- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Lan Nhân. Bích Nguyệt
- Quyển 1 - Chương 29: Ác mộng
Lan Nhân. Bích Nguyệt
Quyển 1 - Chương 29: Ác mộng
Ngụy Tây Lai sau khi được thoa thuốc liền thư thái vươn tay giãn chân, thỏai mái thở phào một hơi, híp mắt nói:
“Cỗ xe này thật thỏai mái quá đi, cả đời lão chưa được ngồi lần nào.”
Nói xong trái mân mê chiếu ngồi, phải vươn tay chạm vào mấy khay điểm tâm trên bàn nhỏ, bộ đáng thật vô cùng thích ý.
“Phụ thân.”
Ngụy Sơn Nhi kéo nhẹ ống tay áo của lão
“Chẳng có gì đâu, cha chỉ xem một chút thôi.”
Ngụy Tây Lai lén lút liếc qua phía Lan Thất, Minh Nhị, thấy bọn họ không có phản ứng gì, cảm thấy yên tâm liền nhón lấy một miếng điểm tâm ở trên khay cho vào miệng,
“Ừm, ăn ngon, ăn ngon, Sơn Nhi, con cũng ăn thử đi.”
Vừa nói vừa cầm điểm tâm dứ dứ trước mặt con gái.
“Phụ thân!”
Ngụy Sơn Nhi nhíu mày,
“Đây là của người ta mà, sao cha lại tự ý ăn!”
“Như vậy thì sao đâu, bày ở đây chẳng phải để cho người ăn à.”
Ngụy Tây Lai nói chẳng thèm để ý
“Cứ ăn đi không sao ạ.”
Ninh Lãng nói,“Hai người hẳn là đói bụng rồi? Nếu không đủ thì bên này vẫn còn.”Nói xong đem mấy phần điểm tâm của mình đưa qua.
Ngụy Tây Lai không khách khí nhận lấy,“Tốt, tốt.”
đồng thời liên tục nhét điểm tâm vào miệng, đến nỗi hai bên má phình to ra, nhồm nhòam nhai nhai nuốt nuốt, khiến Vũ Văn Lạc ngồi một bên không khỏi lấy làm lo lắng, lão cứ ăn như thế chắc sẽ nghẹn mất.
Ngụy Sơn Nhi không ngăn cản được phụ thân mình chỉ có thể ngượng ngùng nhìn Vũ Văn Lạc, Ninh Lãng mà cười cười, còn hai người ngồi trên ghế ở đối diện kia, không hiểu lý do tại sao, ngay cả đến liếc một cái nàng cũng chẳng dám.
Ngay lúc đó, phía trước mơ hồ truyền đến tiếng đàn sáo, càng đi về phía trước âm thanh càng rõ dần, mấy người họ không khỏi ngóai đầu ra cửa sổ nhìn xem, phía đằng xa kia ngay dưới ánh hòang hôn hồng rực, một đội ngũ đỏ thẫm đang từ từ hướng tới, là ngựa, là xe, là kiệu, có thổi kèn, có trống đánh, có hoan hỉ chúc mừng, là một đám rước dâu vô cùng náo nhiệt tưng bừng.
“À, thì ra gặp đám rước, đi trên đường gặp được những việc vui như thế này là may mắn lắm đây.”
Ngụy Tây Lai vô cùng vui mừng hét tóang lên.
“Sao lại đón dâu lúc muộn như thế này nhỉ?”
Vũ Văn Lạc cảm thấy kỳ quái. Giờ này trời đã bắt đầu tối rồi.
“Tiểu tử, ngươi không biết rằng đón dâu cần phải chọn giờ lành sao?”
Ngụy Tây Lai nhìn qua Vũ Văn Lạc,“Ngẫm chắc giờ này ngày hôm nay là may mắn nhất, thế nên mới được chọn, hiện là lúc tốt nhất để trở về bái đường, uống rượu giao bôi sau đó động phòng.”
Nói xong cười hì hì.
“Thật là nhiều người.”
Ninh Lãng nhìn chiều dài của đòan rước mà cảm thán
“Có thể thấy được đồ cưới, người đưa dâu bên phía tân nương rất nhiều.”
Ngụy Tây Lai bày ra một bộ dáng từng trải,
“ Nhớ lại cái năm mẫu thân Sơn Nhi gả cho lão đây, chỉ một giường một chăn bông, thêm một thùng đồ cũ, ai da, so với mấy người này thì……”
“Cha!”
Đôi mày thanh tú của Ngụy Sơn Nhi trợn ngược lên.
“Được rồi, không nói, không nói nữa.” Ngụy Tây Lai thấy con gái mình thật sự giận rồi đành dừng lại, mắt nhìn đám rước càng lúc càng gần, tựa như đột ngột nhớ tới điều gì, nói,
“Theo lễ, chúng ta nên nhường đường, đừng cản đám rước dâu, nếu không sẽ gây điềm xấu.”
“Hở?”
Vũ Văn Lạc chớp mắt nhìn Ngụy Tây Lai.
“Tiểu tử, ngươi mau gọi xa phu tấp xe ngựa qua một bên, nhường đường cho đám rước đi qua.”
Ngụy Tây Lai nhìn Vũ Văn Lạc
mà nói.
“A?”
Vũ Văn Lạc quay đầu nhìn con đường trước mặt,“Con đường này rộng như thế, chúng ta đi một bên là được, sẽ không cản trở gì đâu.”
“Tiểu tử như ngươi thật không biết một chút lễ nghĩa cao thấp gì cả!”
Đôi con ngươi tam giác vàng tròng trọc của Ngụy Tây Lai trừng Vũ Văn Lạc,“Ngươi có biết đó là điềm xấu không? Phàm là bất cứ ai trên đường mà gặp phải đám rước dâu, dù là quan lại triều đình đi chăng nữa đều dừng xe, ngừng kiệu để nhường đường, đây là lễ nghĩa cao thấp! Nếu cứ như vậy mà đối đầu với đám rước, sẽ khiến cho vợ chồng rủi ro, khiến cho người ta bất hòa, nhân duyên không đẹp, đây chính là nghiệp chướng!”
“Hả? Có chuyện như vậy sao?”
Vũ Văn Lạc chưa từng thành thân lần nào, đối với chuyện này tất không rõ.
“Đương nhiên!”
“Nhưng mà……”
Vũ Văn Lạc nhìn phía Lan Thất, theo kinh nghiệm một đường đi chung này của hắn, xa phu chỉ nghe theo lời Lan Thất mà thôi
“Nhưng nhị cái gì, mau gọi xa phu dừng xe, ngươi nhìn coi đã đến gần như vậy rồi!”
Ngụy Tây Lai vô cùng lo lắng hộ người khác,“Này, đánh xe, Mau mau tấp xe cạnh lề đường, chớ cản trở đám rước nhà người ta!Này, đánh xe, ngươi có nghe thấy không? Này, đánh xe, ngươi còn không nhanh lên? Đánh xe, ngươi dừng xe mau!”
Kêu bao nhiêu đi nữa xe cũng chẳng thèm dừng lại, Nguỵ Tây Lai cảm thấy tức giận rồi, quay đầu lại lên giọng,“Các người tuổi trẻ thật không biết chút gì lễ nghĩa! Còn không mau kêu xa phu dừng xe! Các người……”
Giọng nói ngắt quãng nửa chừng, há mồm ngơ ngác nhìn phía đối diện.
Công tử mặc áo tím vẫn nhắm mắt ở phía đối diện đã từ từ mở mắt, chỉ là liếc nhẹ một cái thôi, đã khiến Ngụy Tây Lai rùng mình ớn lạnh không thốt nên lời.
Cặp mắt kia xanh một màu ngọc bích, như một vì sao sáng rỡ lóe lên trong màn đêm, lại có phần giống như một cái giếng cũ kỹ ở đầu làng trong mấy câu chuyện cổ, dưới đáy sâu hun hút ẩn một yêu tình ngàn năm, chỉ đợi thời cơ hút lão vào trong đó.
“Dừng xe.”
Lan Thất phân phó một tiếng.
Xe ngựa ngay lập tức dừng lại, tiếng đàn tiếng sáo của đội rước dâu dần đã rõ rành.
Lan Thất nhìn đỉnh kiệu hoa có phần xem xét, đôi mắt xanh chuyển động, nói:
“Nhị công tử, ngươi nói xem dáng vẻ của vị tân nương này ra sao nhỉ?”
“Dù là cô gái như thế nào, bất cứ ai khi làm tân nương hẳn đều rất đẹp.”
Minh Nhị đưa hai tay cầm chén trà, ánh mắt nhìn kiệu hoa phía trước mặt đang tiến tới.
“Phải không?”
Lan Thất nhếch khóe môi nở một nụ cười hờ, sau đó quạt ngọc trong tay khẽ lay, một luồng gió nổi lên, thổi tung rèm kiệu, thổi bay khăn trùm đầu, lộ ra tân nương mũ phượng khăn tơ đang ngồi đoan trang ở trong, cách một tầng dây rua kết bằng ngọc tuy vẫn mơ hồ, nhưng cũng có thể thấy được mặt mũi tân nương duyên dáng đáng yêu.“Ừm, quả nhiên xinh đẹp.”
Màn kiệu hạ xuống, kiệu hoa chậm rãi mà qua.
Đội ngũ rước dâu đi qua, xe ngựa lại chậm rãi di chuyển.
“Đêm nay chúng ta qua đêm ở Quân thành sao?”
Vũ Văn Lạc hướng Lan Thất hỏi,“Chắc ngày mai có thể đến được Hoa Châu?”
Ngày mai thôi hẳn là được gặp sư phụ Thất thiếu rồi?
“Ừ.”
Lan Thất đáp một tiếng.
“Lan…… Ừm, cho hai người đại thúc cùng ở một khách sạn với chúng ta được không?”
Ninh Lãng cũng hỏi Lan Thất,“Bọn họ không có lộ phí”.
Lan Thất đưa mắt đánh giá Ninh Lãng một thóang, sau đó đảo qua khuôn mặt của đôi cha con kia, thản nhiên đáp một tiếng,“Ừ.”
“Thật…… Đa tạ công tử.”
Ngụy Tây Lai nhìn tình hình cũng rõ ràng, vị chủ nhân mặc áo tím thọat nhìn đẹp mắt nhất trong xe cũng chính là người đáng sợ nhất, người ta thu nhận giúp đỡ mình thì cùng nên nói một lời cảm ơn.
Lan Thất khẽ nhếch môi liếc lão một cái xem như đáp lại, sau đó hướng qua phía Ngụy Sơn Nhi, mỉm cười nói: “Cô nương bao nhiêu tuổi?”
“Mười…… Mười bảy.”
Ngụy Sơn Nhi lí nhí đáp, đầu cúi xuống không dám nhìn nàng.
“Ừm, có thể lập gia đình rồi.”
Lan Thất gật gật đầu.
Ngụy Sơn Nhi vừa nghe liền đỏ mặt, lặng lẽ đưa mắt nhìn về phía Ninh Lãng. Vừa rồi nàng bị kẻ xấu bắt, vốn đã mất hết hy vọng rồi, lại chẳng ngờ hắn không biết từ đâu trên trời giáng xuống, chỉ trong nửa khắc với một thanh ngân thương đã đánh cho bọn người xấu tan tác hoa rơi nước chảy, thật sự là dũng mãnh phi thường vô cùng, không biết hắn……
Ngụy Tây Lai cười hục hục, mắt cũng nhìn về phía Ninh Lãng. Tiểu tử này dáng vẻ không tệ, tính tình cũng rất tốt, nếu……
Lan Thất nhìn thấy bộ dáng của hai người nọ, vẫn cười, nói:
“Hắn vẫn chưa thành thân.”
“Ơ?”
Ngụy Sơn Nhi, Ngụy Tây Lai cùng lúc nhìn Lan Thất, sau đó tựa như chợt hiểu ra, không khỏi đều lấy làm vui vẻ trong lòng.
Vũ Văn Lạc thấy tình hình như vậy không khỏi thấy tinh thần căng thẳng. Lan Thất thiếu không biết lại nảy sinh ý định trêu đùa gì đây.
Minh Nhị chỉ mỉm cười phẩm trà, đôi con ngươi mênh mang thi thỏang liếc về phía Lan Thất đang phong lưu cười tà.
Người duy nhất vẫn không rõ tình huống chỉ có Ninh Lãng, hắn đang kinh ngạc nhìn Lan Thất đến tận bây giờ vẫn cười vô cùng hòa khí.
“Ninh thiếu hiệp, gia đình ngươi hiện ở đâu?”
Ngụy Tây Lai hỏi Ninh Lãng. Vừa nói vừa đưa tay cởi giày vớ, vươn tay xoa nắn hai chân,“Ai da, nửa tháng đi đường làm cho đôi chân già nua của lão cũng sắp rụng ra rồi, may mắn gặp các người, ui ui…… Chân của lão, ừm, xoa bóp đúng là mới thỏai mái một chút.”
Trong xe nhất thời tràn ngập mùi nồng nặc gay mũi.
Ngụy Sơn Nhi cho dù muốn ngăn cản cha mình cũng không còn kịp, chỉ có thể yên lặng khẩn cầu nhìn về vị công tử áo tím quý khí nhất trong xe.
“Lan…… Lan Châu.”
Ninh Lãng đáp, mắt trợn to nhìn Ngụy Tây Lai, sau đó lại khẩn trương nhìn về phía Lan Thất, tay không từ chủ được xiết chặt, chuẩn bị tùy thời điểm cứu người.
Vũ Văn Lạc cũng là kinh ngạc không thôi nhìn Ngụy Tây Lai, sau đó quay đầu không chớp mắt nhì Lan Thất. Liệt Sí Phong chỉ ngáy thôi mà hắn đã không chịu nổi, này…… cái mùi thối chân này….Hắn…… Hắn sẽ không ra tay quá nặng đi?
Minh Nhị vốn đã đưa một miếng điểm tâm lên ngang miệng lại chậm rãi thả lại trở xuống khay, nghiêng người quay đầu, mặt hướng về ngoài cửa sổ.
Lan Thất đưa mắt nhìn về phía đôi giày vải cũ kỹ bẩn thỉu vốn đã không còn nhìn ra màu gốc là gì, nhìn qua đôi chân đen đúa gầy còm như da bọc xương, lại thêm đôi tay giống như vậy đang xoa tới xoa lui, ánh mắt chuyển lên trên, đôi mắt khô vàng mệt mỏi, thế mà trong đó vẫn thấp thóang sự vui vẻ, miệng vừa mở, hàm răng đen vàng giao nhau lẫn lộn.“Lan Châu à, đó là một nơi tốt lắm nha, nghe nói ở đó là nơi xuất hiện một cây hoa lan có thể cho chúng ta ăn no cả đời, thật đúng là một nơi phú quý!”
Lan Thất trên mặt vẫn hững hờ không chút cảm xúc, thân thể khẽ nghiêng về phía sau, dựa vào thành ghế, nhắm mắt, chuyên tâm ngủ.
Ninh Lãng ngạc nhiên.
Vũ Văn Lạc ngạc nhiên.
Minh Nhị quay lại nhìn nàng một cái, trên mặt y là nụ cười nhẹ.
Xe ngựa chậm rãi di chuyển, thân xe nhẹ nhàng lắc lư tựa như đưa nôi, vừa vặn giúp người nhập mộng.
Trong quãng mơ mơ màng màng, bao nhiêu cảnh tượng xưa cũ lần lượt
ùa về.
Có con đường kia đi mãi đi mãi không đến điểm cuối, có ngọn núi cao cho dù gắng sức leo bao nhiêu cũng không thể chạm đỉnh, có dòng nước xiết dữ dội quấn lấy người sâu không thấy đáy, có một trận mưa tuyết mù trời lạnh đến từng góc nhỏ trong xương tủy…… Ngực bỗng nhiên đau nhói, trước mắt một mảnh tối đen vời vợi, cổ họng tựa như bị cái gì thít chặt, khó chịu hít thở không thông…… Không, đây là mộng, mau tỉnh lại! Tỉnh lại! Đây là mộng, tỉnh lại……
Cổ họng buông lỏng, hô hấp thông thuận. Đột nhiên bên lại nghe được tiếng nhạc, À, là đội đón dâu khi nãy vẫn chưa đi xa sao? Bỗng nhiên trước mắt lại là một màu đỏ rực, trên người quần đỏ áo đỏ, chàng trai thành thật kia cũng một thân đỏ, đầu lại xuất hiện khăn voan, tay vừa muốn đưa lên, chàng trai kia tự mình chặn lại, nói
“Ta là nam nhi, nên ta cưới nàng.”
Thầm nghĩ, mặc kệ là cưới hay gả, chàng trai thật thà này về sau sẽ luôn nghe theo lời mình, tuyệt đối sẽ không quay lưng bỏ đi, cho nên cũng không sao, gả cũng được. Vì thế lắc lư lắc lư, tựa hồ là ngồi trên kiệu hoa, sau đó kiệu hoa dừng lại, có người vén màn, một giọng nói vô cùng dịu dàng thanh nhã vang lên
“Nương tử.”
Ủa? Gịong nói này hình như không phải của chàng trai thành thật kia? Đưa tay vén khăn voan, đập vào mắt là……
Lan Thất bật ngồi dậy, đến nỗi va phải cái bàn con cạnh ghế, trong xe mấy người đồng thời nhìn về phía nàng, chỉ thấy nàng từ từ nhắm hai mắt, trên trán chảy xuống một giọt mồ hôi.
“Thất thiếu?”
Minh Nhị thử kêu một tiếng.
Lan Thất trợn mắt, vừa nhìn đã thấy chính là cái khuôn mặt xuất hiện trong mộng, ngay tức khắc xuất chưởng đánh qua.
“Ầm!”
Một cỗ gió mạnh cuồng lọan trong xe, thổi tung ống tay áo mọi nguời, thân xe lay động một trận.
“Thất thiếu như thế này là muốn so võ nghệ sao?”
Minh Nhị vẫn y như cũ ôn hòa nhã nhặn. Tay trái đưa lên ngang trán, ngăn lại một chưởng của Lan Thất, một chiêu vừa rồi, đó là thời khắc sinh tử.
Lan Thất nhìn gương mặt tao nhã đang cười kia, thì thào phun ra hai chữ,“Ác mộng!”
“Ác mộng?”
Minh Nhị nghi hoặc,“Ác mộng như thế nào lại có thể dọa Thất thiếu đến thế này?”
Nhìn vẻ mặt cứng ngắc của Lan Thất, nhịn không được tròng thêm một câu trêu chọc,“Là mộng phải cưới Mẫu Dạ Xoa hay là phải gả quỷ núi Hắc Sơn Hùng?”
Lan Thất híp mắt lại, nhìn thẳng gương mặt đẹp đẽ xuất trần kia,“So với mấy thứ đó còn đáng sợ hơn nhiều!”
“Hửm?”
Minh Nhị nhìn ánh mắt nàng cảm thấy kỳ lạ, sao bản thân mình bị nhìn thành một khối thịt đáng bị băm vằm thế này.
“Sao lại có thể mộng như thế này?”
Lan Thất thì thào, hít vào một hơi thật sâu, chính mình cũng không dám tin tưởng. Xoay người ra phía cửa sổ, không thèm liếc nhìn Minh Nhị thêm lần nào nữa.
Từ lúc đó trở về sau, bầu không khí trong xe cực kỳ im ắng, ngay cả Nguỵ Tây Lai cũng không dám mạo muội mở miệng, một chưởng vừa rồi dù lão không biết là môn phái nào, nhưng cũng rõ lợi hại, hạng người bình thường có thể quạt một chưởng khiến toàn xe lay động gió lớn nổi lên hay sao chứ?
Mọi người đến một khách sạn ở Quân thành vào đầu giờ Tuất, mướn sáu gian phòng, mỗi người một gian, tiểu nhị đem đồ ăn, nước ấm đưa đến từng phòng, sau khi nói câu “ Ngày mai gặp”, ai nấy về phòng nghỉ ngơi, một đêm không nói chuyện.
Ngày thứ hai đi tiếp, Nguỵ Tây Lai lại nói nhiều như cũ, nỗi sợ hãi hôm qua sớm đã tiêu tan tự hồi nào, dọc theo đường đi đông tây nam bắc, trên trời dưới biển chuyện nào cũng nói, nói đến những chuyện cũ trước kia của mình thì vô cùng phấn khởi vui vẻ, nào là là tư thế oai hùng sang sảng, dũng mãnh phi thường bất phàm, không biết đã bảo vệ qua bao nhiêu báu vật vô giá, không biết quét sạch bao nhiêu cường đạo kiếp phỉ, không biết khuynh đảo bao nhiêu giai nhân xinh đẹp……
Ngụy Sơn Nhi vẻ mặt xấu hổ.
Ninh Lãng nghe được trợn mắt há hốc mồm.
Vũ Văn Lạc nghe được run rẩy trong lòng. Võ công hắn mới chỉ là hạng ba, nhưng bản sự nhìn người nhìn việc cũng tính là hạng nhất. Hãy nhìn Ngụy Tây Lai đi, hạng chín còn chưa tới được, nói là áp tải, xem chừng cũng chỉ là thay người khác đưa thư hoặc mấy món đồ chẳng đáng tiền là bao, căn bản không coi là người giang hồ, nếu không nhân vật như Minh Nhị, Lan Thất ngồi sờ sờ trước mắt lão đây, sao lão lại nhận chẳng ra chứ, Minh Nhị thì không nói làm gì, Lan Thất kia một đôi mắt xanh trên trời dưới đất độc nhất vô nhị chính là điểm nhận diện tốt nhất! Chỉ là hắn cũng chẳng muốn làm người ta mất hứng, coi như nghe chuyện cười đi, thuận tiện giải buồn cũng được.
Minh Nhị vẫn mang theo nụ cười ôn nhã xuất trần của mình, phẩm trà đọc sách, nhàn nhã tự đắc.
Lan Thất lại lặng yên hiếm có, như cũ nhắm mắt ngồi yên tĩnh, kỳ lạ là chẳng làm ra chuyện gì chọc ghẹo người khác, khiến cho Vũ Văn Lạc suốt chặng đường đi vừa khẩn trương lại chờ mong, thật là mệt tim mà.
“Ngụy đại thúc, đồ mà lão chuyển là món gì? Muốn đưa đến nơi nào ở Hoa châu?”
Thừa dịp Ngụy Tây Lai uống một ngụm trà, Vũ Văn Lạc chen vào hỏi một câu đã thắc mắc lâu rồi nhưng chưa tìm ra dịp để nói.
“Lão cũng không biết thứ này là gì, là Ngô đại thiếu gia giàu có nhất ở chỗ chúng ta ủy thác, muốn lão tự mình đưa đến nơi nào gọi là cái gì ‘Ly Phương các’.”
Ngụy Tây Lai uống hết, buông chén trà nói,“Tiểu tử, ngươi không biết được lần này để đến được đây lão đã bỏ bao nhiêu tâm huyết đâu, Ngô đại thiếu gia vốn muốn nhờ ‘Uy Vũ tiêu cục’, nhưng tổng tiêu đầu ở đó lại nói ‘Ly Phương các’ vốn không phải là nơi sạch sẽ, không chịu làm, Ngô đại thiếu gia tức giận thiếu chút nữa muốn đạp đổ ‘ Uy Vũ tiêu cục’, lão già ta liền thừa cơ hội này, nhờ một người bà con làm việc trong Ngô phủ nói giúp mấy lời, ngàn nói vạn nói, còn lập cả giấy tờ cam đoan, Ngô đại thiếu gia mới chịu đồng ý để lão chuyển đồ, hì hì, một chuyến đi này, chẳng những một năm tới đây không phải lo chuyện ăn uống, ngay cả đồ cưới cho Sơn nhi cũng sắp xếp chút ít được.”
“Uy Vũ tiêu cục?”
Vũ Văn Lạc ngẫm nghĩ:
“Là
‘Uy Vũ tiêu cục’
ở Nguyệt châu
sao?”
“Ừ, như thế nào? Tiểu tử ngươi cũng biết?”
Ngụy Tây Lai vừa nghe thấy vô cùng phấn chấn,“Đó là tiêu cục nổi tiếng nhất ở chỗ chúng ta, nghe nói tất cả cánh cửa ở đó đền được bọc bằng đồng, vừa có tiền vừa uy phong!”
“Cũng khó trách.”
Vũ Văn Lạc gật gù nói.
Tổng tiêu đầu Uy Vũ tiêu cục, Trịnh Uy Vũ, cùng Vũ Văn gia có mấy phần giao tình, cho nên Vũ Văn Lạc cũng biết được chút ít. Trịnh Uy Vũ tuy có đến mười người con gái, nhưng chỉ có mỗi một người con trai, từ nhỏ coi như trân bảo, vô cùng kỳ vọng mà dốc lòng dạy dỗ, không ngờ rằng Trịnh công tử kia sau khi thành niên mê luyến một người con gái thanh lâu, vứt bỏ tiền đồ cùng gia nghiệp, sớm tối chỉ muốn vui vẻ cùng người đẹp, khiến Trịnh Uy Vũ vô cùng tức giận, hận con trai không nên thân, lại càng hận yêu nữ kia quyến rũ con mình. Đánh, mắng, khóc, nháo, thủ đọan gì hai bên cũng đều dùng qua, cuối cùng thành một cục diện bế tắc, Trịnh công tử cư ngụ thường xuyên ở nơi của người đẹp, Trịnh gia không thừa nhận có người con trai như vậy. Mà Ly Phương các này là Hoa châu, không, phải nói là thanh lâu nổi tiếng nhất Hòang triều, bao nhiêu mỹ nhân sắc nghệ song tuyệt, vương công quý tộc đếm không xuể, ngươi bảo Trịnh Uy Vũ mang đồ tới đó, chẳng khác nào lửa cháy lại đổ thêm dầu, không cháy tới ngươi là còn may.
Lan Thất vẫn nhắm mắt tĩnh tọa đột nhiên mở mắt ra, đôi con ngươi xanh thẳm âm u khiến Ngụy Tây Lai đánh ‘bộp’ trong lòng, lời đến bên miệng liền nuốt trở về, không dám nói tiếng nào.
“Ly Phương các……”
Lan Thất đưa tay chống cằm,“Bản thiếu chợt nhớ nơi đó cũng có người quen cũ, chúng ta tới đó chơi một chút đi.”
“Ly Phương các?”
Người duy nhất không biết Ly Phương các là tiểu đệ Ninh gia,“Đó là chỗ nào?”
Lan Thất nở nụ cười, lọai nụ cười khiến Ninh Lãng vừa nhìn, lòng đã cảm thấy sợ hãi.“Ly Phương các là nơi đẹp nhất thiên hạ, mỗi một nam nhi tới đó như tiến vào nơi cực lạc.”
“Vậy sao?”
Ninh Lãng nghi hoặc nhìn Lan Thất, hắn cũng không dám tùy ý tin tưởng lời nàng nói nữa.
“Không tin?”
Lan Thất là ai chứ, sao có thể không nhìn ra biểu tình trên mặt Ninh Lãng,“Không tin có thể hỏi Nhị công tử.”
Ninh Lãng lập tức thật sự đem ánh mắt chuyển hướng Minh Nhị.
Minh Nhị nghĩ nghĩ, nói:“Ở phương diện nào đó mà nói, là như thế.”
“Ông muốn chuyển đồ cho ai?”
Lan Thất chuyển mắt xanh qua phía Ngụy Tây Lại.
“A…… Đưa…… Đưa cho một người tên là ‘Tam Tuyệt nương tử’.”
Ngụy Tây Lai không ngờ Lan Thất sẽ hỏi mình, không khỏi có chút khẩn trương, không hiểu tại sao, lão rất sợ vị công tử áo tím mắt xanh này.
“Tam Tuyệt nương tử?”
Lan Thất mỉm cười, cười đến tay Ngụy Tây Lai phát run rẩy, nhịn không được nghiêng người qua một bên, níu lấy con gái, Ngụy Sơn Nhi cầm chặt tay cha mình, cảnh giác mà vô cùng lo sợ, e ngại nhìn vị công tử cười một cách tuyệt mĩ lại cực tà ác ở trước mắt, nàng cũng cảm thấy sợ hãi.“Thì ra là muốn chuyển đồ đến cho ‘Tam Tuyệt nương tử’ nha, vậy cũng thật tiện đường, bản thiếu mang ông đi thôi.”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Lan Nhân. Bích Nguyệt
- Quyển 1 - Chương 29: Ác mộng