“Đại ca, nhìn hắn khổ sở như vậy, chúng ta có nên đi qua không……”
Ninh Lãng nhìn bóng người cô quạnh trước mặt mà cảm thấy không đành lòng.
“Không cần.”
Vũ Văn Lạc lập tức đáp,“Bọn họ…… cũng không muốn để cho người khác biết.”
Nhưng lấy võ công hai người mà nói, thật sự không phát hiện bọn họ sao? Có lẽ thật sự là không, chỉ vì trong một phút chốc quên đi mà thôi.
“Ừm.”
Ninh Lãng cái hiểu cái không gật đầu, xoay người,“Chúng ta đây……”
“Như thế nào?”
Vũ Văn Lạc thấy thần sắc hắn khác thường không khỏi cũng quay đầu, phát hiện sau lưng không còn bóng dáng của Minh Nhị đâu.
“Nhị công tử hắn đi từ lúc nào?”
Ninh Lãng hỏi. Thật là lợi hại quá, bọn họ đứng ngay bên cạnh cũng không phát hiện ra.
Vũ Văn Lạc lắc đầu, nhìn Phượng Duệ đứng cạnh bìa rừng, âm thầm thở dài một hơi, nhẹ giọng nói:
“Chúng ta xuống núi đi thôi.”
“Ừ.”
Hai người lặng lẽ rời đi.
Sắc trời dần trở nên âm u, người đứng bên cạnh bìa rừng vẫn chưa hề cử động, ánh mắt dại ra nhìn xoáy vào rừng cây trước mặt, tựa như người nọ vẫn đứng đấy chưa hề rời đi, chỉ cần hắn nhẹ nhàng gọi một tiếng thôi, sẽ hân hoan vui mừng chạy lại, y như…… y như những ngày trước đây……
“Âm Âm.”
Nhẹ than gọi một tiếng, không dám quá lớn, sợ người nghe sẽ hốt hỏang, sẽ giống ảo mộng quả ngày hôm qua tan biến không còn tăm hơi, si ngốc nhìn rừng cây u ám, Âm Âm nhất định từ một chỗ nào đó chạy ra.
Phía sau có tiếng vang nhỏ, trong lòng đột nhiên chấn động,“Âm Âm!”
Quay đầu, cũng là nháy mắt rơi vào bóng tối, tối đen lạnh lẽo như cả thiên hạ đột nhiên sụp xuống đè lên người.
“Phượng Duệ.”
Minh Không thương hại nhìn hắn, đôi mắt đen thẫm lại, khuôn mặt trắng bệch hơn người chết.
“Sư thúc.”
Phượng Duệ thì thào gọi một tiếng, tuyệt vọng nhìn hắn, trong gió, thân thể hắn đơn bạc lung lay như muốn ngã đổ.
“Xuống núi thôi.”
Minh Không quay người, không đành lòng lại nhìn. Loại tuyệt vọng này, loại đau đớn sống không bằng chết này, ngày xưa ông cũng đã từng trải qua.
“Được.”
Phượng Duệ lại quay đầu nhìn cánh rừng kia một lần nữa, chỉ còn là một mảnh âm u mơ hồ không thấy rõ.
Vũ Văn Lạc, Ninh Lãng giờ phút này lại không thể nhàn nhã thưởng thức cảnh vật hai bên đường như dự tính, thứ nhất tình cảnh vừa mới chứng kiến khiến tâm trạng hai người trở nên trầm
trọng, thứ hai hoàng hôn đã gần kéo đến hoàn toàn rồi, xuống núi càng nhanh càng tốt thì hơn.
“Đại ca, chúng ta xuống núi rồi còn tiếp tục ở lại khách sạn trước kia sao?”
“Đương nhiên phải đổi nơi, bằng không lỡ gặp phải phụ thân và đại ca thì không hay chút nào”
“À, nếu đệ còn muốn cùng đại sư huynh, tam sư huynh, ngũ sư huynh trò chuyện, ngày mai chúng ta làm sao để gặp mặt họ?”
“Ngày mai rồi nói sau, muốn tìm bọn họ cũng dễ thôi.”
“Vậy là tốt rồi.”
Ninh Lãng yên lòng, không nói thêm nữa, nhìn thấy sắc trời dần tối, lập tức chân bước nhanh hơn, đi được một tầm tên bắn, lại đột nhiên dừng lại.
“Sao vậy?”
Song song, Vũ Văn Lạc cũng dừng chân, nghi hoặc nhìn hắn.
“Phía trước có người, hơn nữa đệ ngửi được mùi của Tử Phủ tán.”
Ninh Lãng chỉ phía trước.
“Vậy ư?”
Vũ Văn Lạc nghĩ ngợi, sau đó nói,
“Phía trước có thể là Thương cô nương và Kim đại hiệp.”
“Không biết thương thế của nàng ta thế nào.”
Ninh Lãng nhớ tới gương mặt đẫm máu của nàng.
“Đi đi, đến gặp chào một tiếng.”
Vũ Văn Lạc chạy nhanh tới.
Hai người đi rồi một đoạn liền loáng thoáng nghe được tiếng nước chảy, vượt qua một gò núi, liền nhìn thấy một cái khe suối, trước mặt là một người ngồi, một người đứng, ngồi trên tảng đá là Thương Bằng Hàn, đứng một bên canh chừng là Kim Khuyết Lâu.
“Thương cô nương, sắc trời đã không còn sớm, chúng ta cũng xuống núi đi thôi.”
Chỉ nghe Kim Khuyết Lâu dịu dàng nói.
“Không vội.”
Giọng nói Thương Bằng Hàn lạnh lùng như trước.
Phía sau Vũ Văn Lạc, Ninh Lãng thấy tình hình hai người đó không khỏi tiến không được lùi không xong, chỉ e đột nhiên đi qua thì quấy rầy bọn họ, hai mặt nhìn nhau, cuối cùng lặng lẽ lui ra phía sau vài bước, lui đến khi không còn nhìn thấy hai người kia nữa, tính chờ hai người sau khi đi rồi thì mình mới tiếp tục xuống núi.
“Thương cô nương, thương thế trên mặt nàng…… Còn đau không?”
Đợi một lát, mới nghe được Kim Khuyết Lâu nhẹ giọng hỏi.
“Một chút.”
Thương Bằng Hàn đáp nhạt.
“Vậy là tốt rồi.”
Kim Khuyết Lâu yên lòng,“Tử Phủ tán quả nhiên linh hiệu.”
Thương Bằng Hàn không lên tiếng, nhất thời bốn phía một mảnh tĩnh lặng, không khí thật là có chút xấu hổ, Kim Khuyết Lâu suy đi nghĩ lại kiếm lời để nói, suy nghĩ sau một lúc lâu, nói:“ Mắt của nàng hiện tại cảm giác thế nào?”
“Thấy được.”
Thương Bằng Hàn vẫn là giọng điệu lạnh lùng thản nhiên.
“À.”
Kim Khuyết Lâu lại thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó không biết nói thêm gì nữa. Kỳ thật, trong lòng hắn có bao nhiêu lời để thổ lộ với Thương Bằng Hàn, nhưng là…… có lẽ vĩnh viễn cũng không thể nói ra.
“Kim Khuyết Lâu.”
Bỗng nhiên nghe tiếng Thương Bằng Hàn gọi
“Hả? ở đây.”
Kim Khuyết Lâu nghe được Thương Bằng Hàn gọi tên hắn, không khỏi vui mừng, vội vàng trả lời.
“Thương thế của ta ngươi không cần lo lắng, thuốc của họ Ninh kia cho rất tốt, sau này những vết sẹo trên mặt……”
Thương Bằng Hàn ngừng
một chút, sau đó hừ lạnh một tiếng,“Có một ngày ta sẽ đòi lại trên người Mi Như Đại.”
“Ta giúp nàng.”
Kim khuyết Lâu lập tức nói. Nói xong lại có chút hối hận, sợ chọc nàng tức giận.
Hiếm có là Thương Bằng Hàn cũng không tức giận, chỉ quay đầu liếc nhìn Kim Khuyết Lâu, ánh mắt thật sâu, sau một lúc lâu, mới nói:
“Kim Khuyết Lâu, ngươi đi theo như vậy cũng mấy năm rồi đi?”
Kim Khuyết Lâu ngẩn ra, sau đó tỉnh ngộ, lặng im một lát, mới nhẹ nhàng nói:“Ba năm.”
“Ba năm.”
Thương bằng hàn thì thào lặp lại,
“Ba năm là thời gian không ngắn.”
Kim Khuyết Lâu thấy lòng nảy lên một cái, có chút hi vọng lại có chút lảng tránh nhìn Thương Bằng Hàn. Trên dung nhan trắng như tuyết kia là một vệt máu dài đỏ tươi, còn có chút sưng đỏ, ánh mắt vẫn một mảnh lãnh đạm. Dù trên mặt nàng có sẹo hắn vẫn thích nàng như trước đây, chỉ hy vọng rằng đôi mắt kia lúc nhìn
hắn, không cần lạnh lùng chán ghét đến thế…… Nhưng thầm nghĩ cũng chỉ là thầm nghĩ, đối diện với đôi mắt lạnh không chớp lấy một cái, hắn liền đổi tầm nhìn, tim cũng đập loạn cả lên.
“Kim Khuyết Lâu, tâm ý ngươi dành cho ta, ta hiểu được, cũng biết ngươi rất tốt với ta, nhưng là, về sau ngươi không nên đi theo ta nữa.”
Giọng nói bình thản không chút phập phồng.
Kim Khuyết Lâu ngẩn ngơ, định nói nhưng không ra lời.
“Ta Thương Bằng Hàn không phải là nữ tử thích gượng ép, nếu ta thích ngươi, ta đây hoàn tục gả ngươi cũng được thôi, nếu không thích ngươi, ngươi cứ đi theo mãi như vậy khiến ta phiền chán, biết không?”Giọng nói Thương Bằng Hàn không lạnh như trước, nhưng cũng không có một tia nhu tình,
“Nếu người đồng ý làm bằng hữu của ta, Phi Tuyết quán
lúc nào cũng hoan nghênh ngươi, nếu không muốn, gặp nhau cứ xem như người lạ.”
Dứt lời đứng dậy, nhìn Kim Khuyết Lâu vẫn còn mang vẻ mặt ngây ngốc, không nhiều lời nữa xoay người rời đi.
Từ khe núi, nước vẫn róc rách chảy xuống, ngẫu nhiên bắn ra bọt nước, những tia nắng còn sót lại qua dòng nước tạo thành khúc xạ phản ra chút ánh sáng nhàn nhạt cuối ngày. Kim Khuyết Lâu đứng ngơ ngác tại chỗ, chìm trong mông mông lung lung, như một cái bóng nhạt nhoà buồn bã.
Vũ Văn Lạc, Ninh Lãng đứng sau gò núi, huynh nhìn đệ, đệ nhìn huynh, không biết làm sao cho phải. Một ngày này, thực phấn khích, nhưng một ngày này, cũng có rất nhiều đau buồn.
Ngày mười một tháng tám, trời xanh không một gợn mây, mặt trời tươi đẹp toả sáng rực rỡ trên cao.
Sáng sớm Lan Thất mở cửa phòng ra, liền phát hiện trước mắt là một màu đỏ.
Cửa sổ dán chữ hỉ đỏ, hành lang treo đèn l*иg đỏ, hạ nhân bận bịu lăng xăng lui tới mặc quần áo đỏ, xa xa còn thấy màn lụa đỏ phấp phới……
“Thất thiếu.”
Một tiếng gọi vang lên, trước mắt xuất hiện hai người cũng một thân màu đỏ vô cùng hạnh phúc, Lan Vĩ một thân tân lang, Lan Mân một thân trang điểm ăn diện thành tân nương.
Lan Thất chớp chớp mắt xanh ngọc bích,
“Đây là…… Muốn thành hôn sao?”
“Thất thiếu có thể có thể làm chủ hôn cho chúng ta không?”
Lan Vĩ tràn đầy hi vọng nhìn Lan Thất.
Lan Thất nhìn Lan Vĩ bây giờ khá là anh tuấn, lại nhìn qua Lan Mân hôm nay đặc biệt thanh tú xinh đẹp, nói:
“Nghe nói nói thành thân phải làm rất nhiều chuyện, tốn rất nhiều thời gian.”
“Thất thiếu.”
Lan Mân kéo theo Lan Vĩ cùng nhau quỳ trước mặt Lan Thất,
“Ngài là chủ nhân của hai chúng ta, chỉ cần ngài đồng ý, chúng ta liền ở ngay đây trở thành vợ chồng, cho nên không cần cái gì ngũ lễ, cũng không cần cái gì kiệu hoa, tiệc rượu, khách khứa, chúng ta chỉ cần ở trước mặt ngài bái thiên địa là được.”
“Ồ?”
Lan Thất nhếch một bên mày.
“Thất thiếu, chúng ta cũng đã có chuẩn bị một ít.”
Lan Vĩ thực sự vui mừng chỉ về phía sân, viện màu đỏ,“Chúng ta trang trí nơi này một chút, sau đó mọi người trong nhà không phân biệt cao thấp cùng nhau ăn uống, là hỉ yến đó thôi.”
Lan Thất ngước mắt nhìn màu đỏ phía trước, lại cúi đầu nhìn một đôi tân hôn dưới chân, một lát sau vuốt cằm nói:“Được.”
“Đa tạ Thất thiếu.”
Hai người mừng rỡ đứng dậy.
Lan Thất bước ra cửa, đang suy nghĩ phỏng chừng hỷ đường được bài bố ở đâu đó trong đại sảnh, không ngờ đang đứng trên hành lang, hai người kia đã cúi đầu với nàng,
“Lan Vĩ / Lan Mân đa tạ Thất thiếu thành toàn.”
Tiếp theo hai người xoay ngược ra phía hành lang,
“Lan Vĩ / Lan Mân bái tạ thiên địa.”
Một lần nữa, hai người nhìn nhau, nở nụ cười, cúi người thật thấp bái lẫn nhau.
Bái xong rồi, hai người lại quay về phía Lan Thất, lúc này có tỳ nữ bưng khay đến, trên khay là ba chén rượu.
Lan Thất nhìn rượu được đưa tới trước mặt, nhìn vẻ mặt Lan Vĩ, Lan Mân vô cùng vui vẻ đối diện với mình, khoé miệng cũng đưa thành một đường cong, bưng lên một chén rượu. Lan Vĩ, Lan Mân cũng mỗi người lấy một chén, nói:
“Đây là rượu mừng của chúng ta, Thất thiếu, xin mời.”
Lan Thất ngửa đầu uống một hơi cạn sạch. Lan Vĩ, Lan Mân đợi nàng cạn chén cũng đưa lên miệng một ngụm uống hết.
“Âu Nguyên, hôm nay là ngày vui, dọn lên năm bàn tiệc rượu, phàm là người ở đây đều không phân biệt cao thấp, cùng nhau uống rượu mừng!”
Lan Vĩ lớn giọng phân phó.
“Dạ!”Âu Nguyên lên tiếng trả lời.
“Chúc mừng Vĩ gia! Đa tạ Vĩ gia!”
Hạ nhân trong nhà cùng nhau lên tiếng chúc mừng cảm tạ
Lan Vĩ, Lan Mân hai người nhìn nhau cười, đuôi mày khóe mắt dấu không được vui sướиɠ ngọt ngào.
Như thế là bái đường thành thân? Như vậy là vợ chồng?
Lan Thất nhìn đôi tân hôn kia, lại nhìn hạ nhân vui vẻ trong nhà, không khỏi cười, tán thưởng nói:“Tốt lắm! Không hổ là đi theo bản thiếu, làm việc chính là có phong cách riêng.”
Lan Vĩ, Lan Mân nghe vậy nhìn Lan Thất, không có lời nào tốt hơn, chỉ cười, có chút ngây ngốc, nhưng cũng là vui sướиɠ.
“Hôm nay là là ngày vui của hai ngươi, nên hưởng thụ vui vẻ cho hết.”
Lan Thất dời bước đi ra phía ngoài cửa,
“Thu dọn trang viện thành Nam một chút, hôm nay bản thiếu ở đó.”
“Thất thiếu……”
Lan Vĩ muốn gọi, đã thấy nàng vươn tay lắc lắc quạt ngọc đi về phía trước, loáng một cái đã không còn thân ảnh.
Bái đường…… Vợ chồng……
Lan Thất phe phẩy quạt ngọc đi trên đường cái, ánh mắt chậm rãi đảo quanh phố xá, trong đầu nhớ tới màn vừa nãy. Lan Vĩ, Lan Mân hạnh phúc như hôm nay có tính như là một phần công đức của nàng chăng? Chẳng qua tích đức thì sao chứ, chẳng lẽ đợi kiếp sau được hồi báo? Kiếp sau…… Nàng không cần, Nàng chỉ muốn kiếp này, vươn tay múa chân bừa bãi làm chuyện này chuyện kia, lòng nghĩ muốn gì liền làm đó, không cần cố kỵ gì hết!
Bọn họ vì một ngày như hôm nay mà đợi thật lâu rồi, vì thế gϊếŧ người, đổ máu, chỉ cần nhìn nhau tình ý như mật liền tiêu tan khổ sở, trong giây phút đó hạnh phúc như người bình thường, vợ chồng bầu bạn, sinh con đẻ cái…… lại cách nàng xa xôi như vậy, cũng là nàng…… khinh thường một đời! Đó là thứ không đáng tin tưởng nhất trên trần gian này!
Thế gian này, thứ duy nhất đáng tin cậy, hẳn chỉ có những cổ nhiệt khí chính trong lòng mỗi người, và những thứ mình nắm chắc trong tay……
Chân đột nhiên ngừng lại, xoay người, liền thấy một người áo trắng thuần khiết, đứng đó cách một trượng, ánh mắt tĩnh lặng lại mang theo vẻ trìu mến nhìn nàng.
“Tùy ý đi dạo một chút ai ngờ lại có thể gặp Minh trưởng môn, hân hạnh, hânh hạnh.”
Lan Thất phe phẩy quạt nhìn người trước mặt.
“Không phải ngẫu nhiên mà gặp”
Minh Không giọng điệu ôn hòa nói,“Ta vốn tới tìm ngươi.”
“Vậy sao?”
Lan Thất nhíu đôi mắt xanh,
“Không biết Minh trưởng môn tìm bản thiếu có chuyện gì?”
Trên đường cái người đến người đi, tất nhiên là ai nấy kinh ngạc không thôi nhìn hai người dáng vẻ bất phàm.
“Phonh cảnh Hịch thành cũng không tệ lắm, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện thì sao?”
Minh Không mỉm cười nói.
Lan Thất gấp quạt ngọc thản nhiên gật đầu.
Hai người lập tức rời đi phố xá sầm uất tìm một nơi yên tĩnh, bất tri bất giác đi tới bên cạnh một cái hồ hiếm người lui tới, bên hồ cành liễu cúi đầu soi bóng, cầu đá cong cong bắc qua,
cũng là một nơi nên thơ.
Ánh mắt Lan Thất đưa về phía mặt hồ, lẳng lặng chờ đợi, xem xem trưởng môn Phong Vụ này có lời gì muốn nói.
Minh Không cũng dừng mắt trên mặt hồ, nhìn từng gợn sóng lăn tăn do gió thu thổi qua, sau một lúc lâu mở miệng nói:
“Ngươi cùng Phượng Duệ tách ra cũng hơn mười năm rồi?”
“Mười một năm.”
Lan Thất thản nhiên đáp.
“Con người khi sống cũng chỉ chừng năm sáu cái mười một năm thôi.”
Ánh mắt Minh Không trở nên xa xăm hơn một chút, hình như là một đoạn chuyện cũ khiến ông trở nên hoảng hốt, một lát sau mới nặng nề mở miệng nói,
“Phượng Duệ từ lúc theo đuổi võ học, mười mấy năm qua đều là như vậy, chưa bao giờ có một ngày an bình thoải mái, thật sự không dễ dàng.”
Lan Thất không khỏi quay đầu nhìn hắn, khóe miệng nở một nụ cười nhạt yêu tà, trong nụ cười không che dấu được tia mỉa mai,
“Không một ngày an bình thoải mái? Không phải là hắn tự làm tự chịu sao?”
Minh Không vẫn nhìn mặt hồ, thần sắc bình thản lạnh nhạt,“Ngươi cũng không phải hắn, sao có thể biết được tự làm tự chịu là khổ như thế nào? Ta nhìn Phượng Duệ lớn lên, ngươi và hắn cùng một bào thai mà ra, hẳn phải hiểu tính hắn hơn ta.”
“Minh trưởng môn hôm nay là vì chuyện huynh đệ chúng ta mà đến?”
Lan Thất vỗ quạt ngọc vào lòng bàn tay, trên mặt một mảnh thản nhiên,“Không cần thiết phải như thế, ca ca nếu muốn về nhà, Vân Châu Lan gia vĩnh viễn sẽ không cự tuyệt.”
Minh Không rốt cục quay đầu nhìn Lan Thất, trong mắt bất đắc dĩ, thở dài, trìu mến đều có, “Ngươi biết ta nói không phải việc này, nếu không thể tiêu tan, Phượng Duệ cả đời sống cũng không yên ổn, tâm kết của hắn ở trong tay ngươi, nếu ngươi chịu cởi bỏ……”
“Ha ha……”
Lan Thất đột nhiên cười khẽ một tiếng, mắt xanh sáng lên nhưng lại âm u sâu thẳm như mặt hồ không đáy,
“Trong tay ta cái gì cũng không có, từ giây phút bọn ta tách ra ngày đó, trong tay ta không còn bất cứ thứ gì cả.”
Minh Không nhìn nàng một lúc lâu, mới thở dài nói:
“Tính tình quyết tuyệt như vậy thật sự rất giống sư phụ ngươi.”
Lan Thất bỗng nhướng mày lên, mắt ngọc tỏ vẻ kỳ quái đánh giá Minh Không.
Minh Không lại nói:“ Kỳ thật ta tới tìm ngươi là muốn hỏi một chút, dạo này sư phụ nguơi có khoẻ không?”
Lan Thất không nói, chỉ nhìn ông ta, trong đôi mắt xanh là ánh sánh khó dò.
“Giang hồ đồn đãi, nói ngươi không dùng võ công truyền thừa từ Lan gia, lại không người biết được lai lịch võ công ngươi.”
Minh Không thản nhiên xuất hiện một nụ cười ấm áp trên mặt,
“Nhưng lúc ngươi xuất một chiêu đó ở Anh Sơn, đã không có khả năng lừa gạt được ta. Một chiêu kia, trên đời chỉ có ba người có thể nhìn ra, mà ta lại là thứ nhất.”
Lan Thất nhìn Minh Không, sau một lúc lâu không đầu không đuôi phun ra một câu, “Quả nhiên là ông.”
Minh Không chỉ mỉm cười nhìn nàng.
“ Cái người khiến cho ông ta ngày ngày đêm đêm nghiến răng nghiến lợi chính là ông.”
Lan Thất lắc đầu thở dài.
“Nhiều năm như vậy tính tình hắn vẫn thế sao?”
Minh Không tựa như thấy buồn cười.
“Lúc ta rời đi, ông ta vẫn cứ như thế.”
Lan Thất lại mở quạt ngọc.
“Sư phụ của ngươi đâu?”
Minh Không hỏi lại.
Lan Thất ngước mắt nhìn ông dò xét, thản nhiên nói:
“Không biết, ta đã không gặp nhiều năm rồi, nếu ông muốn biết không bằng tự mình đi xem đi.”
“Rất nhiều năm……”
Âm thanh Minh Không lập tức trầm xuống, ánh mắt kinh ngạc nhìn mặt hồ, trong đó là xa xưa khôn cùng,
“Đúng là nhiều năm không gặp, thật sự nên đi nhìn xem, có lẽ đây sẽ là……”
Đang nói đột nhiên dừng lại, tinh thần tựa hồ phiêu lãng xa xôi ở đâu.
Lan Thất lẳng lặng nhìn ông một lát, sau đó nói:
“Cũng không phải ông muốn là có thể gặp được.”
“Ừm.”
Minh Không thản nhiên gật đầu,
“Ta biết chứ, muốn gặp sư phụ của ngươi còn khó hơn cầu gặp tiên trên trời, là xa xôi như vậy, khó khăn như vậy……”