-Editor: OTP Mãi Riu-
Ngày xuân dạt dào, tất cả hoa mai ở Giang Thành đều nở rộ.
Từng con gió thoảng qua, có thể ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng, thanh dật u nhã.
Nhưng lúc này Thi Dảo lại không có tâm trạng thưởng thức cảnh hoa mai nở rộ làm sáng cả một đường.
Khi cô vội vàng chạy đến công ty, Minh Đào - trợ lý thực tập của Lương Tây Kinh, đang đợi cô ở cửa thang máy tầng một.
“Chị Thi Hảo, chị rốt cuộc tới rồi.” Minh Đào nhìn thấy nàng, thở phào như trút được gánh nặng.
Thi Hảo nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô, cùng cô bé bước vào thang máy.
“Cuộc họp kết thúc rồi sao?”
Minh Đào lắc đầu: "Vẫn chưa, em gọi cho chị sau khi nhận được tin nhắn từ trợ lý Dương.” Cô nói với Thi Hảo: "Trợ lý Dương nói Lương tổng từ khi phát hiện số liệu bị lỗi thì khuôn mặt luôn âm trầm, không nói một lời nào trong phòng họp, đặc biệt đáng sợ.”
Không chờ Thi Hảo mở miệng, Minh Đào vội vàng giải thích: "Chị Thi Hảo, chị nhất định phải cứu em. Em thật sự không biết hồ sơ sai dấu thập phân, em thật sự dựa theo lời chị nói, bật máy tính của chị rồi trực tiếp đi in, đóng dấu mà.”
Nghe thấy câu này, Thi Hảo nhìn cô nàng một cái. Minh Đào bị nàng nhìn đến trong lòng hơi rụt lại, đang định xin lỗi thì thang máy đã đến tầng của văn phòng giám đốc.
Thi Hảo không nói gì, chỉ giơ tay vỗ vỗ vai cô: "Yên tâm đi, chuyện để chị xử lý, em đi làm việc đi.”
Hai người đi ra khỏi thang máy, Thi Hảo còn chưa kịp đi tới phòng họp đã nghe thấy tiếng bước chân rõ ràng.
Nàng ngẩng đầu lên, bắt gặp Lương Tây Kinh đang mặc tây trang cùng giày da.
Nhìn nhau vài giây, Thi Hảo khoé miệng khẽ nhúc nhích: "Giám đốc Lương.”
Lương Tây Kinh nhìn nàng, vẻ mặt lãnh đạm, hờ hững: "Thư ký Thi, đến văn phòng của tôi một lát.”
Nghe vậy, mọi người phía sau Lương Tây Kinh đều nhìn Thi Hảo với ánh mắt đồng tình.
Trong mắt tất cả đều viết hai chữ “Bảo trọng”.
“...”
Thi Hảo bất đắc dĩ cười cười, đi theo Lương Tây Kinh vào văn phòng.
Cánh cửa khép hờ, Thi Hảo còn chưa kịp phát ra âm thanh thì Lương Tây Kinh đã ném kế hoạch bị sai số liệu lên bàn làm việc, giọng điệu nghiêm khắc: “Thư ký Thi, cô đã làm thư ký bao nhiêu năm rồi?”
Thi Hảo: “...”
Biết rõ Lương Tây Kinh không thật sự muốn biết vấn đề này, nàng vẫn không thể không trả lời thành thật: “Hai năm rưỡi.”
Thi Hảo nghẹn lại.
Im lặng một lúc, Lương Tây Kinh nghiêm nghị hỏi: “Hai năm rưỡi không đủ thời gian để biết đặt sai dấu thập phân sẽ gây ra bao nhiêu tổn thất sao?”
Thi Hảo im lặng, cô rất rõ ràng rằng bản thân không sai nhưng cô không thể tranh cãi với Lương Tây Kinh vào lúc này, cô không có bằng chứng rằng dữ liệu đã bị người khác sửa đổi.
Nghĩ tới đây, Thi Hảo nhìn về phía ánh mắt lạnh lùng của Lương Tây Kinh: "Giám đốc Lương, đây là sơ sẩy của tôi trong công việc, tôi nguyện ý chịu trách nhiệm.”
Lương Tây Kinh mở miệng: “Thư ký Thi.”
Thi Hảo: “Ngài cứ nói ạ.”
Lương Tây Kinh hỏi nàng: “Cô có phải cảm thấy chịu trách nhiệm rất dễ dàng?”
Thi Hảo mở miệng, muốn nói cô không nghĩ như vậy.
Nhưng khi ở chỗ của Lương Tây Kinh, giải thích là vô ích.
Một lúc sau, Lương Tây Kinh lạnh lùng nói: “Tiền thưởng của cô năm nay giảm một nửa.”
“...”
Vẻ mặt Thi Hảo cứng đờ.
Nhìn thấy sự thay đổi nhỏ của cô, Lương Tây Kinh bình tĩnh nói: “Thư ký Thi có ý kiến gì với trừng phạt này?”
Thi Hảo đầu tiên mắng Lương Tây Kinh một trăm lần trong lòng, sau đó nhanh chóng tính toán số tiền thưởng còn dư lại trong đầu. Số tiền kia lớn đến mức giúp nàng bình tĩnh lại, chỉ có thê cười gượng nhìn về phía người đàn ông đối diện: "Tôi không phải–”
Lời này còn chưa nói hết, Lương Tây Kinh lại bổ sung một câu: "Viết một bản tự kiểm điểm 3000 chữ rồi nộp lên.”
Thi Hảo: “...”
Cô nghiến răng nghiến lợi nói ra từng từ một: "Vâng thưa giám đốc Lương, không còn việc gì thì tôi xin phép ra ngoài làm việc.”
Lương Tây Kinh thu hồi ánh mắt đang nhìn nàng.
-
Cửa văn phòng không có đóng kín, lời Lương Tây Kinh nói vọng ra ngoài rõ ràng.
Sau khi nghe rõ hình phạt của anh dành cho Thi Hảo, những trợ lý đang đợi ở bên ngoài đều đồng loạt hít hà một hơi. Tiền thưởng của Thi Hảo trong công ty có tiếng là cao, bị phạt một nửa là quá nghiêm trọng.
Mọi người đối mắt với nhau, có người lên tiếng: "...Giám đốc Lương lần này phạt có phải là hơi nặng quá không?”
“Giám đốc Lương luôn luôn thế mà.”
“Nhưng đó là thư ký Thi đấy.” Minh Đào không nhịn được mà nói.
Nàng cho rằng Thi Hảo rất đặc biệt với Lương Tây Kinh.
Lương Tây Kinh có cả một đoàn trợ lý, đoàn trợ lý bao gồm cả trợ lý thực tập nên gần cả mười người.
Nhưng thư ký thì có có duy nhất Thi Hảo. Bởi vây, chỉ cần là nhân viên mới làm trong tập đoàn Lương thị một thời gian ngắn, trong tiềm thức của họ sẽ cho rằng thư ký của Lương Tây Kinh nhất định sẽ khác với người thường.
“Thư ký Thi cũng vậy thôi.” Có người trả lời.
Ở chỗ Lương Tây Kinh, chỉ cần là công việc phạm lỗi. Dù là thư ký hay là trợ lý đều bị trừng phạt như nhau.
Đang trò chuyện, một giọng nữ thanh tú từ cách đó không xa truyền đến: “Các cậu đang tụ tập ở đây làm gì vậy?”
Mọi người đồng loạt quay đầu lại, nhìn thấy Tiền Tĩnh Hà mặc trên người váy công chúa được đặt riêng, trang điểm tinh xảo xinh đẹp, cùng bọn họ hình thành sự tương phản rõ ràng.
Tiền Tĩnh Hà là một đại tiểu thư nổi tiếng trong giới giàu có của Bình Thành, cô ấy vừa du học về, còn chưa đầy hai mươi ba tuổi.
Đồng thời, một số người trong công ty đồn đại rằng cô là đối tượng kết hôn của Lương Tây Kinh, người được ông nội Lương Tây Kinh sủng ái. Cô ấy đến Tập đoàn Lương thị để tìm Lương Tây Kinh, cô ấy còn có thể trực tiếp đến mà không cần hẹn trước.
Trước khi mọi người có thể nghĩ ra cách trả lời thi Hảo đã đi ra khỏi văn phòng của Lương Tây Kinh trước.
“Thư ký Thi.” Tiền Tĩnh Hà gặp Thi Hào một lần và có một cuộc trao đổi ngắn, Cô ấy nhìn chằm chằm vào Thi Hào một cách ngạc nhiên: "Sao trông chị tệ thế chị nghỉ ngơi không tốt hay bị Lương Tây Kinh mắng?”
Trong nháy mắt ánh mắt của mọi người đều rơi vào trên mặt Thi Hảo.
Thi Hảo hôm nay không trang điểm, sắc mặt có chút tiều tụy.
Vừa rồi cố kìm nén cảm xúc của mình trong văn phòng của Lương Tây Kinh thoạt nhìn trông thực sự có chút tiều tuỵ.
“Có thể là ngủ không ngon.” Thi Hảo ngữ khí bình tĩnh nói.
Cô có chút mất ngủ, hôm nay nghỉ phép cũng là có hẹn với bác sĩ đi bệnh viện khám thử.
Tiền Tĩnh Hà ồ một tiếng nhưng cô ấy cũng không quan tâm lắm và dặn dò: “Vậy thì cô đi nói với Lương Tây Kinh rằng tôi đến.”
Tin tức Hà đến tập đoàn lương không cần hẹn trước nhưng nếu cô ấy thực sự muốn gặp Lương Tây Kinh thì phải được Thi Hảo báo cáo lên và Lương Tây Kinh đồng ý. Đừng nói Tiền Tĩnh Hà, ngay cả khi bố của Lương Tây Kinh đến ông ấy cũng không thể nhất định nhìn thấy anh.
Thi Hảo không lập tức đồng ý.
Khoảng thời gian trước Lương Tây Kinh vừa đi công tác, rất nhiều công việc chưa được xử lý, cô không nghĩ Lương Tây Kính sẽ rảnh rỗi để gặp Tiền Tĩnh Hà vào lúc này.
“Thư ký Thi?” Thấy cô chậm trễ động tác, Tiền Tĩnh Hà bất mãn nhíu mày: "Cô nói tôi nói có nghe không?” Thi Hảo hoàn hồn.
Nhìn cô gái trẻ trước mặt, trong lòng thở dài một hơi, gật đầu một cái, cô nói: "Cô Tiền, đợi một chút, tôi đi nói chuyện với Lương tổng."
Tiền Tĩnh Hà liếc cô một cái, hếch cằm kiêu ngạo thúc giục cô: "Mau lên."
"..."
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Lương Tây Kinh nhướng mày: "Chuyện gì?"
Thi Hảo nghiêm nghị nhìn: "Lương tiên sinh, cô Tiền đến rồi."
Lương Tây Kinh cau mày, đang định hỏi cô ấy tới làm gì thì chợt nhớ ra chuyện gì đó.
Anh xoay cây bút trong tay, nhìn chằm chằm Thi Hảo nói: "Để cô ấy vào."
Vốn dĩ Thi Hảo đã nghĩ ra cách khéo léo từ chối Tiền Tĩnh Hà, nên khi nghe Lương Tây Kinh nói như vậy, cô nhướng mắt lên, khá ngạc nhiên.
Lương Tây Kinh không nhìn cô, nhưng cảm nhận được cảm xúc của cô: "Làm sao? Có nghi ngờ?”
“KHÔNG.”
Thi Hảo cụp mắt xuống và bình tĩnh rút lui.
Khi Tiền Tĩnh Hà bước vào văn phòng của Lương Tây Kinh, Thi Hảo liếc nhìn cánh cửa đóng kín, ngồi xuống và bắt đầu làm việc.
Lần đầu tiên cô ấy xem qua dữ liệu sai, nhưng không tìm thấy bất kỳ bản ghi sửa đổi nào trên máy tính. Sau khi suy nghĩ về nó, Thi Hảo đã gửi một tin nhắn cho người bạn học chuyên ngành máy tính của mình để hỏi làm thế nào để tìm thời gian sửa đổi của tài liệu dưới tiền đề duyệt qua các bản ghi và thậm chí xóa các bản ghi sửa đổi.
Một lúc sau, Tiền Tĩnh Hà bước ra khỏi văn phòng của Lương Tây Kinh với nụ cười trên môi, đi đến bên cạnh Thi Hảo. "Thư ký Thi, bây giờ cô có rảnh không?”
Trước khi Thi Hảo có thể nói bất cứ điều gì, cô ấy đã giải thích. "Cô đặt một nhà hàng cho tôi và anh Lương, anh Lương hứa sẽ ăn tối với tôi vào buổi tối.”
Thi Hảo đã viết ra các nhiệm vụ công việc. "Cô Tiền thích hương vị gì?”
“Miễn là anh Lương thích nó.”Tiền Tĩnh Hà nói với một nụ cười. "Cô đặt lúc sáu giờ rưỡi.”
Thi Hảo: "Được”
Sau khi đặt nhà hàng cho Lương Tây Kinh và Tiền Tĩnh Hà rồi thông báo cho họ, Thi Hảo đã hoàn thành công việc quan trọng trong tay.
Khi cô hoàn thành công việc bận rộn của mình, đã đến giờ tan sở.
Vốn dĩ cô không có nghỉ ngơi cho tốt, nhưng gặp phải đống lộn xộn này, đầu óc Thi Hảo rối bời, vừa giơ tay liền chạm vào ly nước.
Nước lạnh được đổ khắp sàn nhà.
Khi Thi Hảo cúi xuống nhặt chiếc cốc, cánh cửa văn phòng của chủ tịch mở ra.
Cô ngẩng đầu lên, Lương Tây Kinh đã bước ra ngoài trong bộ vest chỉnh tề. Hắn không hề chớp mắt, đi qua vị trí của Thi Hảo, đi vào thang máy.
Sau cuộc họp, người đồng nghiệp sắp tan sở hỏi: "Thư ký Thi, cô vẫn chưa về à?”
Thi Hảo ngẩng đầu. "Tôi còn có chút việc, ngươi đi trước đi.”
Tôi nghe nói rằng một đồng nghiệp vừa đến chỗ của họ đã thở dài. "Thư ký Thi quá khổ.”
“Chuyện gì vậy?” Một đồng nghiệp cũ khác có mối quan hệ tốt với Thi Hảo nói đùa: "Sau khi cậu biết mức lương của Thư ký Thi, cậu sẽ không cảm thấy khổ thay cô ấy nữa đâu.”
Thi Hảo nhìn đồng nghiệp đó: "Chúng ta đổi việc cho nhau thử?”
“Đừng.” Đồng nghiệp cười nói: “Mặc dù tôi ghen tị với mức lương cao của cậu, nhưng tôi thực sự không thể chịu đựng được sự dằn vặt của ông chủ Lương.”
Làm tốt công việc này không chỉ cường độ cao mà còn rất căng thẳng, đại đa số mọi người thực sự không làm được.
Các đồng nghiệp lần lượt rời đi, Thi Hảo sững sờ nhìn ba chữ tự kiểm điểm xuất hiện trên màn hình máy tính.
Cô không muốn viết.
Nói thật, nếu không phải Lương Tây Kinh trả lương cao, Thi Hảo thật sự sẽ muốn bỏ cuộc.
Cô ấy đang đau khổ thì giọng nói của Minh Đào vang lên. "Chị Thi, bản kiểm điểm của chị thế nào rồi?”
Thi Hảo nghiêng đầu, có chút kinh ngạc nói: "Em chưa tan làm à?”
Minh Đào có chút phấn khích: "Chà, giám đốc Lương đã giải thích cho em một số điều, em vừa hoàn thành xong.”
Thi Hảo cười ra vẻ đã biết.
Minh Đào nhìn cô, mím môi hỏi: “Chị Thi, chị bao lâu nữa là xong?”
Thi Hảo: "Có gì muốn nói hả?”
Minh Đào nhìn vào màn hình máy tính của cô, cảm thấy lo lắng và tội lỗi. Cô suy nghĩ và ngập ngừng nói. "Em muốn đãi chị một bữa ăn.”
“Không cần.” Thi Hảo biết ý của cô ấy: "Muộn rồi, em tan làm đi, ngày mai có việc gì chúng ta lại nói.”
Minh Đào sửng sốt một lúc, nhưng không thể hiểu ngay ý nghĩa trong lời nói của Thi Hảo. “Ngày mai nói chuyện?”
Thi Hảo nhìn vẻ mặt căng thẳng của cô, cười và nói. "Ý chị là ngày mai chúng ta phải đi làm, chúng ta có thể nói chuyện công việc ở nơi làm việc.”
Minh Đào thở phào nhẹ nhõm, đoán rằng Thi Hảo không có ý định gì khác, cô ngập ngừng gật đầu. "Vậy em đi trước, hẹn gặp lại chị Thi Hảo.”
Thi Hảo: "Tạm biệt.”
-
Chín giờ tối, Thi Hảo rời khỏi công ty.
Có chút đói bụng, Thi Hảo trước tiên tìm một nhà hàng đồ nướng ngon ở gần đó ăn.
Ngay sau khi đặt hàng, một tin nhắn văn bản hiện lên trên thanh thông báo điện thoại, đó là thông báo về thẻ ngân hàng.
Thi Hảo mở nó ra để xem—— Đó là tiền lương tháng trước của cô.
Nhìn chằm chằm dãy số hồi lâu, Thi Hảo mới thở ra một hơi phiền muộn tích tụ cả ngày.
Nhìn vào mức lương sáu con số, cô cảm thấy mình cũng không phải không thể chịu nổi Lương Tây Kinh.
Hơn nữa, bất kể bạn làm việc ở đâu, bạn cũng sẽ gặp chuyện tức giận. Khi tiết kiệm đủ tiền, cô sẽ đá Lương Tây Kinh.
Thi Hảo vừa ăn vừa pua chính mình, tự tẩy não bản thân.
[Pua: là tên viết tắt của Pick-up Artist, ám chỉ việc thao túng tâm lý ai đó]
Cùng lúc đó, trong phòng riêng của nhà hàng đồ ăn Nhật Bản ở Athens, sự yên tĩnh bao trùm.
Tiền Tĩnh Hà đã nói chuyện với người đối diện nhiều lần, nhưng phản ứng của Lương Tây Kinh cực kỳ thờ ơ.
Cho đến khi bữa ăn gần xong, Tiền Tĩnh Hà nhìn đồ ăn vẫn chưa được dọn trước mặt Lương Tây Kinh, nghi ngờ nói: “Nhà hàng này không hợp khẩu vị của anh ạ?”
Lương Tây Kinh không trả lời.
Anh ấy chưa bao giờ thích đồ ăn Nhật Bản, và trong hai năm qua, nó trở nên chán ghét đến mức khó nuốt.
Tiền Tĩnh Hà cau mày: "Không thể nào. Em đã nhờ thư ký Thi đặt nhà hàng, cô ấy nên biết rõ nhất khẩu vị của anh chứ.”
Nghe thấy câu này, Lương Tây Kinh nhướng mi nhìn cô, thậm chí còn mỉm cười, không có ý gì sâu xa nói: "Cô ấy rất hiểu chuyện.”
Tiền Tĩnh Hà sửng sốt.
Lương Tây Kinh: "Rất ngon.”
Tiền Tĩnh Hà sửng sốt một lúc, mơ hồ cảm thấy có chút kỳ lạ. Nhưng vào lúc này, cô không thể nghĩ ra bất cứ điều gì kỳ lạ.
Cô ngập ngừng gật đầu, chỉ vào đồ ăn trước mặt anh. "Nhưng anh không ăn nhiều.”
“Ừm.” Lương Tây Kinh nói một cách chiếu lệ. "Tôi không đói.”
Nói xong, anh nhìn Tiền Tĩnh Hà. "Cô Tiền đã ăn xong chưa?”
Tiền Tĩnh Hà gật đầu.
Ngay lúc đó, Lương Tây Kinh đứng dậy với thái độ lạnh lùng. "Đi nào.”
Tiền Tĩnh Hà nhìn bóng lưng anh khi anh vén rèm bước đi, bên môi ngậm câu nói “tôi muốn ngồi một lúc” chưa kịp thả ra.
Bước ra khỏi nhà hàng, Lương Tây Kinh nhìn tài xế của mình. "Đưa cô Tiền về nhà.”
Tiền Tĩnh Hà sững sờ một lúc, môi cô mấp máy. "Lương lão gia có an bài khác?”
Lương Tây Kinh nhìn cô với nụ cười nửa miệng và hỏi: "Cô Tiền có tò mò không?”
Tiền Tĩnh Hà trước đây có một biểu cảm tinh tế, cô ấy liếʍ môi dưới, đôi mắt của cô ấy phiêu đãng. "Tôi chỉ hỏi vu vơ thôi.”
Lương Tây Kinh ậm ừ, nhưng không nói gì thêm.
Tiền Tĩnh Hà không hài lòng với thái độ của anh ta, nhưng cô cũng biết rằng Lương Tây Kinh không dễ đối phó.
Lương Tây Kinh hôm nay đồng ý đi ăn tối với cô, coi như là nể mặt cô rồi.
Phải biết rằng hai lần đầu tiên cô gặp Lương Tây Kinh, anh thậm chí còn không thèm nhìn cô một cái.
Tiền Tĩnh Hà biết rằng không có gì phải vội vàng, vì vậy cô đã kìm nén cảm xúc của mình và nở một nụ cười. “Vậy thì đừng quá bận rộn.”
-
Sau khi lấp đầy dạ dày và điều chỉnh lại tâm trạng, Thi Hảo chậm rãi đi về nhà.
Trên đường về nhà, trên màn hình điện thoại di động của cô hiện lên vài tin nhắn WeChat, hỏi cô đang ở đâu, sao vẫn chưa về.
Thi Hảo liếc nhìn cô, cất điện thoại đi, không trả lời.
Cô nhìn khoảng cách giữa cửa hàng thịt nướng và nhà mình, thậm chí còn quyết định đi bộ về nhà.
Lúc Thi Hảo về đến nhà đã là nửa giờ sau.
Đèn trong phòng bật sáng, Thi Hảo nhướng mắt, mở cửa bước vào phòng. Cô nhìn xuống những đôi giày da nam được sắp xếp ngay ngắn trên mặt đất và đá chúng loạn xạ.
Có tiếng nước xối xả phát ra từ phòng tắm.
Thi Hảo nhìn lướt qua căn phòng, sau đó không thèm để ý đi vào phòng bếp. Khi cô trở về phòng sau khi uống nước từ nhà bếp, cửa phòng tắm đã mở.
Thi Hảo ngẩng đầu lên và thấy một người đàn ông đi ra từ phòng tắm với một chiếc khăn tắm quanh eo. Anh ta bán khỏa thân, những cơ bắp mịn màng của anh lộ ra trong tầm nhìn của cô.
Ánh mắt Thi Hảo lưu lại trên cơ bụng cuồn cuộn của hắn vài giây, sau đó chậm rãi di chuyển lên trên, rơi vào khuôn mặt quá mức tuấn tú của Lương Tây Kinh.