẽ đến.
« Chương TrướcChương Tiếp »