Quyển 1 - Chương 19: Võng Nhiên chưởng

Chạng vạng tối ngày mười hai tháng bảy……”

Thích Thập Nhị chậm rãi mở lời, rồi bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt xa xăm hướng về phương nào đó, hai tay chắp ở sau lưng, mãi hồi lâu vẫn không nói thêm tiếng nào, người đứng trong sân đợi một hồi vẫn không thấy ông mở miệng, bắt đầu trở nên buồn bực thiếu kiên nhẫn, muốn lên tiếng than phiền, nhưng nhìn về phía mấy người trưởng môn gia chủ vô cùng bình tĩnh nhẫn nại chờ đợi Thích Thập Nhị, liền nuốt lại sự tức tối sắp trào lên yết hầu.

Vũ Văn Lạc vừa nghe không khỏi âm thầm cảm thán, mười hai tháng bảy thánh lệnh bị mất, mười sáu tháng bảy người của Thủ Lệnh cung đã có mặt ở Trường Thiên sơn trang, hành động rất nhanh nhạy, người Thủ Lệnh cung thật sự là thần nhân!

“Chuyện đêm đó nói ra thật sự chẳng có gì hay ho, Thủ Lệnh Cung mất ba trăm năm mươi sáu người, mà bọn chúng…… Nếu nói trộm, chẳng thà nói thẳng là cướp đọat, bọn chúng vì cướp “Lan Nhân Bích Nguyệt” trả giá đại giới bằng năm trăm hai mươi bảy nhân mạng.”

Tiếng nói của Thích Thập Nhị vô cùng bình thản, không hề có bất cứ cảm xúc hỗn lọan nào, tầm mắt ông chẳng đặt trên người ai, gương mặt không một biểu tình mà kể lại.

Nhưng trong khỏang thời gian đó, ai nấy lòng đều run lên, im lặng bao trùm tòan bộ khỏang sân rộng cũng như cả Thủ Lệnh cung

Ba trăm năm mươi sáu…… Năm trăm hai mươi bảy…… Tổng cộng là tám trăm tám mươi ba tánh mạng! Chỉ vẻn vẹn trong một đêm!

Đêm đó tại Anh Sơn này, Thủ Lệnh Cung thật sự đã xảy ra điều gì bọn họ không thể nào biết rõ ràng được, nhưng…… Chắc chắn là thảm thiết, là đẫm máu, là tàn khốc cùng cực!

Hơn trăm năm qua, Anh Sơn Thủ Lệnh Cung vững vàng trong lòng anh hùng võ lâm, là nơi so với hòang cung còn nghiêm ngặt hơn, so với tường đồng vách sắt còn vững chãi hơn, thế nhưng…… lại có người dùng năm trăm hai mươi bảy tánh mạng cướp đi đồ do Thủ Lệnh cung bảo vệ, cướp đi mất thánh vật võ lâm!

Hơn trăm năm…… chính xác là một trăm ba mươi năm qua, tự lúc “Võ đế” Hàn Phác tạ thế, Thủ Lệnh Cung thủ hộ “Lan Nhân Bích Nguyệt” đã ngót nghét một trăm ba mươi năm! Trong khỏang thời gian đó biết bao nhiêu người nảy sinh lòng tham, có bao nhiêu người lên núi hòng mưu đồ chiếm đọat, những người đó có người tháo chạy có người bỏ mạng, hết thảy đều nhận lấy kết cục thảm bại. Để bảo vệ được thánh lệnh, bao nhiêu năm qua Thủ Lệnh cung đã phải trả giá những gì? Xưa nay chưa từng người nào trong võ lâm nghĩ tới chuyện này, chưa một người nghĩ quá sâu xa, tựa như những chuyện Thủ Lệnh cung đã và đang làm là điều hiển nhiên, bọn họ chưa từng cảm thấy đã lợi dụng qua, nhưng chính lúc này, một trăm ba mươi sáu tánh mạng được thốt ra từ miệng Thủ Lệnh cung chủ, bọn họ bỗng nhiên mới nhớ tới, mới rõ ràng cảm nhận được, Thủ Lệnh cung trải qua từng ấy vất vả, bi thương, đổ xuống bao nhiêu máu tươi, hy sinh bao nhiêu nhân mạng!

Nhưng cho dù bọn họ trả bằng ba trăm năm mươi sáu tánh mạng, cuối cùng thứ mà trăm năm nay bọn họ bảo vệ vẫn bị cướp đi, như vậy cảm giác của bọn họ bây giờ sẽ ra sao?

“Đợi sau khi thánh lệnh được tìm về lão phu sẽ lấy cái chết để bồi tội.”

Thủ Lệnh Cung cung chủ đã nói như vậy với chúng anh hùng võ lâm. Nhưng muốn tạ tội, là với anh hùng võ lâm hay với các âm hồn táng thân tại Anh Sơn?

Ngay lúc này, ai nấy nói không nên lời.

“Võ công, độc dược bọn họ sử dụng chưa từng được thấy qua cũng như nghe đến.”

Thích Thập Nhị lại mở miệng, ánh mắt vẫn không hề đặt trên bất cứ người nào, nhìn về hư không xa xa,“Bọn họ để lại năm trăm hai mươi bảy thi thể, chúng ta đã kiểm tra tỉ mỉ không sót một chi tiết, chẳng hề có bất cứ dấu vết nào đặc biệt, tòan bộ đều là người xa lạ, hơn nữa còn là những cao thủ hạng nhất.”

Ánh mắt Thích Thập Nhị thóang nhìn về phía người trong sân, rồi quay trở lại hư không,“Thủ Lệnh cung mặc dù không dính dáng đến chuyện giang hồ, nhưng đối với võ công của các môn các phái, phàm những nơi có danh khí, cao thủ có thực lực đều biết rõ tường tận, cho dù là thần y, linh đan diệu dược hay độc dược chết người, chỉ cần đã từng xuất hiện, Thủ Lệnh cung tất sẽ có ghi chép về nó, nhưng đối với những người xuất hiện đêm đó, võ công, độc dược bọn họ sử dụng chưa bao giờ xuất hiện trong võ lâm.”

“Nếu nói như vậy, chẳng phải không hề có manh mối nào sao?”

Minh Không nhìn Thích Thập Nhị.

“Có.”

Thích Thập Nhị quay đầu, mắt cuối cùng cũng đặt trên một người nào đó,“Nhưng manh mối kia không rõ là do bọn họ vô tình hay cố ý lưu lại.”

“Vậy sao? Đó là cái gì?”

Minh Không hỏi.

Thích Thập Nhị đưa tay vẫy một cái, một người thuộc Thủ Lệnh cung tiến tới, tay nâng một khối ngọc bích ước chừng một thước vuông, đi thẳng đến dâng ngọc cho Thích Thập Nhị sau đó thối lui. Thích Thập Nhị nhìn ngọc bích trong tay một lát, sau đó đưa cho Minh Không.

Minh Không tiếp nhận, đây là một khối ngọc đẹp đẽ hạng nhất, xanh biếc không vướng tạp chất, vừa chạm vào đã cảm thấy mát rượi, trơn bóng trong suốt, đủ chứng minh phẩm chất rất cao, giá trị phi phàm. Ông ta quan sát chăm chút một hồi lâu, đến lúc vừa nhìn thấy góc dưới bên trái, gương mặt bỗng thay đổi nhìn chằm chằm khối ngọc trong tay mình.

“Minh đại hiệp đã phát hiện điều gì ư?”

đám người Thu Trường Thiên thấy biểu hiện ông thay đổi liền lên tiếng hỏi.

Minh Không gật đầu, tay chuyển ngọc bích đưa cho Thu Trường Thiên, Thu Trường Thiên vừa nhìn cũng thay đổi sắc mặt, trầm ngâm một lát, rồi đưa cho Nam Ngọa Phong…… Truyền đi một hồi, lúc ngọc bích rơi vào tay Lan Thất, nàng nhìn khối ngọc trong trẻo này không khỏi lấy làm vui vẻ,“Thật là rất đẹp, bản thiếu thích.”

Ngón tay sờ sờ nắn nắn, quay đầu nhìn Minh Nhị,“Nhị công tử thường mang ngọc quan cài tóc, khối ngọc đẹp nhường này nếu điêu khắc thành ngọc quan để Nhị công tử mang trên đầu, hẳn phù hợp với phong phạm của Nhị công tử.”

Dứt lời đưa cho Minh Nhị.

Ngọc quan? Người chung quanh nghe thấy không khỏi phì cười.

Minh Nhị tiếp nhận ngọc bích, liếc nhìn Lan Thất, khẽ cười mang biểu cảm có phần bất đắc dĩ, như người lớn chẳng nề hà trò đùa của trẻ con. Vì thế, mọi người nhìn vào cảm giác Minh Nhị công tử này thật sự là người rất có phong phạm, còn Thất thiếu quả yêu tà tùy hứng, mở miệng không cần quan tâm tới chuyện gì.

Ánh mắt Minh Nhị ngưng đọng phía dưới bên trái của miếng ngọc, Lan Thất nhẹ nhàng dựa qua, quạt ngọc che môi cười nói:“Có phải rất thú vị hay không?”

Liếc xéo Lan Thất một cái, Minh Nhị chẳng nói chẳng rằng đem ngọc bích đưa cho Hoa Thanh Hòa, Hoa Thanh Hòa xem xong vốn muốn chuyển cho Liệt Sí Phong, nhưng ngại làm phiền Liệt tam gia đang nhắm mắt nghĩ ngơi, không một chút hứng thú đến những chuyện bên ngòai, khiến Hoa gia đại công tử đành phải đưa cho người nhà đứng sau lưng mình, ra hiệu họ đưa cho nhưng người ngồi phía bên phải của hành lang.

Minh Không từ lúc nhìn qua khối ngọc vẻ mặt vẫn mang một mảnh nghiêm trọng, mày nhíu chặt lâm vào trầm tư, mà người từng xem qua khối ngọc cũng không khỏi lấy làm kinh ngạc, muốn lên tiếng đặt câu hỏi, nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Minh Không lại không thốt lên được lời nào.

Khối ngọc bích kia từ hành lang chuyền xuống cho mọi người ở trong sân, những người đó lại không có tính nhẫn nại như các trưởng môn gia chủ, từng đám từng đám không nhịn nổi bắt đầu bàn luận, quãng sân rộng bắt đầu nổi lên tiếng rù rì, ong ong như bầy ong ra khỏi tổ.

Lan Thất thấy khối ngọc bích bị truyền từ tay người này sang người khác không khỏi buông lời tiếc nuối,“Ngọc tốt như thế này lại bị một đám người sờ tới sờ lui, thật uổng phí.”

Minh Nhị cười nhẹ, nói:“Thất thiếu vì một khối ngọc mà đau lòng đến như vậy, thật sự muốn lấy nó tạc ngọc quan sao?”

Nói xong nhìn vào mắt xanh của Lan Thất,“Nói đến chuyện này, ngọc bích kia quả tôn lên đôi mắt của Thất thiếu.”

Giả tiên! Đồ giả tiên có thù tất báo! Nhưng Lan Thất thiếu nàng lại là người nào chứ, há có thể bị đẩy xuống thế hạ phong sao, quạt ngọc vung vẩy, hờ hững nở một nụ cười, ánh sáng phản chiếu rực rỡ lên người nàng tựa như tòan bộ xuân sắc trong thiên địa đều tập trung vào một nơi,“Ngọc quan thì không mấy hứng thú, nhưng nếu có trâm ngọc quả thật là hạnh phúc.”

Nói xong thân thể khẽ ngã về phía Minh Nhị, nghiêng đầu, tiếng cười vui vẻ chỉ có hai người nghe được,“Nhớ lại hình như Nhị công tử muốn tặng bản thiếu một cây trâm ngọc bích, chẳng bằng hiện tại Nhị công tử

giữ lời dùng khối ngọc bích kia đẽo một cây trâm nhỉ?”

Minh Nhị nhanh nhẹn vẽ một nụ cười đến gió xuân cũng chẳng tươi mát bằng, âm thanh nhẹ nhàng điềm đạm chỉ mỗi mình Lan Thất nghe thấy,“Nam giới tặng người khác trâm cài, từ cổ chí kim chỉ có đối với tình nhân hoặc thê tử, mấy chuyện phong lưu đào hoa hay đọan tay áo Minh Nhị không hề có hứng thú, chẳng lẽ Thất thiếu……”

Nói đến đây bỏ lỡ lưng chừng, mặc dù lời chưa dứt cũng như chưa bày tỏ rõ ý kiến. Lan Thất bỗng rùng mình một cái. Phong lưu đào hoa? Đoạn tay áo? Thê tử? Vợ chồng? Với người này ư? Mắt xanh trừng ngược lại gương mắt không nhiễm bụi trần hiện gần sát trong gang tấc, hình như có gió rét thổi qua, trong nháy mắt thân thể rụt lui một khỏang cách, liếc mắt nhìn đi nơi khác, chính là về phía đứa trẻ thật thà đang ngồi trong tiểu đình đằng kia, hít một hơi liền hồi phục vẻ thong thong nhàn nhã,“Nhị công tử thân là Trích Tiên, chẳng lẽ cũng để ý mấy quy củ, ánh mắt thế tục sao?”

Minh Nhị cũng nhìn về Vũ Văn Lạc và Ninh Lãng đang ở trong tiểu đình, dời mắt về lại chạm phải ánh nhìn kia, khẽ gật đầu cười cười, không nói thêm lời nào.

Phía dưới bên trái khối ngọc ẩn hiện nửa dấu bàn tay nhàn nhạt, rõ nhất là ngón cái và ngón giữa, chưởng ấn lạ kỳ, bình thường nếu người ta in lại chưởng ấn, dù nông hay sâu, thường in lại nguyên cả bàn tay, mà chưởng ấn này lại vô cùng mờ nhạt, chỉ có đầu ngón tay, chỉ hiện rõ lóng tay, bàn tay cùng các rãnh trên ngón tay, từ trên xuống dưới sáu phần nhập lại rồi chia ra, vừa nhìn vào tựa như ba chuỗi hạt nhập lại, nhưng chưởng này nếu đánh trên thân người nào đó, hẳn cũng chỉ để lại dấu vết nhẹ, tựa như thân thể mang vết bầm hình nửa đóa hoa mai vậy thôi!

Có người không biết lên tiếng nghi hoặc:“Đây là cái gì?”

Có người hiểu ra khϊếp sợ mở lời

:“Tại sao có thể như vậy?”

Nguyên một quãng sân là âm thanh xì xào bàn tán không dứt.

Vũ Văn Lạc lúc này thật vô cùng hối hận, tiểu đình này thì yên tĩnh thật đấy, nhưng khối ngọc bích kia được chuyền đi chuyền lại trong sân, lại chẳng một ai nhớ đến chuyện cho hai người bọn hắn xem.

“Rốt cuộc trên ngọc kia có cái gì?”

Ninh Lãng nhịn không nổi đặt câu hỏi.

“Huynh mà biết thì hay rồi.”

Vũ Văn Lạc bĩu môi,“Chờ một lát đi, xem bọn hắn nói như thế nào.”

Thật lâu sau, Minh Không rốt cục đứng dậy, vươn tay ra hiệu, trong khỏang khắc quãng sân lâm vào im lặng nhìn ông chờ đợi.

“Hẳn chư vị đều đã nhìn rõ chưởng ấn trên khối ngọc.”

Giọng nói minh không âm vang mà bình thản, người người ai nấy đều nghe rõ ràng,“Có lẽ một vài người cũng đã nhận ra ấn đó là do chưởng pháp gì lưu lại.”

“Minh đại hiệp, chẳng lẽ chuyện này là sự thật?”

Có người nhịn không được lên tiếng.

“Là thật, có thể để lại chưởng ấn như thế này, chỉ có “ Võng Nhiên chưởng”- võ công độc môn của Phong vụ phái.”

Minh Không đáp.

“Cái gì?!”

Tất cả mọi người chấn động kinh ngạc.

Chưởng ấn lưu lại kia là độc môn của Phong Vụ phái “Võng Nhiên chưởng”? Nói vậy…… Chẳng lẽ là nói “Lan Nhân Bích Nguyệt” do Phong Vụ phái cướp đi? Nhưng mà…… nghĩ đi nghĩ lại thì không đúng, “ Lan Nhân lệnh” là do Minh trưởng môn tự mình trả lại Thủ Lệnh cung, ông ta sao có thể phái người ra tay cướp đọat, điều này thật không hợp tình lý. Thêm vào đó, Phong Vụ là môn phái đứng đầu võ lâm, thiên hạ không ai không kính nể sùng bái, thật sự lại cần phải đọat đi “ Lan Nhân Bích Nguyệt” sao? Có tất yếu trả giá bằng tánh mạng của

năm trăm hai mươi bảy cao thủ hay chăng? Lại nói tiếp, Minh đại hiệp không phải là hạng người như thế!

“Nhưng Phong Vụ phái tuyệt đối không gây ra chuyện này.”

Một câu này của Minh Không ngập tràng khí phách, rõ ràng bình thản khiến người nghe không thể hòai nghi.

“Vậy rốt lại chuyện cướp đọat là do ai gây nên? Tạo sao lại biết được võ công độc môn của Phong Vụ phái?”

Tiếng nói trong trẻo rõ ràng vang lên,“Phóng mắt khắp giang hồ, người có thực lực cướp đi thánh lệnh từ Thủ Lệnh cung thật không nhiều lắm, nhưng nói đi nói lại, Phong Vụ phái thật sự có khả năng này.”

Đôi mắt trong suốt của cô gái che mặt thủ lĩnh đám người tùy giáo nhìn qua Minh Không, mặt dù không nhìn thấy rõ khuôn mặt của nàng, những nàng rõ ràng là đang cười,“Minh trưởng môn có thể giải đáp nghi hoặc của ta được không?”

“Đúng vậy, Minh đại hiệp, tại sao trên khối ngọc này lại có ấn của “ Võng Nhiên chưởng?”

Có người cũng đặt câu hỏi.

“Quan trọng là, nếu đây là võ công độc môn của Phong Vụ phái, tất người trong giang hồ không thể nào có được, lưu lại chưởng ấn hẳn là người của Phong Vụ!”

Cũng có người cho là như vậy.

“Chẳng lẽ Phong Vụ phái có đệ tử mang ý đồ?”

Có người đoán.

“Lại nói, Phong Vụ là môn phái đứng đầu võ lâm, ngọai trừ họ, trong các môn các phái chúng ta đây ai có khả năng phái ra năm trăm hai mươi bảy cao thủ hạng nhất?”

Có người nhân cơ hội phát tiết óan giận.

……

Đối mặt với mọi nghị luận cũng như suy đóan của mọi người, Minh Không cau mày, không nói một lời, lẳng lặng nhìn, lẳng lặng nghe.

“Chư vị.”

Thu Trường Thiên đứng dậy.

Quãng sân tạm thời lắng xuống.

“Có phải là do Phong Vụ phái cướp hay không, tin rằng trong lòng mọi người đều rất rõ ràng.”

Thu Trường Thiên hắng giọng nói,“Tại sao trên ngọc lại in dấu “ Võng Nhiên chưởng”, hẳn Minh đại hiệp đối với chuyện này tất rõ ràng hơn chúng ta, nếu không ngại xin hãy lắng nghe lời Minh đại hiệp nói trước, sau đó tiếp tục luận bàn cũng không muộn.”

Nam Ngọa Phong cũng đứng dậy, nói:

“Chư vị đồng đạo, danh dự trăm năm của Phong Vụ phái không phải chỉ nói không, Minh đại hiệp làm người thế nào trong lòng mọi người hẳn cũng có nhận định, cho nên xin tạm dừng võng đoán. Hơn nữa, trên giang hồ này, môn phái có thể chọn ra năm trăm hai mươi bảy cao thủ hạng nhất cũng không chỉ riêng Phong Vụ phái.”

Ánh mắt ông ta đảo một vòng Tùy giáo, rồi lại nhìn Nhâm Khởi,“Thiển Bích và Tùy giáo đều là hai môn phái lớn trên giang hồ, họ cũng có thể từ trong môn phái mình tìm ra năm trăm hai mươi bảy cao thủ. Lại nữa, năm trăm hai mươi bảy cao thủ chết trên Anh Sơn này, nếu Phong Vụ, Thiển Bích, Tùy giáo trong một khỏang thời gian ngắn mất đi nhiều cao thủ như vậy, liệu chúng ta có thể không hề hay biết gì không?”

Mọi người nghe được đều cảm thấy rất có lý.

“Minh đại hiệp, ông thử nói xem tại sao khối ngọc này lại có dấu của chưởng ấn độc môn Phong Vụ phái?”Có người dẫn đầu đặt câu hỏi.

“Minh đại hiệp, “Võng Nhiên chưởng” này thật sự chỉ có Phong Vụ phái mới biết thôi sao?”

Cũng có người hỏi.

Khối ngọc bích kia đã được người của Thủ Lệnh cung mang trở lại, Minh Không đưa tay tiếp nhận ngọc bích, ngón tay vuốt ve chưởng ấn tựa nửa đóa hoa mai kia, sau đó mở lời rõ ràng từng tiếng một:

“Chưởng ấn này quả thật là “ Võng Nhiên chưởng” của Phong Vụ phái, bộ chưởng pháp này từ khi môn phái thành lập tới nay chỉ truyền cho đệ tử của Phong Vụ.”

“Hả?”

Mọi người lại lâm vào kinh ngạc không thôi. Nếu đã nói như vậy, chẳng lẽ chuyện này thật sự do người của Phong Vụ gây ra?

“Khi nãy lúc vừa nhìn thấy chưởng ấn này, trong lòng Minh mỗ cũng lấy làm vô cùng kinh ngạc.”

Minh Không lại tiếp tục nói,

“Sau suy nghĩ kỹ lại một chút, liền nhớ tới một câu chuyện cũ của Vân trưởng môn đời trước, có lẽ sẽ giải đáp câu hỏi cho mọi chuyện, cũng có thể giải thích được tại sao năm trăm thi thể lưu lại chúng ta chưa từng gặp qua.”

“Là chuyện gì?”

Có người truy vấn.

“Minh đại hiệp xin ông hãy nói nhanh lên.”

Có người gấp gáp hối thúc.

Minh Không khóat tay, ra ý bảo mọi người khoan hãy nóng vội, rồi chậm rãi nói như trước,“Trưởng môn đời thứ tư của tệ phái, Vân Triều Nãi, anh tài hiếm có thiên chất cực cao, là người thứ hai sau tổ sư luyện thành “ Bích Lạc phú”, bộ pháp “Võng Nhiên chưởng” này là do người sáng tạo mà nên. Một năm nọ nhân dịp người đi ngao du gặp được một người thiếu niên họ Vân, Vân trưởng môn đối với người đó vừa gặp như đã quen thân, vô cùng hợp ý, lại thêm thiếu niên đó cũng cùng họ Vân, vì thế liền cùng người đó kết làm huynh đệ, lấy bộ “ Võng Nhiên chưởng” người tự nghĩ ra làm lễ, truyền lại cho người thiếu niên.”

“À……”

Có người hiểu ra. Thì ra trên đời này ngọai trừ Phong Vụ phái, còn có người khác biết được “ Võng Nhiên chưởng”.

“Nếu nói vậy, chuyện cướp đọat này là do hậu nhân của thiếu niên họ Vân kia làm?”

Có người đặt câu hỏi.

“Đệ tử Phong Vụ chúng ta tuyệt đối không bao giờ có hàng động bất kính với Anh Sơn Thủ Lệnh cung hay với thánh lệnh.”

Giọng điệu của Minh Không kiên định,“Nhưng chuyện này có phải do hậu nhân của thiếu niên họ Vân kia gây nên hay không, cũng cần phải kiểm chứng mới biết được, chúng ta cũng không thể đóan già đóan non.”

“Vậy Minh đại hiệp có biết được lai lịch của thiếu niên họ Vân kia không?”

Nam Ngọa Phong hỏi.

“Trong bản viết tay do Vân trưởng môn để lại đề cập qua vị Vân thiếu niên này đến từ Đông Hải đảo, còn lại để trống không có gì khác.”

Trong câu nói của Minh Không có pha lẫn ý thở dài. Ông ta cũng muốn biết nhiều điều hơn.

“Đông Hải đảo?”

Tất cả đồng lọat sửng sốt.

Đó là một hòn đảo nhỏ nằm ngòai biển Đông Hải, mặc dù là chuyện mỗi người đều hay, nhưng hầu như chẳng ai đi đến đó bao giờ, chỉ biết rằng hòn đảo kia tựa như thế ngọai tiên đảo, ngăn cách trần thế, không cùng người khác lui tới. Cũng đã từng có người muốn đến đó kiểm tra xem thử, nhưng đều đi không trở về, nghe nói là bỏ mình ngòai biển lớn, lại nghe nói là đã ở lại đảo tiên, nhưng tất cả đều là phỏng đóan, chẳng một ai trở về để chứng thực, bởi vì lí do đó, Đông Hải đảo trong lòng những người ở Hòang triều, là một nơi bí ẩn và đáng sợ.