Một ít hình ảnh ngày xưa bắt đầu không bị khống chế hiện lên ở trong đầu, một phút chốc là hình ảnh anh và Khương Kiến Đông phối hợp ăn ý để phán án, một phút chốc là hình ảnh Khương Kiến Đông bất chấp pháp luật lén lút đem chìa khóa dây xích nhét vào dưới ghế sô pha, một phút chốc là nụ cười ôn hoà của Khương Kiến Đông, một phút chốc lại là ánh mắt né tránh của hắn..Chương 79: Lý Quang Bắc ám chỉ.
Tuỳ rằng giáo sư Đào Ngọc Kim cung cấp được một ít tư liệu liên quan tới Hứa Bằng, nhưng chuyện ông ấy kể đều là chuyện của năm sáu năm trước, không có hữu ích gì cho việc điều tra cái chết của Hứa Bằng. Hơn nữa, bạn cùng phòng của Hứa Bằng cũng chỉ có mấy manh mối lác đác không có giá trị, cả phòng ngủ có 6 người, dĩ nhiên lại không có người gặp được Hứa Bằng sau khi cậu ta tốt nghiệp.
"Kỳ thực, năm thứ tư đại học Hứa Bằng rất ít khi xuất hiện ở trường học."Tần Khải báo cáo với Thẩm Nghiêm "Bạn cùng phòng của cậu ta nhớ lại, từ năm thứ ba đại học, Hứa Bằng thường ra ngoài, có lần đi cả một tuần. Hỏi cậu ta đi làm gì, Hứa Bằng chỉ nói mình đi "khảo sát" tôi đoán chắc là cậu ta đi thám hiểm, giáo sư Đào cũng nói cậu ta muốn đi đến một nơi khác. Thời điểm sau học kỳ năm thứ tư Hứa Bằng lại không lên lớp, cho nên sau khi cậu ta báo danh cũng biến mất mấy ngày không xuất hiện. Thế nhưng bạn cùng phòng của cậu ta cũng không thường ở ký túc xá, cho nên bọn họ cũng không nói được Hứa Bằng đến cùng ở ký túc xá thời gian bao lâu."
"Vậy lần cuối bọn họ thấy Hứa Bằng là lúc vào thời gian nào?"
"Hẳn là cuối tháng năm năm ấy, mấy người bọn họ đều nhớ, khi đó Hứa Bằng trở về ở hơn một tuần lễ, cậu ta đem đồ vật của mình bán đi, giống như chuẩn bị tốt nghiệp sớm. Hơn nữa cậu ta còn chuyển không ít thiết bị vào ký túc xá, nghe đâu lúc đó cậu ta rất hưng phấn, giống như muốn tiến hành làm kế hoạch lớn gì đó. Sau đó khoa bọn họ tổ chức du lịch tốt nghiệp, Hứa Bằng lại không đi. Chờ đến khi bạn cùng phòng của cậu ta đi du lịch về, Hứa Bằng lại biến mất, hơn nữa những thiết bị kia cũng không thấy đâu. Về sau, bọn họ cũng chưa từng gặp Hứa Bằng."
Thẩm Nghiêm nghe Tần Khải nói xong những chuyện đó, anh không khỏi nhíu mày. Trình Hải Dương thì lại không nhịn được lên tiếng: "Là sau khi tốt nghiệp đã không có tin tức! Năm năm trước tốt nghiệp, ba năm sau thì chết, vậy trong vòng hai năm qua cái tên này đã làm gì? Tại sao lại không có tin tức?"
"Có phải là đi nơi khác không?" Giang Lệ mở miệng.
"Tôi tán thành." Phương Lễ Nguyên nói: "Người này sớm dọn dẹp đồ vật trong kí túc xá, lại mua trang bị mới, cảm giác giống như là muốn đi xa nhà. Kết hợp hành vi trước của cậu ta, suy đoán này rất hợp lý."
"Đúng quả thực đây là suy đoán hợp lý nhất." Thẩm Nghiêm gật đầu.
"Vậy cậu ta có thể đi đâu?" Trình Hải Dương hỏi: "Hứa Bằng không thích giao lưu với bạn cùng phòng, bạn cùng phòng của cậu ta cũng không biết cậu ta đi đâu. Khi đó đường sắt vẫn chưa thịnh hành mua vé dùng tên thật..."
"Mua thiết bị." Thẩm Nghiêm nói: "Hứa Bằng nói muốn đi 'Thám hiểm', chắc phải liên quan đến khảo cổ, cho nên, cậu ta mua thiết bị khẳng định không phải để du lịch đơn giản, mà hẳn là thiết bị dùng để khảo cổ. Thứ này không nhiều nơi bán, cũng không có quá nhiều người biết chỗ. Từ manh mối này có thể tra được ít thứ."
Mấy người gật đầu, đều cảm thấy được Thẩm Nghiêm phân tích có đạo lý.
Thẩm Nghiêm suy tư một chút, bắt đầu phân chia công tác: "Tần Khải, cậu lại gọi điện thoại cho bạn cùng phòng của Hứa Bằng, để cho bọn họ tỉ mỉ nhớ lại một chút, lúc đó Hứa Bằng mua dạng thiết bị gì, sau đó cậu cùng Hải Dương đi điều tra khởi nguồn của thiết bị này; Lễ Nguyên Giang Lệ, các anh liên lạc với bên sở văn hoá di vật, còn có giáo sư Đào Ngọc Kim, vẫn là tranh thủ đem băng hình ở cổ mộ về đây nhìn xem có manh mối gì khả thi không. Dù sao nơi đó rất gần địa điểm và thời gian tử vong của người bị hại. Chúng ta cũng nên điều tra một chút để không loại bỏ bất kì mạnh mối nào."
"Rõ." Mấy người gật đầu rời đi.
Mọi người nhận công tác, lần lượt rời khỏi phòng. Thẩm Nghiêm ngồi lại nhìn chằm chằm bức ảnh Hứa Bằng, lần thứ hai nhíu chặt lông mày. Kỳ thực vụ án trước mắt, có một manh mối khả thi nhất, đó chính là Lý Quang Bắc...
Thẩm Nghiêm do dự hồi lâu vẫn là cầm điện thoại lên. Tuy rằng anh không có số điện thoại của Lý Quang Bắc, thế nhưng số điện thoại công ty Lý Quang Bắc anh còn nhớ, Thẩm Nghiêm trực tiếp gọi điện thoại tới công ty Lý Quang Bắc ở H thị, trực tiếp yêu cầu tìm Lý Quang Bắc.
"Cô nói với ông ta, tôi là Thẩm Nghiêm cục công an thành phố S."
Câu nói của Lý Quang Bắc phảng phất vẫn xuất hiện ở bên tai: "Từ lúc đầu cậu đã bị hung thủ thật sự đặt bẫy để cậu đi vào bên trong?"
Sẽ không! Thẩm Nghiêm đột nhiên lắc đầu — -- -- xác định không phải là hắn! Thẩm Nghiêm, mày không thể tin tưởng một kẻ thù trong quá khứ mà đi hoài nghi một người đã từng là đồng nghiệp của mày được?!
Nhưng mà...
Có mấy đoạn ngắn về Khương Kiến Đông xuất hiện trong đầu Thẩm Nghiêm. Hơn hai tháng trước đây, thời điểm anh còn chưa xuất viện, có ngày Khương Kiến Đông đã từng gọi điện thoại tới hỏi thăm. Lúc đó Thẩm Nghiêm đã từng hỏi Khương Kiến Đông vụ án liên quan tới Triệu Cương, lời giải thích của Khương Kiến Đông hoàn toàn không nhất trí so với lúc trước, nhưng mà cũng chỉ đến thế mà thôi. Hơn nữa lúc đó hắn chỉ nói hai câu-"Đừng nghĩ đến những thứ này, bây giờ cậu cần phải nghỉ ngơi thật tốt", lúc đó Thẩm Nghiêm cảm thấy được hắn đang quan tâm sức khoẻ của mình, nhưng bây giờ hồi tưởng lại, tựa hồ giống như Lý Quang Bắc rất cố ý chuyển đổi đề tài hiềm nghi; còn có, đối với cái chết của Triệu Cương, anh và Khương Kiến Đông vừa thương tâm vừa phẫn nộ, phát thề muốn tìm ra hung thủ gϊếŧ người, Thẩm Nghiêm cho dù chuyển việc đến thành phố S còn không quên chuyện này, nhưng Khương Kiến Đông vẫn còn lưu lại H thị, tại sao không tiếp tục tiến hành điều tra? Dựa vào tính tình của hắn đã vì Triệu Cương mà làm giả chứng cứ, tại sao sau khi kiện cáo kết thúc lại hoàn toàn không có động tác, thậm chí ngay cả tiến hành lén lút điều tra Lý Quang Bắc cũng không làm.
Có lúc sự tình chính là như vậy, thời điểm một khi sinh ra hoài nghi với chuyện gì đó, chứng cứ tựa hồ sẽ dần dần hiện lên từng chút một.
Một ít hình ảnh ngày xưa bắt đầu không bị khống chế hiện lên ở trong đầu, một phút chốc là hình ảnh anh và Khương Kiến Đông phối hợp ăn ý để phán án, một phút chốc là hình ảnh Khương Kiến Đông bất chấp pháp luật lén lút đem dây chìa khoá nhét vào dưới ghế sô pha, một phút chốc là nụ cười ôn hoà của Khương Kiến Đông, một phút chốc lại là ánh mắt né tránh của hắn...
Kiến Đông, đến cùng tôi có nên tin tưởng anh hay không?!...
Thẩm Nghiêm thống khổ ôm đầu mình.
"... Thẩm Nghiêm? Thẩm Nghiêm!!"
Một đôi tay ấn lên hai cánh tay của anh, Thẩm Nghiêm đột nhiên bị lay động một trận, cuối cùng từ trong thống khổ phục hồi tinh thần lại. Anh nhìn thấy Trình Tấn Tùng đứng ở trước mặt mình, một mặt lo âu theo dõi anh.
"Thẩm Nghiêm, en làm sao vậy?" Tay Trình Tấn Tùng còn nắm hai vai Thẩm Nghiêm, một mặt căng thẳng.
Thẩm Nghiêm làm như không có chuyện gì mà kéo khóe miệng, đẩy tay của hắn ra: "Không có chuyện gì, chỉ là suy nghĩ quá thất thần thôi ạ."
Nhưng mà, Trình Tấn Tùng cũng không tin lời của anh, hắn nhíu lông mày, nhìn thẳng Thẩm Nghiêm nói: "Đừng nói dối anh, bộ dạng này của em rõ ràng cho thấy trong lòng có việc. Đến cùng làm sao vậy? Chuyện gì làm cho em phiền thành như vậy?"
Thẩm Nghiêm nhìn Trình Tấn Tùng, do dự một chút, nhẹ giọng mở miệng: "Tấn Tùng, anh đối với Lý Quang Bắc có ấn tượng gì.
Nghe đến cái tên này, Trình Tấn Tùng đột nhiên trở nên khẩn trương: "Ông ta lại tìm em gây phiền toái?"
"Không phải." Thẩm Nghiêm liền vội vàng lắc đầu. Nhìn thấy Trình Tấn Tùng tựa hồ có không quá tin tưởng, Thẩm Nghiêm không thể làm gì khác hơn là giải thích: "Là như thế này, vụ của Hứa Bằng, chúng ta vẫn luôn không tra được đầu mối hữu dụng, em chỉ muốn tìm Lý Quang Bắc hỏi một chút, xem ông ta biết cái gì. Kết quả Lý Quang Bắc nói với em mấy câu rất kỳ quái..." Thẩm Nghiêm kể lại cuộc đối thoại của hai người cho Trình Tấn Tùng nghe. Anh ngước mắt nhìn Trình Tấn Tùng, thử thăm dò nói: "Em luôn cảm giác tựa hồ lời nói của ông ta có thâm ý..."
Trình Tấn Tùng yên tĩnh nghe Thẩm Nghiêm nói xong, cau mày nửa ngày không lên tiếng. Một lúc lâu, hắn mới mở miệng: "Ban đầu là ai nói Lý Quang Bắc là hung thủ?"
Thân thể Thẩm Nghiêm hơi chấn động một cái —— quả nhiên, Tấn Tùng cũng nghĩ đến cái vấn đề này...
Nhìn thấy Thẩm Nghiêm phản ứng như thế, Trình Tấn Tùng hỏi: "Là Khương Kiến Đông, phải không?"
Thẩm Nghiêm do dự một chút, gật gật đầu, rồi lại giải thích: "Kỳ thực mọi người lúc đó đều cho là như thế. Dù sao, Triệu Cương đang điều tra vụ án Lý Quang Bắc, hơn nữa ở H thị người có thể lấy được súng lục cũng không nhiều..."
"Nhưng mà Thẩm Nghiêm, em cũng nên hiểu những chuyện đó cũng không thể xem là chứng cớ xác thật." Trình Tấn Tùng nhìn Thẩm Nghiêm, ôn hòa lại trực tiếp vạch trần: "Đúng là súng lục rất khó lấy, cũng không có ý nghĩa toàn thành phố chỉ có một Lý Quang Bắc có thể lấy được. Còn có manh mối trực tiếp gì có thể chứng minh Lý Quang Bắc là hung thủ không?"
Thẩm Nghiêm cắn môi, sau một chốc, sắc mặt ảm đạm mà nói: "Bất kể nói thế nào, em không tin Kiến Đông là loại người như vậy."
Trình Tấn Tùng nhìn tay phải Thẩm Nghiêm nắm chặt thành nắm đấm, trong lòng rõ ràng, Thẩm Nghiêm chẳng hề bình tĩnh như vẻ bề ngoại, cậu ấy đã sinh ra hoài nghi với Khương Kiến Đông. Lúc trước Thẩm Nghiêm quan tâm Khương Kiến Đông hơn mức bình thường, cho nên hắn có thể rõ ràng giờ khắc này nội tâm Thẩm Nghiêm xoắn xuýt cỡ nào.
Vì vậy, Trình Tấn Tùng nắm tay Thẩm Nghiêm, ôn hòa nói: "Kỳ thực muốn nghiệm chứng Lý Quang Bắc nói chuyện là thật hay là giả rất dễ dàng, chỉ cần điều tra rõ vụ án Đinh Vinh Khâm lúc trước có liên quan đến Lý Quang Bắc hay không là được."
Thẩm Nghiêm vừa nghe, bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Đúng vậy! Em làm sao không nhớ ra được! Để em gọi điện thoại, mượn bọn họ hồ sơ năm đó!"
Nhìn động tác Thẩm Nghiêm, Trình Tấn Tùng đầu tiên là nở nụ cười, sau đó không biết nghĩ tới điều gì, thân thể đột nhiên dừng lại.
"Thẩm Nghiêm, " Trình Tấn Tùng nhíu mày, chậm rãi hỏi: "Em có phải là nói, Lý Quang Bắc nói với em câu cuối cùng là 'không nên dằn vặt lung tung không'?..."
Thẩm Nghiêm gật gật đầu: "Đúng."
"Giọng điệu ông ta như thế nào?..."
Thẩm Nghiêm nhớ lại một chút: "Tựa hồ... Tựa hồ hơi tức giận, lại có chút nghiêm túc..." Nói tới chỗ này, Thẩm Nghiêm đã rõ ràng Trình Tấn Tùng đang lo lắng cái gì, vì vậy biểu tình cũng trở nên nghiêm túc. Anh bổ sung nói: "Hơn nữa, ông ta còn nói, cơ hội chỉ có một lần, làm không cẩn thận chuyện Triệu Cương sẽ không có khả năng biết được chân tướng."
Biểu cảm Trình Tấn Tùng cũng rất nghiêm túc, hắn suy nghĩ một chút, giương mắt nhìn Thẩm Nghiêm kiến nghị nói: "Anh cảm thấy, em bây giờ còn đang ở thế bị động. Vụ án Triệu Cương nếu như hung thủ thật sự là một người khác, như vậy người này chính là muốn giá họa cho Lý Quang Bắc, dựa vào cá tính của Lý Quang Bắc, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho người này. Nếu như vậy, chúng ta không bằng yên lặng xem biến đổi, nếu như Lý Quang Bắc thật sự bắt được hung phạm, chúng ta cũng coi như bớt việc. Nếu như em không yên lòng muốn tự mình điều tra, cũng nên tìm một người có thể trực tiếp tiếp xúc đến toàn bộ tư liệu của vụ án, hơn nữa người này phải tuyệt đối đáng tin."
Thẩm Nghiêm suy nghĩ một chút, mở miệng nói: "Em có thể tìm trưởng phòng Trần Đông viện kiểm sát."
"Trần Đông?" Trình Tấn Tùng có chút ngoài ý muốn: "Hai người quen nhau sao?"
"Đúng vậy, thời điểm phá án gặp qua một hai lần, người này làm việc rất được, hơn nữa vụ án Triệu Cương vật chứng có vấn đề, chính là anh ta phát hiện." Thẩm Nghiêm nói xong nhớ ra cái gì đó: "Anh quen biết anh ta à?"
"Anh cùng anh ta đi Australia tham dự hội nghị, lúc đó anh ta đã nói anh ta quen em. Hơn nữa, lúc đó em hôn mê, anh ta cũng đến thăm em một lần."
"Cái gì? Anh ta đến bệnh viện thăm em?" Thẩm Nghiêm lấy làm kinh ngạc: "Tại sao anh không nói cho em?"
"Em hôn mê mấy ngày người tới thăm em quá nhiều, phần lớn sau khi em tỉnh lại đều tới thăm lần nữa, cho nên anh quên mất anh ta. Thế nhưng, lúc đó nhìn dáng vẻ của anh ta, hình như là rất quan tâm em." Nói đến đây, Trình Tấn Tùng nheo mắt lại, cố ý ăn dấm chua hỏi: "Không phải anh ta đối với em có ý gì đấy chứ?"
"Anh nói cái quái gì thế?!" Thẩm Nghiêm không nhịn được trừng hắn: "Anh đừng tưởng những người khác cũng đều là đồng tính."
"A, ở bên cạnh em hình như không ít đâu?" Trình Tấn Tùng nói xong lại ôm chặt Thẩm Nghiêm vào trong ngực, nửa cười đùa, nửa nghiêm túc nói: "Không được, sau này tôi phải để ý đến em nhiều hơn, không thể để người ngoài cướp em đi được."
"Cút!..." Thẩm Nghiêm cười sẵng giọng.
Hai người cứ dựa vào ôm nhau như vậy, nhất thời không biết nói gì. Được Trình Tấn Túng ôm lấy khiến Thẩm Nghiêm không khỏi cảm thấy an tâm, thế nhưng lại nghĩ đến Khương Kiến Đông, anh liền không khỏi thở dài một hơi.
"Đừng thở dài." Trình Tấn Tùng ôm lấy Thẩm Nghiêm, ôn nhu an ủi: "Chuyện này rồi sẽ điều tra rõ ràng, bây giờ em có thời gian ngồi đoán mò như vậy, không bằng mau chóng phá án vụ Hứa Bằng, đến lúc đó rồi tính tiếp."
Thẩm Nghiêm gật đầu, anh nhìn bên ngoài cửa sổ, ánh mắt lộ ra kiên nghị.
Hết chương 79.