Quyển 1 - Chương 6: Nghi hoặc về hung thủ

"Xin lỗi, nơi này là địa bạn Huyết tộc, nhân loại đi tới nơi này, sẽ bị xem như là đồ ăn."

Chương 6: Nghi hoặc về hung thủ.

Không nghĩ tới, Trình Tấn Tùng nói muốn đi cùng thật sự không phải nói giỡn, buổi tối hôm đó, Trình Tấn Tùng thật sự bám theo hai người Thẩm Nghiêm và Phương Lễ Nguyên, đi đến cửa câu lạc bộ ma cà rồng.

Đây là một quán bar không hề lớn. Cửa ra vào màu đen làm từ chất liệu gỗ, trên cửa sổ còn có vết tích ám sắc, nhìn qua thật giống như vết máu làm chặn lại không ít tia sáng, không thấy rõ bộ dạng ở bên trong. Ở phía trên cửa sổ còn treo một con dơi làm giả, còn có biển số nhà được làm bằng gỗ tạo hình con dơi, phía trên có hình ảnh biểu tượng bọn họ đã từng nhìn thấy trong bản thảo.

Thẩm Nghiêm cùng Trình Tấn Tùng liếc mắt nhìn nhau —— xem ra chính là chỗ này.

Đẩy cửa đi vào, bên trong lập tức tối sầm hơn rất nhiều, nhờ vào cửa sổ màu trà ban tặng, bên trong quán bar tương đối âm u, trang trí đều là những vật dụng tối màu, được trang hoàng theo trường phái Gothic*, càng làm gia tăng cảm giác thần bí ngột ngạt của nơi này. Mà đồ dùng trong quán bar đều dựa theo đặc sắc về truyền thuyết ma cà rồng, cây nến màu trắng, bàn ăn dài, lui vào bên trong đại sảnh thậm chí còn để một cái quan tài hoa mỹ. Mấy cái bàn bên cạnh có một ít thanh niên nam nữ ngồi ở đó, bọn họ đều mặc quần áo theo phong cách quái dị, có người mở miệng nói giỡn thậm chí còn nhìn thấy răng nanh trong miệng bọn họ.

Trong lúc ba người còn đang quan sát xung quanh, một người phục vụ đi tới chỗ họ đứng, người này đại khái khoảng 20 tuổi, mặc âu phục đuôi yến, tay đeo găng tay mà trắng, mỉm cười đánh giá ba người: "Xin hỏi mấy vị có chuyện gì?"

"Chúng tôi đang tìm người." Phương Lễ Nguyên mở miệng.

Nghe đến Phương Lễ Nguyên nói như vậy, thanh niên làm ra một động tác từ chối lễ phép, "Xin lỗi, nơi này là địa bạn Huyết tộc, nhân loại đi tới nơi này, sẽ bị xem như là đồ ăn." Nói xong, hắn nở nụ cười —— lộ ra hai cái răng sắc nhọn.

Trình Tấn Tùng đầy hứng thú mà nhìn răng nanh trong miệng thanh niên, tựa hồ đang nghiên cứu xem cái răng giả kia làm bằng chất liệu gì. Thế nhưng Thẩm Nghiêm hiển nhiên không có cảm giác dí dỏm như thế, anh trực tiếp lấy ra thẻ chứng minh thân phận cảnh sát của mình, mặt không thay đổi giơ lên trước mắt thanh niên: "Cảnh sát."

"A?" Thanh niên nhìn thấy thẻ cảnh sát lấy làm kinh hãi, nhất thời ngây người.

"Làm sao vậy, xảy ra chuyện gì?" Lúc này, một người đàn ông tầm hai năm hai sáu tuổi đi tới."

"Há, ông chủ, ba người này nói bọn họ là... Là cảnh sát..." Người phục vụ tựa hồ vẫn chưa hoàn toàn phục hồi tinh thần lại, nói chuyện lắp ba lắp bắp.

Nghe đến nhân viên cửa hàng nói, ông chủ kia tựa hồ cũng hơi kinh ngạc. Hắn nhìn thẻ cảnh sát của Thẩm Nghiêm một chút, sau đó mới nói: "Ba vị cảnh sát, tôi chính là quản lý chỗ này, xin hỏi có chuyện gì?"

"Chúng tôi muốn hỏi một chút chuyện, ở đây có chỗ nào yên tĩnh không?"

"Ha ha, năm đó bị bạn học thời đại học lôi kéo đã từng đọc qua, cho nên cũng biết một chút." Trình Tấn Tùng cười cười, chỉ vào trên tường hỏi: "Sắp xếp cao thấp như vậy cũng là có chủ ý đúng không?"

"Đúng vậy, dựa theo thứ tự ban đầu để sắp xếp, biểu thị cho thân phập cao thấp của người ở nơi này."Hoa Nhạc Đường cười cười, "Huyết tộc rất chú ý đến thân phận."

"Vậy máu của cậu nằm ở đâu?"

"Ở kia kìa." Hoa Nhạc Đường chỉ vào một bình nhỏ nằm gần trên đỉnh.

"Hàng thứ hai, cái này cần xem như là cấp bậc quý tộc đúng không?" Trình Tấn Tùng híp mắt nhìn tên viết trên bình nhỏ: "Leon..."

"Đúng, là tên Tiếng Anh của tôi."

"Đúng rồi, nói đến, tên tiếng Trung của cậu hình như rất đặc biệt."

"Há, Nhạc là hỉ nhạc vui mừng, Hoa Đường ý chỉ là cây lê, tên của tôi chính là một cây lê vui vẻ." Hoa Nhạc Đường mỉm cười gật đầu nói.

Trong lúc hai người nói chuyện, bên kia rốt cục cũng tìm ra được video ghi hình. Hoa Nhạc Đường ấn nút trên màn hình, chiếu ra một đoạn camera theo dõi: "Đây là video về lễ hội lúc trước của chúng tôi, các anh nhìn xem, có tìm được người các anh muốn tìm hay không."

Phương Lễ Nguyên gật gật đầu, ngồi ở trước máy vi tính. Trên màn hình đều là thiếu nam thiếu nữ hoá trang thành ma cà rồng, lớp phấn dày đặc hoàn toàn che giấu dung nhan thật sự của mấy người này, ba người nhìn chằm chằm màn hình tỉ mỉ mà quan sát, khó khăn phân biệt xem có gương mặt quen thuộc hay không.

"Chờ đã!" Thẩm Nghiêm đột nhiên kêu lên.

"Hả?" Mấy người khác sững sờ.

"Lùi trở lại một chút đi."

Phương Lễ Nguyên dựa theo mệnh lệnh của Thẩm Nghiêm lùi video lại một chút.

"Dừng lại!"

Ống kính ngừng lại. Thẩm Nghiêm chỉ vào màn ảnh một thanh niên mặc trên người bộ trang phục Châu Âu thời Trung Cổ, lại nhìn về phía Phương Lễ Nguyên: "Có cảm thấy người này rất quen mắt hay không?"

Phương Lễ Nguyên nhìn chằm chằm ống kính tỉ mỉ nhận biết một chút, đột nhiên giật mình mở miệng: "Là cậu ta?..."

Bên trong màn hình, người thanh niên mặc dị phục đeo răng nanh kia, không ai khác chính là học sinh của Lý Ngọc Trung, Lô Nghị Kiều.

Cục cảnh sát, phòng thẩm vấn, Lô Nghị Kiều có chút khẩn trương đánh giá nhìn bốn phía trong phòng. Bộ dạng cậu ta hơi run rẩy, Phương Lễ Nguyên đưa cho cậu ta một chén cà phê nóng.

"Cảm ơn..." Lô Nghị Kiều nói cám ơn cầm lấy cốc cà phê, lại không có uống, chỉ là không ngừng mà vuốt ve chén giấy, thật giống như đang dùng nó làm ấm tay.

"Tại sao cậu lại đi đến chỗ đó?" Phương Lễ Nguyên hỏi.

Lô Nghị Kiều ngẩng đầu nhìn Phương Lễ Nguyên, nhẹ giọng nói: "Tối hôm ấy ở quán bar đó có một buổi tụ hội cosplay ma cà rồng, tôi chỉ qua xem một chút..."

"Cậu rất thích ma cà rồng sao?"

Lô Nghị Kiều lắc đầu một cái: "Cũng không thể nói là yêu thích, chỉ là muốn tiếp xúc với bọn họ, tìm được một chút tư liệu."

"Vậy nội dung của luận văn có phải là cậu viết không?" Phương Lễ Nguyên nói xong liền đem một phần luận văn để tới trước mặt Lô Nghị Kiều.

Nhìn thấy luận văn trước mặt, thân thể Lô Nghị Kiều chấn động, cậu ngẩng đầu lên, không thể tin được mà nhìn về phía Phương Lễ Nguyên.

"Chúng tôi đã đem phần bản thảo này so sánh với bản luận văn chính thức, bên trong có gần 7000 chữ trùng hợp nhau, tựa hồ là sao chép. Mà quan trọng hơn chính là, chủ đề chính của luận văn là phương án trị liệu bệnh Porphyria, so với nội dung bản thảo này có rất nhiều chỗ trùng hợp, chỉ là hoàn thiện hơn một chút mà thôi. Thậm chí có thể nói, luận văn này chính là mô hình sao chép của bản thảo kia."

Nghe đến đó, hai tay Lô Nghị Kiều không khỏi run rẩy kịch liệt.

Phương Lễ Nguyên thấy được phản ứng của Lô Nghị Kiều, hắn tiếp tục dẫn dắt: "Chúng tôi điều tra máy vi tính của Lý Ngọc Trung, tác giả sáng tác ra phần bản thảo ban đầu này là Yi Qiau Lu, cũng chính là cậu. Cậu là người đưa ra phương án trị liệu, nhưng đến cuối cùng khi thành văn lại không có tên của cậu." Phương Lễ Nguyên nhìn thẳng Lô Nghị Kiều: "Giáo viên của cậu đã đạo luận văn của cậu sao?"

Ba! Ly giấy trong tay bị Lô Nghị Kiều nắm thành một cục, cà phê bên trong tung toé ra ngoài, làm cho đâu đâu cũng có. Mà Lô Nghị Kiều tựa hồ chưa phát hiện, hai tay vẫn còn siết chặt chén giấy."

Thẩm Nghiêm đem hộp giấy ăn trên bàn đưa tới, mở miệng nói: "Nói đi."

Hết chương 6.

Chú thích:

- Kiến trúc Gothic (hay francigenum opus) là một phong cách kiến trúc bắt đầu phát triển từ nửa sau thời Trung cổ ở Tây Âu.

Kiến trúc Gothic được thể hiện rõ rệt nhất và đẹp nhất trong các nhà thờ lớn, trong các thánh đường và một số các công trình dân dụng. Nhiều mẫu kiến trúc nhà thờ còn lại đến ngày nay mà trong số chúng, ngay những công trình nhỏ nhất cũng mang vẻ đẹp đặc trưng phần vì không có 2 công trình kiến trúc Gothic nào lại giống hệt nhau. Rất nhiều những công trình lớn là những kiệt tác kiến trúc vô giá được UNESCO công nhận là Di sản văn hóa thế giới.

Thời kỳ hưng thịnh của kiến trúc Gothic từ giữa thế kỷ 18 ở Anh và lan rộng khắp Châu Âu trong suốt thế kỷ 19, sau đó vẫn ảnh hưởng rất mạnh trong các kiến trúc về nhà thờ và các trường đại học cho đến tận thế kỷ 20.