Mắt biếc mùa thu khiến trời nhạt màu sắc
(Hòanh Ba là tên của Thu Hòanh Ba cũng có nghĩa là mắt long lanh)Hòang hôn buông xuống, một ngày náo nhiệt ở Trường Thiên sơn trang cũng đến lúc yên tĩnh, các lộ anh hùng đều trở về, mà Minh Hoa Nghiêm, Lan Tàn Âm, Ninh Lãng, Vũ Văn Lạc bốn người bị Thu Trường Thiên nhiệt tình giữ lại.
Trăng sáng dâng cao, sắc hoa vẫn không hòan tòan bị bóng đêm che phủ, từng ngọn đèn ngọc lưu ly được treo lên, Thu Trường Thiên mở tiệc thưởng rượu ở Thanh Ba các, phái người đến Dư Các viện mời bốn người Minh, Lan, Ninh, Vũ Văn, đồng thời thỉnh Nam Ngọa Phong vẫn đang làm khách trong trang, Mai Hồng Minh, cũng như Hoa Thanh Hòa cùng ra tiếp, tất cả ngồi đầy một bàn.
Chủ kính rượu khách, khách kính rượu chủ, hậu bối hướng trưởng bối kính rượu…… Trải qua một hồi ngươi ta khách sáo, bầu không khí cũng trở nên hòa hợp, gọi hiền chất một cách tự nhiên, kêu huynh gọi đệ cũng trở nên thật thân thiết, người không biết còn tưởng rằng là một nhà đòan tụ.
“Thanh Hòa Huynh, Hoa Nghiêm trước khi ra khỏi cửa đã được phụ mẫu dặn dò, nhất định phải đến Hoa gia tự mình cảm tạ huynh về chuyện lần trước. Lần đó Lục muội nhà ta nhờ huynh ra tay giúp đỡ mới được bình an, mọi người trên dưới ở Minh gia vô cùng cảm kích.”
Minh Nhị tự mình rót thêm rượu cho Hoa Thanh Hòa, sau đó nâng ly kính,“Nhân cơ hội gặp nhau ở Trường Thiên sơn trang, Hoa Nghiêm liền mượn hoa hiến phật kính Thanh Hòa huynh một ly, coi như là biểu đạt tâm ý.”
“Không dám.”
Hoa Thanh Hòa cũng nâng ly.
Hai người uống một hơi cạn sạch, đồng thời buông ly.
“Minh Lục cô nương thương thế đã tốt lên chưa?”
Hoa Thanh Hòa thuận miệng hỏi.
“Đa tạ Thanh Hòa huynh quan tâm, thương thế Lục muội đã khỏi hẳn.”
Minh Nhị cười văn nhã
“Việc đó là chuyện ta nên làm, bá phụ bá mẫu cùng Lục cô nương không cần để tâm, Thanh Hòa nếu có cơ hội chắc chắn sẽ đến bái
phỏng.”
Hoa Thanh Hòa mỉm cười, trên mặt tỏ vẻ khiêm tốn.
“Có lời này của Thanh Hòa huynh, Hoa Nghiêm cũng yên tâm.”
Minh Nhị gật đầu, xoay chuyển ánh mắt, dừng trên người Mai Hồng Minh đang cúi đầu trầm tư,
“Hồng Minh hiền đệ vẫn trầm mặc không nói gì, là do chuyện ‘Lan Nhân Bích Nguyệt’ mà lo lắng sao?”
Mai Hồng Minh ngẩng đầu lên, đôi mắt thanh tú nhìn chằm chằm Minh Nhị một lát, sau đó lại chuyển hướng đến Lan Thất, mở miệng:
“Ta đang nghĩ, lấy thân thủ của ngươi cùng Thất thiếu, nên dùng ám khí nào ở Đào Lạc môn chúng ta mới có thể xuất ra một kích thành công.”
“Hồng Minh!”
Nam Ngọa Phong nghe được liền nghiêm mặt.
Minh Nhị lại không một chút hờn giận, y khẽ cười tao nhã: “Nam tiền bối, tấm lòng chuyên chú võ học của Hồng Minh huynh, Minh Nhị không thể sánh bằng, tương lai Đào Lạc môn chắc chắn sẽ rất sáng lạn.”
“Liệt(1) đồ há có thể so sánh với Nhị công tử.”
mặt Nam Ngọa Phong
dù vẫn
nghiêm túc, nhưng trong lòng lại thật vui sướиɠ..
“Sao có thể, Minh Nhị ngu dốt còn phải nhờ tiền bối chỉ điểm nhiều hơn.”
Minh Nhị cũng chắp tay.
“Nói đến chỉ điểm võ học, lão phu không dám tự cao, lão phu chỉ là có chuyện đối với công tử có phần quan tâm.”
Nam Ngọa Phong vuốt vuốt râu dài cười cao thâm.
“Không biết tiền bối có chuyện gì?”
Minh Nhị thực khiêm tốn hỏi.
“Nhị công tử nhân trung long phượng (2), không biết hay đã có cộng tường chi hoàng (3)?”
Nam Ngọa Phong hỏi.
Lời này vừa hỏi ra, mọi người đang ngồi đều có vẻ mặt khác nhau.
Quạt ngọc của Lan Thất
“Xoát!”
hé ra, mắt ngọc hơi hơi nhíu lại, Thu Trường Thiên mỉm cười từ tốn nhìn Minh Nhị, Hoa Thanh Hòa ngẩn người sau đó tiếp tục mỉm cười, Mai Hồng Minh nhìn nhìn sư phụ sau đó tiếp tục cúi đầu, mắt Vũ Văn Lạc sáng lên, Ninh Lãng mê mang nhìn Lan Thất.
“Minh Nhị chỉ là phàm phu tục tử, sao dám vọng tưởng thiên thượng phượng hòang (4).”
Minh Nhị hờ hững đáp, nhẹ nghiêng đầu
Nam Ngọa Phong, Thu Trường Thiên hai người nghe vậy liếc nhau, sau đó một vuốt râu vuốt cằm, một
mỉm cười gật đầu.
“Nhị công tử là đấng nhân tài, lão phu nếu có nữ nhi thật muốn nhận làm con rể.”
Nam Ngọa Phong đập bàn cười nói, xong quay đầu nhìn Thu Trường Thiên,
“Nói đến nữ nhi, Trường Thiên huynh, sao không thấy Hoành Ba? Khó có được nhiều anh hùng thiếu niên tụ họp như vậy, bọn họ bằng tuổi nhau tất nhiên hợp ý, nên để nó ra đây gặp gỡ một chút.”
Thu Trường Thiên liền hiểu ra, vỗ đùi nói:
“Coi ta…… Thu tang, nhanh đi mời tiểu thư đến.”
“Dạ.”
Vài vị thiếu niên trẻ tuổi đang ngồi nghe nói có thể gặp được một trong hai đại mỹ nhân của võ lâm, Thu Hoành Ba, không khỏi đều lộ vẻ mặt vui sướиɠ,“Thu thủy Hoành Ba tuyệt vũ mi”, rốt cuộc sẽ xinh đẹp đến mức nào?
“Đình viên bố trí hôm nay thật khéo léo, nghe nói là từ bàn tay
Thu tiểu thư, xem ra Thu tiểu thư chẳng những mỹ mạo hơn người, còn rất có tâm ý.”
Lan Thất phe phẩy quạt ngọc cười nói.
“Thất thiếu tán thưởng rồi.”
Thu Trường Thiên mặt tràn đầy ý cười,“Tiểu nữ chỉ là thích đọc vài cuốn sách, hơn phân nửa việc bố trí ở Trường Thiên sơn trang đều từ tay nó mà ra, thật có phần vụng về, khiến cho các vị chê cười rồi.”
“Lan Thất mặc dù chưa đi dạo quanh Trường Thiên Sơn trang, nhưng ban ngày đã nhìn qua vài nơi, đều là lịch sự, tao nhã, thoát tục, đủ thấy Thu tiểu thư quả thật lan tâm chi chất (5), Thu bá phụ cần gì phải khiêm tốn. Nghe nói tiểu thư vẫn chưa đính ước, không biết là ai sẽ được cái phúc đó.”
Lan Thất vừa nói vừa liếc nhìn Minh Nhị một cái, ánh mắt mang ý sâu xa.
“Ha ha……”
Thu Trường Thiên cười vui vẻ,“Hoành Ba xưa nay đều có chủ kiến riêng, cho nên chuyện chung thân đại sự, ta dù là phụ thân cũng tôn trọng ý kiến của nó, chỉ cần là nó vừa ý, ta chẳng có gì để nói.”
Nói xong ánh mắt cũng nhìn về phía Minh Nhị.
Đang lúc nói chuyện, chợt có tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, tiếp theo một một làn hương thơm nhẹ nhàng truyền đến, sau đó thân hình màu xanh như nước bước vào cửa, ngay lập tức, mấy ngọn đèn ngọc lưu ly đang ngời sáng tựa như bị phủ một tầng hơi, trong nháy mắt trở nên mông lung, ánh đèn lay động như làn nước nhu hòa khe khẽ gợn sóng, thân hình áo xanh kia y như lướt trên ngọn sóng mà đến.
“Hoành Ba, mau tới đây.”
Thu Trường Thiên gọi.
“Phụ thân, Nam bá phụ.”
Thu Hoành Ba nhẹ nhàng tiến đến.
“Hoành Ba, phụ thân giới thiệu với con vài vị thiếu niên anh hùng. Vị này là Minh gia Nhị công tử Minh Hoa Nghiêm, vị này là Lan gia Thất thiếu Lan Tàn Âm, đây là Hoa gia đại công tử Hoa Thanh Hòa, đây là Đào Lạc môn Mai Hồng Minh, đây là Vũ Văn gia Vũ Văn Lạc, còn đây là Ninh gia Ninh Lãng.”
Thu Trường Thiên giới thiệu từng người.
Thu Hoành Ba đưa mắt về mấy người đang ngồi, chống lại sáu đôi mắt bất động cũng khiến người kinh diễm, không xấu hổ không né tránh, trang nhã tự nhiên, thong dong thi lễ nói:
“Hoành Ba ra mắt các vị thế huynh (6).”
Mấy người đang ngồi đứng dậy đáp lễ.
Ánh mắt Thu Hoành Ba chậm rãi lướt qua bọn họ, Thật sự đúng như lời cha nói “Thiếu niên anh hùng”, là nho nhã, khí độ xuất chúng khó có được, không một chút dung tục, mà nhất xuất sắc nhất là Minh Nhị công tử cùng Lan Thất thiếu, Chỉ là…… Thật không biết nói sao, lúc ánh mắt chạm phải Lan Thất trong lòng bỗng run lên, lại nảy sinh vài phần rét lạnh, nhưng nàng rõ ràng cảm giác được, cái người được xưng “ Bích Yêu” này không có ác ý với nàng, đôi mắt xanh ngọc bích mê hoặc lòng người nhìn nàng có vài phần thưởng thức, còn mang thêm ý cười khó hiểu.
“Hoành Ba, tấm ‘Thiên ti y’ con tự tay dệt hôm nay vẫn chưa được tặng.”
Thu Trường Thiên ánh mắt chứa ý sâu xa nhìn nữ nhi,
“Thứ nhất là do chuyện của ‘Lan Nhân Bích Nguyệt’ cắt đứt ngang, thứ hai là Hoa Nghiêm hiền chất cùng Thất thiếu tỷ thí vẫn chưa phân thắng bại.”
Một bên là “Hiền chất”, một bên là “Thất thiếu”, thân thiết xa cách đã phân chia rõ ràng. Vũ Văn Lạc âm thầm cười, quay đầu nhìn về phía Ninh Lãng, chỉ thấy hắn nhìn chằm chằm Lan Thất, không khỏi có chút buồn cười lại có chút đồng tình, ánh mắt cũng dời về phía Lan Thất, từ trên xuống dưới đánh giá thật cẩn thận: Dung mạo này quả thật quá mức…… Ừ, ai da, không thể dùng những từ kia để chỉ nam nhi, nhưng lại thật sự không biết lấy cái gì để hình dung! Ánh mắt lại vòng vo di chuyển trên cổ, mặc dù đã bị áo che. Tuy là thế, nhưng hãy nhìn ánh mắt, thần thái, mỗi tiếng nói cử chỉ đều là nam nhi tư thế oai hùng, không mang một dáng vẻ nữ nhi nào, không có khả năng là do nữ giả dạng.
“Hôm nay Hoành Ba dù không có mặt, nhưng cũng nghe người trong trang nói, Nhị công tử cùng Thất thiếu một phen tỷ thí tuy là ít ỏi, cũng đã khiến mọi người kinh chấn.”
Thu Hoành Ba đến gần trước bàn, tự tay vì Minh Nhị, Lan Thất nâng cầm chén rượu trên bàn, tự mình rót một chén, sau đó nâng lên,“Hoành Ba chúc mừng hai vị, có thể gặp được đối thủ như thế.”
Một câu nằm ngòai dự đóan của mọi người, Lan Thất, Minh Nhị mắt lộ ra vẻ đặc sắc, nhìn Thu Hoành Ba một lát, sau đó đứng dậy, giơ chén lên cao, uống một hơi cạn sạch.
Minh Nhị buông chén, nhìn Thu Hoành Ba, nói:“‘Thu thủy Hoành Ba tuyệt vũ mi’ xem ra là nói sai rồi.”
Lời vừa thốt ra khiến mọi người kinh ngạc, sao là nói sai rồi? Theo bọn họ thấy, như thế còn chưa đủ để hình dung vẻ đẹp này
“Hẳn nên là ‘Thu thủy Hoành Ba thiên vô sắc, tuệ mục lan tâm đoạt toàn cơ’.”
(9)Minh Nhị khẽ thì thầm.
Thu Hoành Ba trong lòng chấn động, đôi mắt trong suốt vẫn đang trốn tránh rốt cuộc cũng nhìn về phía Minh Nhị, lúc chạm phải đôi mắt mông lung như sương mù kia, tức khắc thời gian lưu chuyển, vùn vụt rồi cũng chỉ là như thế, nàng hòang hôn sớm tối năm này tháng nọ chỉ đợi một ánh mắt đó, nhưng dù cho thiên sơn vạn thủy, hồng trần vạn trượng(10), nàng vẫn luôn mong mỏi kỳ vọng.
“Ừm, nói không sai, Hòanh Ba rất hợp với câu này.”
Nam Ngọa Phong vuốt râu khen, nhìn Minh Nhị, lại nhìn Thu Hoành Ba, thật đúng là một đôi người ngọc.
“Quả thật.”
Mấy người đang ngồi cũng gật đầu đồng ý.
Thu Hoành Ba mỉm cười, con mắt sáng nhu hòa gợn sóng, trong đó tràn ngập ngàn ngàn phong tình vạn chủng, mọi người trông thấy đều âm thầm tán thưởng ‘Thu thủy Hoành Ba tuyệt vũ mi’ thật đúng là danh xứng với thực!
“Hoành Ba từng nghe qua Nhị công tử tinh thông thư pháp, không biết có thể cầu một bản có được không?”
đôi mắt mước mùa thu sáng lonh lanh nhìn thẳng Minh Nhị.
Người trên bàn tiệc nghe câu này của Thu Hòanh Ba không khỏi có chút suy sụp, chỉ có Lan Thất trên môi cười, bất giác không để ý quay đầu, thấy ánh mắt Ninh Lãng, lập tức mắt xanh nháy một cái, cười càng thêm tươi, mặt Ninh Lãng tức khắc đỏ rực.
Mà Thu Trường Thiên nhìn nữ nhi, ngay lập tức hiểu ra, trao đổi ánh mắt với Nam Ngọa Phong, hai người vừa lòng mỉm cười.
“Nếu tiểu thư không chê, Minh Nhị sao còn có thể nói gì hơn.”
Minh Nhị mỉm cười đáp.
“Thu Tang, mau mang giấy bút.”
Thu Trường Thiên lập tức phân phó.
Phút chốc, người đã mang đến án thư, trải giấy lên bàn, mài mực.
Minh Nhị đi đến bàn, cầm lấy bút chấm chấm mực, hỏi:
“Không biết tiểu thư muốn chữ gì?”
“Xin theo ý Nhị công tử.”
Thu Hoành Ba chuyển cái chặn giấy trên trang giấy trắng.
Ánh mắt Minh Nhị lướt qua người Thu Hoành Ba, thấy giai sắc vô song, ánh mắt ẩn chứa trí tuệ, người như vậy, tài như vậy, phẩm hạnh như vậy, còn có thể cầu gì hơn?
Bút hạ xuống, tức khắc long xà bay ra.
Mọi người đều đứng dậy, cần chén rượu đứng trước bàn, Lan Thất nhìn trên giấy, buột miệng ngâm:
“ Tây phương hữu giai nhân, giảo nhược bạch nhật quang. Bị phục tiêm la y, tả hữu bội song hòang……”
Chỉ có Ninh Lãng tinh thần hoảng hốt ngồi trên ghế, Vũ Văn Lạc đứng bên cạnh hắn.
“Đệ đừng nhìn, có nhìn nữa hắn vẫn cứ là nam nhân.”
Vũ Văn Lạc thấy ánh mắt Ninh Lãng đuổi theo Lan Thất không khỏi thở dài.
“Đệ biết.”
Ninh Lãng uể oải cúi đầu.
“Nhà
đệ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Lại có thể xảy ra chuyện nam nhân đính ước nam nhân.”
Vũ Văn Lạc hỏi.
“Đệ không biết.”
Ninh Lãng ngẩng đầu, trong ánh mắt tràn đầy khổ não mê mang,“Đệ trước đó vẫn ở trên núi Thiển Bích, năm nay mới xuống núi về nhà, về nhà còn chưa đến một tháng, mẫu thân liền nói việc hôn nhân với đệ, là Vân Châu Lan gia Lan Tàn Âm, bảo đệ đến Lan gia mang con dâu về.”
“Phụt!”
Vũ Văn Lạc nhịn không được cười ra tiếng, nhìn chằm chằm gương mặt mang vẻ trẻ con của Ninh Lãng,“Đem con dâu mang về nhà? Ha ha…… Bộ dạng này của đệ làm sao mang thê tử về nhà?”
Bị Vũ Văn Lạc cười, tâm tình uể ỏai của Ninh Lãng lại thêm vài phần ảo não, gào lên:
“Mẫu thân chính là nói với đệ như vậy.”
“Vậy bây giờ đệ định làm gì?”
Vũ Văn Lạc chỉ Lan Thất,“Đó là nam nhân mà.”
“Không biết.”
Ninh Lãng phiền não,
“Nếu là huynh, sẽ làm sao?”
“Huynh?”
Vũ Văn Lạc chỉ vào mình, sau đó vung tay lên, cực kỳ tiêu sái,“Đương nhiên là giải trừ hôn ước!”
“Nhưng là, ban ngày……”
Ninh Lãng nhớ tới bộ dáng ưu thương của Lan Thất ban ngày không khỏi cảm thấy khó xử.
“Ngốc quá!”
Vũ Văn Lạc gõ đầu Ninh Lãng, “Hắn chỉ là trêu chọc đệ, đệ vẫn còn nghĩ là thật.”
“Trêu chọc đệ?”
Ninh Lãng mặt trắng bệch, sau đó nháy mắt lại trở nên đỏ bừng, “Hắn…… Hắn…… Lại có thể lấy việc này ra vui đùa!”
“Ai kêu đệ ngốc!”
Vũ Văn Lạc đảo mắt,
“Nam nhân đương nhiên không thể thành thân với nam nhân, hắn sao lại không biết, huống hồ chuyện tình cảm của hắn lưu truyền giang hồ, cũng không yêu thích đoạn tay áo chi phích (7). Ban ngày hắn cũng đã đạt được mục đích rồi, chuyện giải trừ hôn ước chỉ là sớm hay muộn.”
“Hừ!”
Ninh Lãng bỗng nhiên đứng dậy,“Đệ phải đến nói chuyện với hắn ngay.”
“Chậm đã.”
Vũ Văn Lạc vội vàng giữ chặt hắn,“Đệ cũng không coi thử đây là trường hợp gì. Theo như huynh nghĩ, việc này không thể lỗ mãng, đệ cần tìm một thời cơ thích hợp, rồi cùng hắn nói chuyện cho rõ ràng, hỏi chuyện đính ước năm đó rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì. Huynh mặc dù không hiểu rõ về Lan gia mấ, nhưng dạng thế gia như thế này đa số là có con gái, có lẽ đệ thực sự đã cùng với vị tiểu thư nào đó ở Lan gia đính ước, chỉ sai tên, nếu chuyện là như vậy, hắn là anh em rể với đệ, cũng không thể đắc tội. Mặt khác đệ nên viết thư về nhà hỏi rõ cha mẹ mình đã xảy ra chuyện gì, đến lúc đó hãy quyết định, dù sao cùng Lan gia kết thân……”
Vũ Văn Lạc nhìn về phía người yêu tà nhϊếp hồn kia, trong mắt lộ ra vẻ cẩn thận,“Đệ nghĩ xem với thế lực hiện nay của Lan gia trên giang hồ, nhìn vị gia chủ lợi hại các đời của Lan gia kia, thật đúng là chuyện người trên giang hồ chỉ cầu mà không thể gặp, cho nên đệ cần hành sự cẩn thận một chút.”
Vũ Văn Lạc nói nhiều lời như vậy, đổi lấy lại chính là ánh mắt không hiểu của Ninh Lãng, hắn gãi gãi đầu, nói:
“Đại ca nói thật phức tạp, khiến đầu đệ rất chóang váng. Nhưng dù sao đệ cũng nghe lời đại ca, bây giờ không nói, đến lúc một mình tìm hắn nói chuyện. Mẫu thân nói với đệ là đính ước cùng Lan Tàn Âm, đương nhiên chính là hắn, cho nên giải trừ hôn ước là được, những cái còn lại đối với đệ không quan trọng.”
Vũ Văn Lạc trố mắt nhìn hắn, sau một lúc lâu phun ra một câu:
“Ý nghĩ đơn giản quả nhiên là phúc.”
“Chữ tốt!”
Bên này Ninh Lãng giải quyết chuyện phức tạp của hắn, bên kia Minh Nhị cũng viết xong chữ.
“Chữ đẹp thơ hay!”
Xem xong chữ của Minh Nhị, Thu Trường Thiên khen thưởng.
“Thỉnh tiểu thư xin vui lòng nhận cho.”
Minh Nhị đưa bức tự cho Thu Hoành Ba.
Thu Hoành Ba tiếp nhận, trên giờ giấy trắng là lối viết chữ thảo (8), bừa bãi không cố kỵ, lại không giấu được hào hiệp, trong rồng bay phượng múa hàm chứa thanh nhã tự nhiên, bộ dáng ẩn hiện không dấu vết, còn có vẻ thư thả không thể nói ra lời, quả nhiên là chữ như người. Mà thơ:
Phương tây hữu giai nhân, giảo nhược bạch nhật quang.
Bị phục tiêm la y, tả hữu bội song hoàng.
Tư dung diệu tư mĩ, thuận phong chấn vi mang.
Đăng cao điểu sở tư, cử duệ đương triêu dương.
Ký nhan vân tiêu gian, huy tụ lăng hư tường.
Phiêu phiêu hoảng hốt trung, lưu phán cố ngã bàng.
Duyệt dịch vị giao tiếp, ngộ ngôn dụng cảm thương. (10)
Bài thơ tán thưởng vẻ đẹp cuả nàng, lại ẩn chứa một phần quý trọng. Trong lòng dâng lên vị ngọt ngào, trên mặt một phần tỏa sáng, ngước mắt nhìn người đối diện, thon dài hùng vĩ, như ngọc thạch, tùng trúc.
“
Nhị công tử tặng chữ, Hoành Ba không biết phải báo đáp thế nào, xin lấy ‘Thiên ti y’ đền đáp, mong rằng không bị ghét bỏ.”
Thu Hoành Ba dịu dàng nhìn Minh Nhị.
Sau đó liền có một nha hòan xinh đẹp mang ‘Thiên ti y’ tiến vào, ánh mắt tò mò vui sướиɠ đánh giá Minh Nhị.
Minh Nhị nhìn ánh mắt Thu Trường Thiên, lại nhìn Thu Hoành Ba, mỉm cười ôm quyền:“Minh Nhị từ chối thì bất kính.”
Những người trẻ tuổi khác mang vẻ mặt hâm mộ.
Chuyện này chỉ đơn giản là tặng chữ đền áo.
“Tài tử giai nhân, thật là tài tử giai nhân.”
Vài người vẫn còn đang nghĩ vậy, đã có người nói trắng ra.
Lan Thất phe phẩy quạt trắng, ánh mắt lưu chuyển trên người Minh Nhị cùng Thu Hoành Ba, trên mặt hình như đang cười,
“Nhị công tử là nhân tài như thế, ta vốn tính gả cửu muội nhà ta cho công tử, ai ngờ…… Ai da, Thu tiểu thư dung mạo tuyệt thế kiêm thêm lan tâm huệ chất, cửu muội nhà ta thật là không sánh bằng.”
Lời này nói ra nửa thật nửa giả.
“Ha ha…… Thất thiếu cứ nói đùa.”
Thu Trường Thiên cười nói,
“Hôm nay là cơ hội khó được, đến, đến, chúng ta lại uống vài chén. Thu tang, mang hũ ‘Thanh Diệp Lan Sinh’ đến đây, tối nay ta muốn cùng các hiền chất uống say một hồi.”
__________________________________________________________Chú thích:1/Liệt: kém ( liệt đồ ý chỉ đồ đệ yếu kém)2/ nhân trung long phượng: rồng phương trong biển người3/ cộng tường chi hòang: ý chỉ đối tượng kết hôn4/ thiên thượng phượng hòang: phượng hòang trên trời5/ lan tâm chi chất: tâm hồn như lan6/ thế huynh: xưng hô lễ pháp với người lớn tuổi hơn7/ đọan tay áo chi phích: nam x nam8/ lối chữ thảo: Lối chữ thảo
b ắt chước múa
ki ếm,
qu ằn què o, th ô
th á p, kh ô ng c ó
v ẻ thanh tao, gọi là
l ối chữ đề thơ.9/ Thu thủy Hoành Ba thiên vô sắc, tuệ mục lan tâm đoạt toàn cơ:Hòanh Ba như nước mùa thu khiến trời nhạt màu, tâm lan trí tuệ vượt sao bắc đẩu.10/ Thiên sơn vạn thủy, hồng trần vạn trượng: Trời cao vực sâu, hồng trần dài đăng đẳng11/
bài gốc tiếng trung:
西方有佳人,
皎若白日光.
被服 纤罗衣,
左右珮双 璜.
修容耀姿美,
顺风振微芒.
登高眺所思,
举袂当朝阳.
寄 颜云霄间,
挥袖凌虚翔.
飘飖恍惚中,
流 盼顾我傍.
悦 怿未交接,
晤言用感 伤.Phương tây có giai nhân, sáng sực như ánh mặt trờiÁo choàng tơ mềm mại, lưng dắt đôi nửa ngọc bíchTư thái ung dung, sắc đẹp rạng ngờiNhìn xa rộng hiểu thấu suốt, hương thơm lan toả theo tay áo khẽ phấtĐang lúc trời xanh biển rộng, xoay mình chao lượng tựa cánh chimTrong ngơ ngẩn bỗng xúc động, ta cố mắt dõi theoVui mừng tiếp nối đến, gặp mặt bỗng cảm thương–
Bài này Elle chỉ hiểu được một vài ý nên không edit- để nguyên từ Hán Hiệt.Phần trên là Elle type lại những từ mà Elle cảm nhận.