Hả? Trong lòng Trình Tấn Tùng vẽ cái dấu hỏi —— người này hình như có điểm.. khó chịu đối với hắn?... Hắn ở trong đầu cấp tốc tìm tòi một chút, nhớ không lầm hắn chưa từng quen biết người này thì phải. Chương 40: Báo ứng liên hoàn.
"Lạc Hải?!"
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người trong tổ trọng án đều cả kinh. Trình Hải Dương không nhịn được mở miệng: "Làm sao anh ta biết Lạc Hải?!"
Thẩm Nghiêm nhìn về phía La Đỉnh Hưng, chỉ thấy sắc mặt La Đỉnh Hưng âm trầm, mặc dù có ngoài ý muốn, thế nhưng hiển nhiên cũng không phải là không biết chuyện. Vì vậy Thẩm Nghiêm nói với La Đỉnh Hưng: "La tổng, ông hẳn phải biết đã xảy ra chuyện gì đi?"
La Đỉnh Hưng im lặng một hồi, mới trầm giọng mở miệng: "Chí Cường đã từng nói với tôi, muốn tìm tên thầy bói kia nói chuyện, thế nhưng tôi không biết nó thật sự tìm được."
"Tìm ông ta nói chuyện gì?" Trình Hải Dương mang theo trào phúng hỏi: "Đàm luận phí cấm khẩu sao?"
La Đỉnh Hưng lạnh lùng giương mắt, còn không đợi lão mở miệng, Thẩm Nghiêm đã ngăn ở phía trước Trình Hải Dương, anh tiếp tục đặt câu hỏi với thư ký: "La Chí Cường cùng Lạc Hải nói chuyện gì?"
Thư ký vừa thấy phản ứng những người này cũng biết mình đại khái nói lời không nên nói, mà giờ khắc này muốn câm miệng cũng đã chậm, không thể làm gì khác hơn là kiên trì tiếp tục nói: "Cụ thể tôi không rõ lắm. La quản lý chỉ là bảo tôi tra ra địa chỉ của ông thầy tướng số gần đây luôn rêu rao bịa đặt nói xấu công ty chúng tôi, nói muốn cùng ông ta đàm luận một chút chuyện, để cho ông ta không được tiếp tục vấy bẩn công ty chúng tôi. Ngày hôm qua tôi tra được địa chỉ, trưa hôm nay La Tổng liền để tôi mang anh ấy đi gặp ông thầy bói kia. Thế nhưng La tổng chỉ đi vào một mình, cũng không bảo tôi theo cùng... Cho nên, tôi cũng không biết bọn họ cụ thể nói chuyện gì..."
"Anh nghe được bọn họ đã xảy ra cãi vã?" Thẩm Nghiêm nói.
"Đúng..." Thư ký nói tới chỗ này, lại có điểm sợ hãi nhìn La Đỉnh Hưng liếc mắt một cái, sau đó lại mở miệng: "Bọn họ nói chuyện một trận, tôi liền nghe đến bên trong truyền đến ầm một tiếng, sau đó là âm thanh đồ vật rơi xuống đất, tôi mới vừa muốn nhìn một chút bên trong đến cùng xảy ra chuyện gì, liền nhìn thấy La quản lý nổi giận đùng đùng rời đi, tôi nhìn vào trong nhà, bàn trong phòng đều bị lật ngược... La quản lý chỉ vào ông thầy tướng số kia lớn tiếng nói 'Đừng rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt', ông thầy tướng số kia cười lạnh một tiếng, nói câu 'Từ hôm nay trở đi cẩn thận một chút', giám đốc vừa nghe càng tức giận hơn, nói 'Tôi còn sợ mấy cái nguyền rủa bịp bợm của ông sao? Có bản lĩnh ông nguyền rủa tôi chết đi...' Tôi thấy La quản lý tức giận không nhẹ, vội vã đi qua khuyên anh ấy một chút, sau đó liền lôi kéo anh ấy rời đi... Giám đốc đại khái bởi vì chuyện này rất không cao hứng, liền nói với tôi không trở về công ty, bảo tôi đưa anh ấy về nhà..."
Thẩm Nghiêm vừa nghe liền cuống lên: "Này tôi mới không có!..." Anh vừa nói vừa sốt ruột mà nhìn về phía Thẩm Hạo, đã thấy Thẩm Hạo vui cười hớn hở mà nhìn mình, hiển nhiên vốn không hề để ý.
"Anh, thời điểm Tấn ca đang nói đùa mọi người trong tổ đều không lên tiếng, " Thẩm Hạo để sát vào bên tai Thẩm Nghiêm, dùng toàn bộ âm lượng người trên xe đều có thể nghe được nói: "Bằng không anh ấy sẽ nói không dứt."
Người trong xe đều nở nụ cười, Trình Tấn Tùng cười giả bộ chỉ trích Thẩm Hạo: "Khá lắm, lá gan càng lúc càng lớn, đừng tưởng rằng có anh của cậu làm chỗ dựa, tôi sẽ không trị được cậu"
Thẩm Hạo lập tức nhìn về phía Thẩm Nghiêm: "Anh! Anh ấy nói như vậy có tính là đe dọa không?"
Thẩm Nghiêm cười gật gật đầu: Có, người trong xe đều chứng minh, nếu như anh ấy dám dùng việc công trả thù riêng, chúng ta nhất định đối với anh ấy nghiêm trị không tha."
Mọi người nói giỡn, xe đã đi đến dưới lầu toà nhà xảy ra vụ cháy, người của đội cứu hoả đã tới trước, Thẩm Nghiêm dẫn người đi qua, thời điểm nhìn thấy người đối diện anh lập tức sửng sốt ——
Đứng ở bên cạnh hai đồng nghiệp cứu hoả là —— Khương Kiến Đông.
"Kiến Đông, tại sao anh lại ở chỗ này?" Thẩm Nghiêm giật mình hỏi.
"Tôi là đại diện cho tiên sinh La Đỉnh Hưng sang đây xem giám định hiện trường hỏa hoạn." Khương Kiến Đông khẽ gật đầu, trả lời khéo léo lễ độ.
Tổ trưởng Trương đội cứu hoả ngày hôm nay cũng đi tới hiện trường, hắn đi tới chỗ Thẩm Nghiêm, giải thích rõ nói: "La Đỉnh Hưng nói muốn biết vụ hoả hoạn xảy ra tại nhà con trai ông ta đến tột cùng là nguyên nhân gì, cho nên đã phái người đến xem hiện trường giám định... Người này nói với tôi trước đây có quen biết cậu, vậy hẳn là sẽ không quấy rối cậu điều tra. Tiểu Thẩm, cậu thông cảm một chút nhé..."
Lời nói của tổ trưởng Trương rất uyển chuyển, mà tất cả mọi người vừa nghe liền hiểu, nhất định là La Đỉnh Hưng vận dụng quan hệ gây một chút áp lực, tổ trưởng Trương cũng là bị bức bất đắc dĩ.
Khương Kiến Đông thấy Thẩm Nghiêm nhìn mình, ôn hòa mở miệng: "Yên tâm, tôi sẽ không quấy rối công việc của các cậu."
Thẩm Nghiêm biết đến không thể tiễn người nọ đi, không thể làm gì khác hơn là gật gật đầu. Vì vậy anh xoay người lại đối với mấy người Trình Tấn Tùng giới thiệu một chút thân phận Khương Kiến Đông, lại đem mấy người Trình Tấn Tùng giới thiệu cho Khương Kiến Đông.
"Đây chính là nhân viên công tác tổ pháp chứng của chúng tôi, lát nữa bọn họ sẽ tiến hành lấy bằng chứng ở hiện trường hoả hoạn, tìm ra nguyên nhân gây ra vụ cháy."
Tầm mắt Khương Kiến Đông lần lượt đảo qua mấy người Trình Tấn Tùng, cuối cùng lại rơi vào trên người Trình Tấn Tùng, hắn khẽ gật đầu, nhìn Trình Tấn Tùng nói: "Vậy thì xin nhờ mấy vị."
Hả? Trong lòng Trình Tấn Tùng vẽ cái dấu hỏi —— người này hình như có điểm.. khó chịu đối với hắn?... Hắn ở trong đầu cấp tốc tìm tòi một chút, nhớ không lầm hắn chưa từng quen biết người này thì phải.
Trình Tấn Tùng lần thứ hai nhìn về phía Khương Kiến Đông, nhưng mà giờ khắc này biểu tình Khương Kiến Đông lại quá tự nhiên, Trình Tấn Tùng nghĩ thầm đại khái là bản thân nghĩ sai, vì vậy không nói gì thêm nữa, cùng Thẩm Nghiêm và mọi người đồng thời tiến vào hiện trường.
Lửa lớn có lực phá hoại kinh người, thời điểm khi mọi người đi vào hiện trường hỏa hoạn, nơi này đã bị thiêu đến mức hoàn toàn cháy đen, cơ hồ không nhìn ra dáng dấp lúc trước. Mà mấy người tổ pháp chứng đều là tay già đời kinh nghiệm phong phú, mỗi người bọn họ phân công, một bên chụp ảnh lấy chứng minh, một bên chậm rãi tìm bằng chứng, tiến hành thăm dò từng điểm một. Trình Tấn Tùng lại mang theo Thẩm Hạo đi ở phía sau, vừa đi vừa nhỏ giọng giảng giải một số chi tiết cho Thẩm Hạo.
"Chúng ta có thể thông qua vết tích của khói để phán đoán vị trí ngọn lửa bắt nguồn cùng tình huống lửa cháy, chính là như vậy, ở trên vách tường tại vị trí cháy đen cậu sẽ thấy một loại vết tích hình chữ V, cái chữ V này chính là điểm bắt nguồn. Đương nhiên, nếu như thời điểm lửa cháy đại tới trình độ nhất định, vết tích này cũng sẽ bị lửa xoá sạch, vậy thì sẽ hình thành vết tích chữ V bị thiêu huỷ."
Thẩm Hạo nghe, gật gật đầu.
"Lửa lớn vẫn luôn cháy lên trên, cho nên nhà cao tầng phát sinh hỏa hoạn, tầng càng cao càng xui xẻo, phía trên so với phía dưới nguy hiểm hơn; thời gian để thoát thân càng dài; còn có một nguyên nhân, cậu biết là cái gì không?"
Thẩm Hạo suy nghĩ một chút, mở miệng: "Là bởi vì súng bắn nước không bắn được cao như vậy."
"Không sai, áp lực của súng bắn nước đại khái chỉ bắn đến khoảng tầng mười,, thông qua mắc thang mây đại khái có thể lên tới tầng 20, thế nhưng súng bắn nước phun càng cao cường độ càng kém, hiệu suất dập lửa cũng là càng thấp; nếu như gặp phải gió to ảnh hưởng, phương hướng cũng càng khó nắm bắt. Cho nên sau này mua nhà nhớ tới không được mua nhà quá cao."
Bởi vì điều tra hiện trường không phải quyền hạn của tổ trọng án, cho nên Thẩm Nghiêm vẫn luôn yên tĩnh theo ở phía sau, Khương Kiến Đông đi tới bên người Thẩm Nghiêm, hơi hơi nhíu mày chỉ chỉ Thẩm Hạo phía trước, nhẹ giọng nói một câu: "Cậu và em trai cậu hiện tại thế nào rồi?"
"Hòa hảo rồi." Thẩm Nghiêm nhìn về hai người phía trước, khóe miệng lộ ra mỉm cười."Tiểu Hạo hiện tại rất yêu thích công việc này, mọi người cũng nói nó rất có thiên phú."
Khương Kiến Đông gật gật đầu, hắn thuận theo ánh mắt Thẩm Nghiêm nhìn lại, phía trước Thẩm Hạo cùng Trình Tấn Tùng, đang tập trung vào mà thảo luận cái gì đó. Khương Kiến Đông nhìn hai người kia, trong mắt có một ánh hào quang, chợt lóe lên.
Hết chương 40.