"Duệ Hằng là người rất tốt, cũng không phải loại người thích quấy rầy người khác, cho nên, coi như cậu không thể tiếp thu, cũng đừng làm.. Cậu hiểu ý tôi chứ?" (Quyển 3: Nguyền rủa đoạt mệnh) Chương 29: Bí mật của Duệ Hằng.
Nửa đêm.
Mây đen che đậy ánh trắng rốt cục cũng tản đi, cuối cùng chiếu ra một vệt ánh sáng nhỏ yếu, sương mù dần dần dâng lên, khiến cho bóng đêm âm u nhiều hơn một chút quỷ bí không rõ. Thế giới rơi vào bên trong hắc ám thống trị. Thỉnh thoảng có tiếng kêu của con quạ xé ngang bầu trời đêm, khàn khàn, thê thảm.
Trong phòng không có mở đèn, cửa sổ nhỏ hẹp xuyên thấu qua ánh trăng tối tăm hoàn toàn không có cách nào xua tan âm u trong phòng, vẻn vẹn chiếu sáng một khu vực nho nhỏ trên cái bàn dưới cửa sổ.
Ở trên cái bàn gỗ này có bày ba cây nến... dài nhỏmàu đen, phía trên cây nến uốn lượn, phảng phất giống như ngón tay ma quỷ.
Xoạt — -- -- thanh yếu ớt vang lên, một que diêm được đốt lên, giống như ánh lửa của quỷ trong bóng đêm. Rất nhanh, cây nến kia được đốt sáng, phát ra ánh lửa xa xôi, dường như ác ma mở mắt ra.
Keng keng keng, keng keng keng, keng keng keng.
Chuông bạc rung động, ba lần.
Một âm thanh mờ ảo vang lên, có người dùng một loại phương thức giống như thì thầm nhẹ nhàng tụng ra một đoạn thần chú cổ xưa——
I call to the mighty bringer of light, Lucifer...
Spirits of the abyss, here my call
all most powerful one and all
Lucifer my thoughts do sing
through the universe they now ring
Take thine enemy, take her smite
Break her, scorn her in the night
From the mighty depths of hell
cast your darkness on her shell
Oh Lucifer, oh shinning star
Touch her, burn her from afar
Revenge now will have its day
TruyenHDfor thine enemy starts to fray"
So it be!
(Triệu hồn ánh sáng của thiên sứ, Lucifer...)
(Vực thẳm của linh hồn, tôi gọi, tất cả những người quyền lực nhất)
(Lucifer, suy nghĩ của tôi ở trong vũ trụ, ca hát)
(Hãy bắt kẻ thù của tôi, hãy bắt cô ta chịu trừng phạt)
(Nguyền rủa cô ta, miệt thị cô ta)
(Hãy ném cô ta vào trong địa ngục vĩ đại)
(Ôi Lucifer, ôi ngôi sao toả sáng)
(Hãy chạm vào cô ta, đốt cháy cô ta)
(Trả thù cho những gì cô ta đã gây ra)
(Hãy chiến đấu, chiến đấu với kẻ thù của tôi)
(Như vậy là được rồi)
Tốc độ của người niệm chú càng lúc càng nhanh, trong âm thanh càng ngày càng tràn đầy ác ý, thời điểm hắn gần như rít gào từ trong kẽ răng phun ra câu cuối cùng, cây nến đột nhiên bùng lên, giống như cũng bị ác ý của hắn đốt cháy.
Thần chú kết thúc, một cái tay xuất hiện, hắn cầm một cái cốc tinh xảo, đem chất lỏng bên trong đổ vào trên cây nến.
Xì ——
Cây nến tắt, một làn khói vặn vẹo quỷ mị bay lên, hình dáng kia, lại như một nụ cười quỷ dị tà ác.
****
"Người mà tôi yêu không phải là người yêu của tôi. Mỗi tấc trong con tim cô ấy đều thuộc về một người khác..." Bên trong phòng hát karaoke truyền đến tiếng ca điếc tai, Tần Khải tay cầm micro, dùng một loại phương thức biểu diễn gần như điên cuồng gào thét. Thế nhưng bởi vì tư chất âm nhạc có hạn, tuy rằng lời nhạc đã mở rất lớn, thế nhưng cũng không che giấu được tiếng hát ghê người của Tần Khải.
Hát xong một bài, Tần Khải giống như ngôi sao lớn, cầm micro đập xuống ghế salong. Tất cả mọi người đồng thời vỗ tay khen hay, bưng lỗ tai gọi cứu mạng, cười nhốn nháo loạn tùng phèo.
"Tôi nói Tần Khải, cậu bị đá à?" Trình Tấn Tùng nhìn bộ dạng Tần Khải oán hận, buồn cười nói.
"Tấn ca, câu hỏi này của anh không đúng rồi, anh nên hỏi cậu ta đây là lần thứ mấy cậu ta bị đá rồi." Trình Hải Dương nhìn có chút hả hê nói: "Ngày hôm qua Tần Khải đi kết thân, lại bị người ta cự tuyệt."
"Ồ ~~" cả đám kéo dài âm thanh gật đầu.
"Tần Khải, tuổi của cậu cũng không lớn, sao lại sốt ruột kết thân như vậy?" Thẩm Nghiêm có điểm kỳ quái hỏi.
"Còn không phải là tại ngày lễ độc thân sao?" Tần Khải trút xuống một hớp bia lớn, sau đó mới bất mãn mà mở miệng: "Anh nói xem, ai lại nghĩ ngày lễ độc thân làm người ta tức giận như thế? Một năm đã có lễ tình nhân, lễ tình nhân màu trắng, thất tịch, còn chưa đủ hay sao? Bây giờ lại còn xuất hiện lễ độc thân?! Còn ngại không đủ kí©h thí©ɧ người ta à?! Mẹ tôi mỗi lần vừa nhìn thấy TV đưa tin về ngày lễ này liền phản xạ có điều kiện quở trách tôi một trận, sau đó sắp xếp cho tôi đi kết thân, chỉ cần tôi không đáp ứng bà ấy, ngày nào bà ấy cũng ca tụng bên tai tôi, phiền lắm luôn ấy. Năm nay, tôi đã sớm nói ở đồn cảnh sát chúng ta có việc, kết quả vừa vặn! Mẹ tôi đã hẹn người ta rồi! Ngày hôm qua tôi vừa về tới nhà liền thấy một cô gái ngồi trong nhà tôi, lúc đó tôi liền trợn tròn mắt!..."
"Sau đó thì sao, sau đó thì sao?" Trình Hải Dương truy hỏi, một mặt biểu tình hưng phấn bát quái: "Diện mạo người phụ nữ kia thế nào?"
"Diện mạo? Tôi căn bản không nhìn ra!" Tần Khải oán giận nói: "Người phụ nữ kia, trời lạnh như vậy lại mặc một cái váy đỏ chót, đi ủng màu đen, khoa trương nhất chính là trên tay còn đeo một cái găng tay màu trắng! Giống như đang cosplay vậy!"
Phốc! Giang Lệ đang uống rượu, nghe thấy Tần Khải miêu tả bộ dạng của cô gái kia, không cẩn thận phun ra ngoài.
"Tần Khải, anh không hiểu rồi, cô gái thích cosplay như vậy, trào lưu bây giờ gọi là cô gái Japan." Trình Hải Dương cố ý đùa Tần Khải.
"Nhật Bản? Ừ, có vẻ giống lắm, " Tần Khải bĩu môi: "Trên mặt cô ta trát phấn, trắng bệch y hệt geisha Nhật Bản ấy."
Mọi người ở trong đầu suy nghĩ một chút bộ dạng của cô gái, cũng đều không nhịn được cười. Phương Lễ Nguyên cười hỏi: "Mẹ cậu cũng đồng ý?"
"Không đồng ý mới lạ, mẹ tôi còn bảo tôi mời cô ta đi ra ngoài ăn cơm đây." Tần Khải lườm một cái: "Theo lễ phép tôi cũng phải biểu hiện một chút, tôi liền để cô ấy chọn chỗ, kết quả tiểu nha đầu này chọn một nhà hàng cực kỳ đắt tiền! Một bữa cơm ăn vào cũng tốn hơn 500 ngàn của tôi! Sau khi ăn uống no đủ lau miệng nói với tôi: "Tôi cảm giác hai chúng ta không thích hợp."
Tần Khải nhỏ giọng nói câu cuối cùng, khiến cho mọi người cười một trận.
"Cô gái này cũng quá không tử tế." Trình Tấn Tùng cười lắc đầu.
"A, dù sao tôi đi kết thân nhiều, cho nên cũng gặp rất nhiều loại phụ nữ." Tần Khải bất đắc dĩ nở nụ cười: "Kỳ thực chủ yếu nhất vấn đề là mẹ tôi, vẫn luôn lo lắng tôi không lấy được vợ. Tôi liền nói cho mẹ tôi, tôi còn trẻ, không vội vã, lại nói coi như muốn tìm cũng nên tìm cô gái đáng tin một chút, kết quả mẹ tôi tức giận, nói tôi có bản lĩnh thì tự đi mà tìm. Anh nói xem có tức giận hay không!"
Tần Khải một phen oán giận, làm cho đám đàn ông độc thân trong phòng cũng bị ảnh hưởng. Mọi người dồn dập bắt đầu kể lại chuyện đi gặp người kết thân, giờ ngồi nhớ lại chuyện cũ vẫn cảm thấy nổi da gà.
"Đội trưởng, anh thì sao? Anh có bị ép đi kết thân hay không? Tần Khải nhìn về phía Thẩm Nghiêm hỏi, vừa nãy Thẩm Nghiêm vẫn luôn không mở miệng.
Thẩm Nghiêm sững sờ.
Mọi người đều bị vấn đề Tần Khải hấp dẫn đưa mắt nhìn sang Thẩm Nghiêm. Nhìn thấy Thẩm Nghiêm sững sờ, mới phản ứng được —— cha mẹ Thẩm Nghiêm Thẩm Hạo mất rồi...
Trình Hải Dương âm thầm cho Tần Khải một quyền —— hết chuyện để nói rồi à.
"A..." Đồng chí Tần Khải không hổ phản ứng nhanh, lập tức đổi giọng: "A tôi là nói, ở cục cảnh sát trước đây anh có từng bị vị lãnh đạo nào nhiệt tình ép anh đi kết thân không? Tấn ca đã bị mấy bác gái bộ hậu cần giới thiệu cho vài người đấy."
"Khụ khụ!" Trình Tấn Tùng lập tức bị sặc: "Tại sao lại kéo tới trên người tôi?"
Tần Khải vừa định giải thích, bên kia Thẩm Nghiêm lại trước tiên lên tiếng.
"Không có, " Thẩm Nghiêm dùng thần sắc thông thường nói: "Năm đó tôi vừa tới Cảnh đội không bao lâu liền bị phái đi đội phòng chống ma tuý, sau đó lại bị phái đi làm nằm vùng, cho nên không có thời gian ở văn phòng. Thế nhưng." Thẩm Nghiêm nhìn mọi người liếc mắt một cái, sau đó cười yếu ớt: "Thời điểm tôi nằm vùng, lão đại còn muốn giới thiệu con gái của ông ta cho tôi."
"Oa!" Mọi người một tràng thốt lên. Phương Lễ Nguyên cười khen: "Không hổ là đội trưởng của chúng ta."
"Này các anh nói cái gì náo nhiệt thế!" Âm thanh Lý Gia Vũ đột nhiên xuất hiện, mọi người quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Lý Gia Vũ mới vừa đẩy cửa tiến vào trong phòng.
"Đang khiển trách mấy tên gia hoả không có nhân tính, hẹn với đồng nghiệp cũng đến muộn."Tần Khải nói.
"Này này này! Tôi chính là từ trên bàn cơm chạy ra đây nhé, bỏ mặc cha mẹ tôi ở nhà kia kìa." Lý Gia Vũ mở to hai mắt biện giải: "Tôi như thế còn nói tôi không có nhân tính sao?"
"Gia Vũ, nhà các cậu liên hoan, cậu chạy đến đây có sao không?" Trình Tấn Tùng hỏi Lý Gia Vũ.
Sắc mặt Lý Gia Vũ cứng đờ, có điểm lúng túng giải thích: "Kỳ thực không phải liên hoan gia đình... Là ba mẹ tôi lôi kéo tôi đi gặp mặt nhà khác ăn bữa cơm..."
Nhìn thần sắc Lý Gia Vũ, mọi người đã suy đoán đi ra. Phương Lễ Nguyên cười hỏi: "Nhà người kia có phải có một người con gái tuổi tác xấp xỉ anh không?"
Lý Gia Vũ nhìn Phương Lễ Nguyên liếc mắt một cái, trong mắt tràn đầy cảm động, ý nói "anh chính là tri kỷ của tôi."
Mọi người lại một lần nữa cười rộ lên.
"Cho nên tôi liền lén lút gửi tin nhắn cho tổng đài, dựa vào tiếng chuông tin nhắn trả lời, nói nhất thời có công tác, lúc này mới chạy đến đây." Lý Gia Vũ tiếp nhận bia truyền tới uống một hớp, sau đó mới mở miệng: "Đúng rồi, làm sao không thấy Tiểu Nhu cùng Mặc Hàm?"
"Mặc Hàm nói cậu ấy tối nay muốn đến đại học nghe giảng, cho nên không tới. Tiểu Nhu nói trong nhà có chuyện, tôi đoán khoảng chín mươi phần trăm là giống với tình huống của cậu." Trình Tấn Tùng nói.
"Người khác thường không có nhân tính nhất chính là Duệ Hằng, " Tần Khải nói tiếp: "Cái tên này, sau khi hỏi một vòng thời gian điểm nhân vật sự kiện, cuối cùng mới nói cho tôi một câu: 'Xin lỗi, buổi tối tôi có hẹn.' "
Nghe được câu này, Lý Gia Vũ sững sờ.
Bên kia, Tần Khải đã uống hơi nhiều cũng không có phát hiện Lý Gia Vũ không thích hợp, hắn giơ lên chai bia trong tay: "Nói chung, hôm nay là ngày lễ của nhóm lưu manh chúng ta, chúng ta phải uống thật sảng khoái, không say không về!"
"Được!" Mọi người cũng tương ứng mà nâng chén.
"Cụng ly! Chúc cho tất cả cặp đôi yêu nhau xa nhau thật nhiều năm."
"Oa! Chúc như vậy hình như hơi ác..." Âm thanh cười đùa lại vang lên.
Lý Gia Vũ cầm bia trong tay uống một hơi cạn sạch, trong mắt lộ ra một tia tức giận cùng thất lạc.
Thời điểm ca hát kết thúc, đã là buổi tối 11 giờ hơn, Tuy rằng màn đêm đã kéo xuống từ lâu, mà đại khái là do nguyên nhân ngày lễ, trên đường cư nhiên còn có không ít người đi đường, một ít quán cơm nhỏ cũng vẫn sáng đèn. Chưa hết thòm thèm Tần Khải, Trình Hải Dương la hét muốn muốn đi ăn cơm, Phương Lễ Nguyên, Giang Lệ biểu thị đi đâu cũng được, mà bốn người khác lại lắc đầu.
"Tổ pháp chứng chúng tôi phải làm chỉnh lý tư liệu, ngày mai chúng tôi phải bận rộn một ngày, cho nên về sớm một chút." Trình Tấn Tùng giải thích.
"Nếu không như vậy đi, " Thẩm Nghiêm nói với mấy thành viên tổ mình: "Mấy người các cậu đi ăn, tôi thì không đi được, sáng sớm ngày mai tôi phải đến cục cảnh sát trước, các cậu chín giờ đến cũng được."
"Ha! Cảm tạ đội trưởng!" Tần Khải Trình Hải Dương hưng phấn lên tiếng, Tần Khải thậm chí còn xiêu xiêu vẹo vẹo mà chào một cái, thực sự là đã quá say.
Tần Khải chờ mấy người kia rời đi, còn lại mấy người thì lại bước chậm trên đường, chuẩn bị đi ra đường dành riêng cho người đi bộ đi đón xe.
"Năm đó thật sự có lão đại hắc bang định đem con gái gả cho cậu hả?" Trình Tấn Tùng nhớ tới vừa nãy Thẩm Nghiêm nói, tò mò hỏi.
Thẩm Nghiêm sững sờ, ngẩng đầu lên, phát hiện Trình Tấn Tùng đang nhìn mình, ngay cả Lý Gia Vũ cùng Thẩm Hạo trên mặt đều lộ ra biểu tình cảm thấy hứng thú. Thẩm Nghiêm bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là thỏa mãn lòng hiếu kỳ của đám người này, gật gật đầu.
Trình Tấn Tùng lập tức bát quái mà truy hỏi: "Thế nào? Đẹp không?"
"Này! Đây không phải là trọng điểm có được hay không?" Thẩm Nghiêm lườm một cái, Trình Tấn Tùng cười ha ha, Lý Gia Vũ cũng bật cười.
Nhưng là, Thẩm Hạo lại không cười, tầm mắt của cậu lướt qua ba người trước mặt, nhìn chằm chằm phía trước kinh ngạc mở miệng: "Duệ Hằng ca?..."
Ba người kia đồng thời giương mắt ——
Quả nhiên, phía trước ngã tư đường, có một người đàn ông cao gầy đứng ở đó chính là Tưởng Duệ Hằng, giờ phút này hắn mặc một cái áo gió màu đen, quần bò tối màu, quần áo vừa vặn không chỉ làm nổi bật lên vóc người của hắn, còn mang theo một loại khí chất khá badboy. Thế nhưng giờ khắc này hắn không đứng một mình, bên cạnh hắn còn có một cậu thanh niên trẻ tuổi, hai người vừa nói vừa cười, thần sắc khá là thân mật, chỉ thấy thanh niên trẻ tuổi kia tiến đến bên tai Tưởng Duệ Hằng không ngừng nói cái gì đó, Tưởng Duệ Hằng lập tức vui vẻ cười to, sau đó hắn ôm eo cậu thanh niên kia, hai người cứ như vậy biến mất ở trong tầm mắt của mọi người.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Thẩm Nghiêm cùng Thẩm Hạo đều lấy làm kinh hãi, Thẩm Nghiêm nhìn về phía Trình Tấn Tùng, chỉ thấy Trình Tấn Tùng cười cười mở miệng: "Xem ra, Duệ Hằng ngày hôm nay thật là 'ước hẹn giai nhân'."
"Nhưng là, mới vừa người kia không phải.."
Trình Tấn Tùng do dự một chút mới mở miệng: "Chuyện này kỳ thực để tôi nói cho các cậu tựa hồ không quá tốt, thế nhưng các cậu cũng nhìn thấy rồi... Chính là như vậy, Duệ Hằng yêu thích đàn ông."
Thẩm Nghiêm giật mình trợn to mắt.
Phản ứng của Thẩm Nghiêm không nằm ngoài dự liệu của Trình Tấn Tùng, hắn cười cười tiếp tục giải thích: "Kỳ thực chuyện này, hầu như mọi người chúng tôi đều biết, Duệ Hằng cũng không cần che giấu, thế nhưng chuyện này trước sau xem như là việc riêng tư của cậu ấy, cho nên chúng tôi cũng không đề cập tới. Hơn nữa cậu cũng biết, trong đồn cảnh sát bí mật khó giữ nếu nhiều người biết, cũng không phải tất cả mọi người đều có thể hiểu được chuyện Duệ Hằng..." Trình Tấn Tùng nhìn biểu tình một mặt lẫn lộn của Thẩm Nghiêm, hỏi: "Cảm thấy khó có thể tiếp thu?"
"Dĩ nhiên không phải!" Thẩm Nghiêm trả lời ngay, lời vừa ra khỏi miệng mới phát giác tựa hồ mình nói quá nhanh, vì vậy có chút mất tự nhiên bổ sung: "Tôi chỉ là không có nghĩ đến..."
Trình Tấn Tùng lý giải mà cười cười: "Ban đầu thời điểm tôi biết đến tin tức này, phản ứng cũng giống như cậu. Lúc đó Duệ Hằng cười nói với tôi; 'Nếu như cậu cảm thấy không thể tiếp thu, tôi không cũng ngại, bây giờ cậu có thể quay người rời đi. Tôi có thể bảo đảm sau này trừ công tác ở ngoài tuyệt đối không quấy rầy đến cậu.' "
"... Anh ấy cũng thật là thẳng thắn..." Âm thanh Thẩm Nghiêm nhẹ nhàng mà chầm chậm, mang theo một loại tâm tình phức tạp không rõ.
"Đúng, lúc cậu ấy nói câu kia, tôi liền cảm thấy cậu ấy là một người đáng để kết giao. Kỳ thực đồng tính luyến ái chỉ là xu hướng tìиɧ ɖu͙© khác nhau, những cái khác cũng không khác gì với chúng ta, trước hôm nay khẳng định cậu không cảm thấy Duệ Hằng có gì đó không bình thường đúng không?" Trình Tấn Tùng nhìn Thẩm Nghiêm, do dự một chút lại tiếp tục mở miệng: "Duệ Hằng là người rất tốt, cũng không phải loại người thích quấy rầy người khác, cho nên, coi như cậu không thể tiếp thu, cũng đừng làm.. Cậu hiểu ý tôi chứ?"
"Tôi hiểu, yên tâm, tôi không phải loại người như vậy." Thẩm Nghiêm mỉm cười ngẩng đầu lên, biểu tình mang theo một tia thoải mái không dễ phát hiện.
Thời điểm hai người không coi ai ra gì tán gẫu, ở phía sau bọn họ, hai người bị quên mất, lại đứng thẳng ở nơi đó. Hai người đều không nói gì, đôi mắt nhìn chăm chú vào phía trước —— chỉ là, Thẩm Hạo là nhìn anh trai mình, nhìn đến mức lông mày nhíu chặt, mà Lý Gia Vũ, nhưng là nhìn phương hướng Tưởng Duệ Hằng rời khỏi, âm thầm nắm chặt nắm đấm.
Hết chương 29.