Chạng vạng tối ngày tám tháng tám, đoàn người Lan Thất cuối cùng cũng đến Hịch thành dưới chân Anh Sơn
Hơn trăm năm trước vào cuối thời Đông triều, tuyên hịch duới chân Anh Sơn, nữ vương Phong quốc, Phong Tích Vân từng dẫn Phong Vân kỵ cùng đại tướng quân Đông triều nắm cấm vệ quân, Quân Thù Phóng, kịch liệt chiến đấu một hồi, lúc đó nơi này chỉ là một mảnh hoang vu không bóng người, nhiễm đỏ máu chiến sĩ ngã xuống, vùi lấp hồn thiêng hài cốt của vô số anh linh, là nơi thê lương bi thống, nhưng hơn trăm năm sau, đã là một tòa thành nhỏ hưng thịnh phồn vinh- Hịch thành
“Từ bây giờ trở đi đại hội Anh Sơn mới bắt đầu, bản thiếu đi trước gặp mặt một số bằng hữu, các vị thế huynh xin cứ tự nhiên, chúng ta gặp lại trên núi.”
Vào Hịch thành, vừa mới xuống xe ngựa liền có kiệu êm xuất hiện đón Lan Thất.
“Nhị công tử, đại tiểu thư phái chúng ta đến đón ngài.”
Lan Thất mới vừa đi, lại có một kiệu khác đến.
“Vậy Minh Nhị tạm thời từ biệt các vị.”
Minh Nhị cũng chắp tay chào tạm biệt.
Còn lại Vũ Văn huynh đệ, Ninh Lãng đối mặt nhìn nhau, trong lòng thầm nhủ hai người kia cũng thật là quá vô tình rồi, đã trải qua bao nhiêu ngày cùng đồng hành, thế mà bây giờ bỏ mặc mọi người lại để đi một mình.
“ Trước hết chúng ta nên đi tìm khách sạn, Liệt đại ca chúng ta cũng……”
Vũ Văn Lạc vừa nói vừa trưng cầu ý kiến Liệt Sí Phong, ai ngờ vừa quay đầu lại, cũng không thấy bóng dáng Liệt Sí Phong đâu,“Ủa? Người đâu?”
“Sao có thể trong thóang chốc đã không còn tăm hơi?”
Ninh Lãng cũng thấy kỳ quái.
Ba người đứng trên đường cái nhìn trái nhìn phải, vẫn không tìm thấy bóng Liệt Sí Phong đâu, đang lúc đang thất vọng thì có một nhóm người phía trước mặt đi đến, dẫn đầu là một người đàn ông đứng tuổi cực kỳ uy nghiêm, Vũ Văn huynh đệ vừa nhìn thấy, không khỏi tràn ra cảm giác vừa vui vừa buồn.
Người đàn ông trung niên cùng những người đi theo sau nhìn thấy bọn họ, cũng có vẻ ngạc nhiên,“Hai đứa con hóa ra cũng ở đây.”
Vũ Văn huynh đệ tiến lên, cùng nhau khom mình hành lễ:
“Phụ thân.”
Ninh Lãng ở phía sau nhìn thấy một màn này, thầm nghĩ: Thì ra là phụ thân của đại ca, dáng vẻ thật giống Vũ Văn Phong đại ca, so với đại ca lại không.
“Ừ.”
Người đứng đầu gia tộc Vũ Văn, Vũ Văn Lâm Đông gật đầu,“Các con đến đây từ hướng nào? Phong nhi, ta nghe nói con ở Trường Thiên sơn trang rất thất lễ, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”
“Phụ thân, chuyện này để nói ra cũng khá dài, không bằng trước hết chúng ta tìm một khách sạn, con rất đói bụng.”
Vũ Văn Lạc giành phần nói.
“Con chỉ có biết ăn thôi, ăn bao nhiêu cũng chẳng tiến bộ!”
Vũ Văn Lâm Đông trợn mắt.
“Quả thật rất đói bụng mà.”
Vũ Văn Lạc cúi đầu thầm thì.
Vũ Văn Phong liếc mắt nhìn đệ đệ mình, nói:
“Ngũ đệ kỳ này ra giang hồ rèn luyện cũng có không ít tiến bộ, Minh Nhị công tử, Lan Thất thiếu, Liệt Tam gia đều trở thành bằng hữu của nó, phụ thân nên cao hứng mới phải.”
“Thế sao?”
Vũ Văn Lâm Đông vừa nghe lộ vẻ ngạc nhiên, đứa con nhỏ bé võ công thấp kém này của hắn có thể kết bạn với Minh Nhị, Lan Thất, Liệt Tam những nhân vật trẻ tuổi đứng đầu, không khỏi khen ngợi gật gật đầu, chuyển dời ánh mắt, dừng trên người Ninh Lãng,“Vị này là?”
“Hắn là đệ đệ kết nghĩa của con, người của Thiển Bích, thiếu chủ Ninh gia ở Lan Châu, Ninh Lãng.”
Vũ Văn Lạc vội vàng giới thiệu, nói hết cùng một lúc cho rõ ràng, đỡ mất công phụ thân lại hỏi.
“Ninh Lãng bái kiến Vũ Văn thế bá.”
Ninh Lãng tiến lên chào.
“Ừ, không cần đa lễ.”
Vũ Văn Lâm Đông nhìn kỹ Ninh Lãng, sau đó lại gật đầu, nói,
“Lạc nhi, vị đệ đệ này của con mạnh hơn con nhiều.”
“Thật không.”
Vũ Văn Lạc nghe vậy rất cao hứng, khó có cơ hội phụ thân khen ngợi bằng hữu của hắn.
“Phụ thân, sắc trời không còn sớm nữa, trước hết nên tìm một khách sạn để nghỉ chân.”
Vũ Văn Phong nói. Nhiều người thế này đứng ở trên đường lớn thật dễ khiến người ta chú ý.
“Ừ.”
Vũ Văn Lâm Đông vuốt cằm.
Mấy người tìm một khách sạn mướn vài gian phòng, xuống dưới sảnh đường gọi một bàn thức ăn, lấp đầy bụng đói. Ngồi chính giữa, Vũ Văn Lâm Đông hỏi Vũ Văn Phong những việc ở Trường Thiên sơn trang, Vũ Văn Phong chỉ nói do học nghệ không bằng người thua dưới tay Lan Thất, còn về sự thất lễ ở Trường Thiên sơn trang, ngày khác sẽ nhận tội với Thu tiền bối. Lúc hỏi Vũ Văn Lạc, cũng một câu trả lời đơn giản, nói sau khi rời nhà gặp Ninh Lãng hợp ý liền kết làm huynh đệ, sau lại nghe nói về chuyện “Lan Nhân Bích Nguyệt” bị đánh cắp, liền cùng nhau đến Anh Sơn xem náo nhiệt, trên đường thật khéo gặp Lan Thất, Minh Nhị, Liệt Tam, được Lan Thất chiếu cố cùng nhau ngồi xe ngựa đến đây, đến Hịch thành mỗi người một việc thì chia tay. Về chuyện Tùy Giáo tìm Vũ Văn Phong trả thù, hắn thấy đại ca một chữ cũng không nói nên cũng im lặng.
Ăn xong bữa, trời cũng nhuộm tối, Vũ Văn Lâm Đông gọi Vũ Văn Phong vào phòng ông, tựa như vẫn còn nhiều điều cần nói, Vũ Văn Lạc thấy bản thân không bị kêu vào thật là thỏai mái, trước đó đã mướn một gian phòng lớn ở cùng Ninh Lãng, bây giờ hai người trở về phòng, tắm nước ấm sạch sẽ, ngã ra giường lớn, nhẩm tính ngủ một giấc thật ngon, thế nhưng lại trăn trở không thể ngủ được.
“Ninh Lãng, chúng ta nói chuyện đi.”
Vũ Văn Lạc nói vào trọng điểm.
“Được.”
Ninh Lãng nhỏm dậy khoanh chân ngồi trên giường.
Vũ Văn Lạc vừa nói xong với tay lấy ấm trà trên chiếc bàn con đặt đầu giường, sau đó cũng khoanh chân ngồi trên giường uống nước.
“Đại ca, trước kia huynh đã từng tới Anh Sơn?”
Ninh Lãng hỏi.
“Không có.”
Vũ Văn Lạc đáp, nghiêng ấm rót hai chén trà,“Đây là lần đầu tiên huynh tham gia đại hội Anh Sơn, bắt đầu từ bây giờ các lộ anh hùng võ lâm sẽ đến đây tập họp, chắc chắn so với lần trước ở Trường Thiên sơn trang sẽ đồ sộ hơn nhiều.”
“Đúng vậy, có lẽ ngày kia sẽ gặp được các sư huynh.”
Ninh Lãng nghĩ đến chỉ một vài ngày nữa được gặp lại các sư huynh, trong lòng không khỏi vui mừng.
“Đúng rồi, Ninh Lãng, huynh súyt chút nữa thì có chuyện quên không hỏi đệ.”
Vũ Văn Lạc đưa cho hắn một chén trà.
“Đại ca muốn hỏi cái gì?”
Ninh Lãng tiếp nhận trà hỏi.
“Võ lâm đồn đại, rằng Ninh gia các người và người sáng lập nên Thiển Bích phái đều xuất thân từ tiền triều, đó là thật sao?”
Vũ Văn Lạc vừa hỏi vừa lấy giấy bút ra, bất cứ giây phút nào cũng không quên nhiệm vụ quan trọng của mình.
Ninh Lãng xưa nay không nghĩ nhiều cũng lặng im một lát, mới nhẹ nhàng đáp:
“Cũng có thể nói như vậy.”
“Thật sao?”
Mắt Vũ Văn Lạc sáng rực lên, chăm chú gắt gao nhìn Ninh Lãng.
“Nhà đệ có một cây gia phả, mỗi một người sau khi sinh ra đều được ghi tên trong đó, được mỗi đời gia chủ cất giữ. Phụ thân đưa đệ lên núi Thiển Bích học nghệ khi đệ vừa bốn tuổi, trước khi rời nhà người cho đệ xem gia phả, chỉ vào cái tên đầu tiên để đệ nhận biết, là ba chữ ‘Ninh Tịnh Hải”. Phụ thân nói, mỗi một người con cháu Ninh gia đều phải biết gốc gác của mình từ đâu.”
“A, huynh biết người đó là ai rồi!”
Vũ Văn Lạc hưng phấn kêu lên,“Người là một trong bảy người khai sáng Đông triều, sau được Thủy Đế phong làm vua Ninh Quốc.”
Sự liên hệ đó khiến Vũ Văn Lạc cực kỳ hưng phấn, Ninh Lãng lại thực bình thản,“Ừm, tổ sư ông tuy là công thần khai quốc của Đông triều, nhưng hơn hai trăm năm trước trong một lễ tế trời, một vị tổ tiên khác lại là phản thần của Đông triều, người mang quân sát phạt muốn lật ngôi trở thành hòang đế, sau bị Cảnh đế tập kích, đại quân lục quốc trấn áp, vị tổ tiên đó cuối cùng tự sát vong mạng, Ninh quốc bị các quốc gia khác phân chia không còn tồn tại nữa, cả bộ tộc Ninh thị bị chém đầu, chỉ có một số ít đào thoát được.”
Nói đến chuyện cũ bi thảm của gia tộc mình, Ninh Lãng thường ngày khờ khạo sắc mặt cũng trở nên trầm hơn.
“Chuyện này huynh cũng biết, sử sách có ghi lại.”
Vũ Văn Lạc nói, lay lay cánh tay Ninh Lãng,
“Sau đó thế nào, Ninh gia tại sao gia nhập võ lâm?”
“Những người của Ninh thị trốn thóat đều là tội nhân, tất nhiên phải thay tên đổi họ, cứ thế trải qua mấy chục năm, đến những năm cuối của Đông triều, một đôi huynh đệ hậu nhân Ninh thị trở thành thủ hạ của Phong Lan Tức, vua Phong quốc, đại ca gọi Nhâm Mặc Vũ, đệ đệ kêu Nhâm Mặc Vân, huynh đệ hai người vốn muốn trợ Tức vương bình định loạn thế nhất thống giang sơn, một phen tạo nên công danh sự nghiệp, ai ngờ mắt thấy một nửa non sông đã nắm trong tay, Tức vương lại thóai vị quy ẩn, chí lớn thất bại, nhưng không muốn thờ hai chủ, đối với chuyện thiên hạ thuộc về
ai cũng không quan tâm nữa, sau được Tức vương an bài cho ở lại núi Thiển Bích.”
Ninh Lãng nói tới đây thì ngừng lại.
“Chuyện này huynh biết, hai người huynh đệ này chính là quân sư của Tức vương, Nhâm Mặc Vũ, cùng một trong bốn tướng ‘Mặc Vân tướng quân’ Nhâm Mặc Vân, hai người đều là danh nhân nổi danh sử sách.”
Vũ Văn Lạc sáng rỡ nhìn Ninh Lãng. Thì ra anh em kết nghĩa của hắn có gốc gác lớn như thế, tổ tiên đều là nhân vật lẫy lừng lưu danh sử sách! “Sau đó thì sao? Nói mau đi.”
“Đại ca, đệ khát, cho đệ uống miếng nước trước đã.”
Ninh Lãng ừng ực uống cạn chén trà.
“Uống xong rồi, nói mau.”
Vũ Văn Lạc nhìn trông mong nhìn Ninh Lãng.
“Ừ.”
Ninh Lãng tiếp tục nói,“Sau khi triều đại mới được lập ra, huynh đệ bọn họ không cần phải dấu giếm tổ họ nữa, đệ đệ Nhâm Mặc Vân khôi phục nguyên họ trở về nơi đầu tiên của thị tộc — Ninh quốc trước kia — hiện tại là Lan Châu, ở đó cưới vợ sinh con, mãi cho đến tận hôm nay là Ninh gia chúng ta. Mà ca ca Nhâm Mặc Vũ nói rằng họ ‘Nhâm’ đã bảo vệ họ bao nhiêu năm, thế nên không sửa họ, dùng tên cũ lấy đó tỏ lòng, thêm nữa mong ước cả đời của người đã tan thành mây khói, nản lòng thoái chí không muốn trở lại chốn cũ, càng chẳng màng những chuyện thiên hạ, người ở lại núi Thiển Bích. Núi Thiển Bích vốn là hành cung nghỉ ngơi của vương thất Phong quốc, bảo vệ nơi đây là đệ nhất dũng sĩ của Phong quốc nữ vương, Chiết Địch, hai người họ ở lại núi Thiển Bích, thực hiện bổn phận bề tôi, hơn nữa do quan hệ của Phong Tức song vương, nên bọn họ trở thành bằng hữu tốt. Chiết Địch một thân võ công khó người có được, lại thu nhận rất nhiều đồ đệ, Nhâm Mặc Vũ vốn có tài trị quốc nhưng không nơi dụng võ, do đó giúp đỡ Chiết Địch dạy dỗ đồ đệ, dần dần, hình thành nênThiển Bích phái.”
Nói xong nhanh tay rót cho mình thêm một chén trà.
“Thì ra Ninh gia và Thiển Bích phái là từ đó mà ra.”
Vũ Văn Lạc bỗng nhiên tỉnh ngộ,
“Khó trách hơn trăm năm qua Ninh gia, Thiển Bích luôn cùng tiến cùng lùi tựa như một nhà, thật ra chính xác là một nhà.”
“Đúng vậy.”
Ninh Lãng uống thêm một ngụm nước mới nói,
“Con cháu Ninh thị đều được đưa đến núi Thiển Bích học nghệ, cứ như thế tiếp diễn, cho nên tình thân vẫn kéo dài mãi.”
Vũ Văn Lạc vội vàng ghi xuống, lại hỏi:
“Ôi chao, đệ nói thử xem tại sao Lan Thất thiếu và Minh Nhị công tử nhất định cứ phải kéo Liệt Tam gia đến Anh Sơn?”
Ninh Lãng ngẫm nghĩ, nói:
“Bởi vì ‘Lan Nhân Bích Nguyệt’ bị trộm đi, bọn họ hy vọng Liệt Tam gia cũng có thể góp một phần sức lực.”
Vũ Văn Lạc nghe vậy ngẩng đầu liếc Ninh Lãng một cái, lắc đầu,“Cũng chỉ có đệ mới có thể nghĩ như vậy.”
“Chẳng lẽ không đúng sao?”
Ninh Lãng nghi hoặc. Không phải Liệt Tam gia vì nghĩa cữ của các vị tiền bối, vì những lời lẽ khẩn thiết của Minh Nhị mà đổi ý sao?
Vũ Văn Lạc ghi
xong, đem giấy bút cất đi, phản bác:
“Huynh xem chừng, chẳng bằng nói rằng Thất thiếu cùng Nhị công tử muốn thấy bộ dáng khó xử của Liệt Tam gia.”
“Hả?”
Ninh Lãng trừng mắt, cảm thấy không tin.
Vũ Văn Lạc lắc đầu, thở dài một hơi,“Đúng là đầu óc đơn giản.”
Sau một lúc lâu, lại hỏi,“Đệ thử nói Nhị công tử là người như thế nào?”
Ninh Lãng nghĩ ngợi một chút, mới nói:
“Người tốt.”
“Chỉ đơn giản như vậy?”
Lúc này Vũ Văn Lạc trợn mắt.
“Nhị công tử là người tốt mà.”
Ninh Lãng gật đầu khẳng định,
“Hắn đối với ai cũng tốt, việc gì cũng lấy nhân nghĩa làm đầu, thật sự là một nguời rất tốt. Hơn nữa lúc còn ở núi Mông, Vũ Văn Phong đại ca đối xử với hắn như vậy, hắn không những không giận ra tay giúp đỡ, còn chữa thương cho đại ca, cho dù lời của Thất thiếu có khó nghe ra sao, hắn vẫn đều thong dong lấy lễ đối xử, đúng thật là người có lòng rộng lượng.”
Vũ Văn Lạc nghe vậy cũng liên tục gật đầu,
“Đúng như thế, chỉ là……”
“Chỉ là cái gì?”
Ninh Lãng có chút khó hiểu nhìn vẻ mặt Vũ Văn Lạc.
“ Từ cử chỉ đến hành động, hắn quả thực chính là người khiến tất cả thiên hạ ngưỡng mộ, người người đều hy vọng bản thân được như hắn. Là dòng dõi thế gia, với dáng vẻ tuấn mỹ xuất trần, có võ công tuyệt đỉnh, đầu óc thông minh, còn có phong phạm của một người đứng đầu có thể thâu phục lòng người……”
Vũ Văn Lạc chuyển ánh mắt xa xăm qua người Ninh Lãng, “Ninh Lãng, đệ cũng là người rất tốt, huynh vừa nhìn đệ thì đã hiểu rõ, nhưng với Nhị công tử dù có tập trung như thế nào cũng không rõ ràng được, hắn quá hòan mỹ, ngược lại khiến người khác có cảm giác không thực.”
“Không thực?”
Ninh Lãng mơ màng không rõ,
“Hắn thật sự đang tồn tại mà, hơn nữa còn cùng chúng ta đi một quãng đường dài như thế, chúng ta ai nấy rõ ràng chạm được hắn, chính là một người bằng xương bằng thịt mà.”
“Không phải ý này!”
Vũ Văn Lạc thất bại gục đầu,
“Nói chuyện với đệ đúng là nước đổ đầu vịt.”
“Đại ca……”
“Quên đi, ngủ thôi.”
Đêm nay ở Hịch thành, vẫn còn nhiều người chưa ngủ.
Ở nơi nào đó phía nam thành, có ánh sáng đèn hắt qua khung cửa sổ, dưới ánh đèn, Lan Thất đang tỉ mỉ giở từng trang sách, cách đó khỏang ba bước là một người đang đứng khom lưng.
“Lan Vĩ, nửa năm nay, ngươi làm việc cũng không tệ.”
Lan Thất xem xong buông sổ sách xuống.
Lan Vĩ thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói:
“Theo lời Thất Thiếu căn dặn, không dám thất trách.”
“Ừm.”
Lan Thất gật đầu, mở quạt ngọc, tầm nhìn đặt trên người Lan Vĩ,“Ngươi là người ở cùng bản thiếu lâu nhất, tất hiểu được
nguyên tắc của bản thiếu, hòan thành việc tốt được ban thưởng, làm sai việc……”
Từ cuối cùng chậm rãi kéo dài, không đi đến kết thúc chỉ cười nhẹ một tiếng, một lát sau mới nói tiếp,
“Lần này Lan Mân theo bản thiếu ra ngòai, tới đây để nàng ta ở đây giúp ngươi một tay.”
Lan Vĩ nghe vậy bất thình lình ngẩng đầu, vui mừng, kinh ngạc không dám tin nhìn chủ nhân,“Thất thiếu!”
Lan Thất tựa như không thấy được dáng vẻ kích động của Lan Vĩ, nhẹ buông quạt ngọc cầm lấy chén trà trên bàn, thổi một lá trà đang nổi trên mặt nước, chậm rãi hớp một ngụm, sau đó nhẹ nhàng mở miệng:
“Nghe nói lão ngũ đã tới Hịch thành?”
Lan Vĩ cả kinh trong lòng, giây phút vừa vui mừng hớn hở vừa rồi lập tức tan biến, đứng thẳng thân, nhìn Lan Thất, thong thả lại bình tĩnh:
“Lan Vĩ cho tới bây giờ chỉ có một chủ nhân, là Thất thiếu.”
“À……”
Lan Thất nhẹ nhàng cười, mắt ngọc khẽ chuyển mang ý cười thóang qua,
“Cũng chỉ là hỏi người một chút, sao lại khẩn trương như vậy.”
“Thất thiếu.”
Lan Vĩ
hất tà áo qua một bên quỳ gối xuống đất,
“Sáu năm trước Lan Vĩ đã nguyện trung thành với Thất thiếu, cả đời này cũng không thay đổi.”
“Lan Vĩ.”
Lan Thất bỏ chén trà sang một bên, vươn tay nâng Lan Vĩ,
“Đứng lên.”
Lan Vĩ đứng dậy.
“Bản thiếu dùng ngươi sẽ không nghi ngờ ngươi.”
Lan Thất cười tà, mắt ngọc lại hiện vẻ trêu đùa,“Chẳng qua, bản thiếu không thích ngươi tự cho mình đúng có ý che dấu, hiểu không?”
Từ “Hiểu không” này lại mang theo ý lạnh.
“Đã biết.”
Lan Vĩ cúi đầu.
“Ừm.”
Lan Thất vừa lòng gật đầu.
Trong phòng im lặng một thóang, Lan Vĩ cúi đầu đứng, Lan Thất ngồi trên ghế tay nắm quạt ngọc, mắt xanh nhìn ngọn đèn trước mặt, sau một lúc không tự giác buông một câu:
“Chỉ còn có vài người sao vẫn không chịu an phận, cứ phải đuổi tận gϊếŧ tuyệt mới chịu thông minh ra sao.”
Tiếng nói kia rất nhẹ, nhẹ đến mức rất dịu dàng, nhưng lại khiến cho Lan Vĩ vốn tàn lãnh vô tình cũng phải rùng mình. Theo người đó sáu năm, các lọai thủ đọan gì hắn lại chưa tận mắt thấy qua, đứa nhỏ ngày trước không phải một đường dẫm lên máu tươi mới có thể ngồi nhàn nhã trước mặt hắn bây giờ sao? Máu kia nếu không rơi xuống, đứa nhỏ đó sao có thể sống sót được.
“Lan Vĩ.”
“Dạ.”
Lan Vĩ vội vàng hoàn hồn.
“Ngày mai đến phòng kế tóan lấy ba ngàn lá vàng, nếu Lan Mân ở lại đây, đương nhiên cần phải lo liệu một vài thứ.”
Lan Thất thản nhiên cười nói.
Ngay tại lúc này, Lan Vĩ chắc chắn cực kỳ sung sướиɠ, sâu sắc cảm tạ,“Đa tạ Thất thiếu thành toàn.”
“Không cần cám ơn.”
Lan Thất khoát tay không lắm để ý lắm,
“Bản thiếu cũng không phải làm việc thiện, đây chẳng qua là trả công cho ngươi.”
Lan Vĩ cảm kích trong lòng, nhưng cũng không nói nhiều nữa.
“Ngày mai……”
Lan Thất lại mở miệng.
“Những gì Thất thiếu căn dặn đã được chuẩn bị chu đáo.”
Lan Vĩ tiếp lời nói.
“Không.”
Lan Thất lắc đầu.
Lan Vĩ nghi hoặc nhìn hắn.
“Tạm thời không hành động.”
Lan Thất xoay chuyển ánh mắt,“Bản thiếu có dự tính khác.”
“Vậy……”
Lan Vĩ dù nghi hoặc trong lòng nhưng không dám hỏi nhiều.
“Chờ sau khi bản thiếu xuống núi rồi nói tiếp.”
Lan Thất chậm rãi mở quạt, khóe miệng vẽ một nụ cười quỷ dị,“Lần này bản thiếu gặp một đối thủ rất thú vị, cần tiếp hắn chơi đùa một phen.”
“Lan Vĩ xin nghe theo sự căn dặn của Thất thiếu.”
“Ừ, không còn chuyện gì nữa, ngươi lui xuống đi.”
Lan Thất khoát tay.
“Dạ.”
Lan Vĩ lui ra.
Tiếng bước chân của Lan Vĩ càng lúc càng xa, sau đó cả tòa nhà chìm trong một khỏang không gian im ắng, trong phòng, Lan Thất hươ đầu ngón tay phác họa hình ảnh một cây quạt, dưới ánh đèn, mắt xanh lóe tia sáng nhàn nhạt, tựa như biển sâu lúc đêm tối, vô cùng đẹp đẽ lại mang theo hung hiểm khó lường.
“Anh sơn sao…… Sẽ rất thú vị đây, ha ha……”
lời nói hòa tiếng cười lặng lờ tan ra trong đêm.
Ở một trang viện rộng lớn nào đó phía tây thành, đèn đuốc sáng rực.
Một bàn tiệc rượu phong phú, người hầu hạ đứng đợi xung quanh, một vị thiếu phụ dung mạo bình thường, khí chất đoan trang ngồi ở vị trí chủ nhân, vị trí khác là Minh Nhị công tử tuấn nhã xuất trần.
“Rượu và thức ăn này là đặc biệt chuẩn bị riêng vì Nhị đệ, có hợp khẩu vị không?”
Thiếu phụ vì Minh Nhị rót đầy một chén rượu.
“Đa tạ đại tỷ.”
Minh Nhị tao nhã nói lời cảm tạ.
“Người trong nhà sao còn khách khí như vậy.”
Minh gia đại tiểu thư Minh Duyệt Từ liếc Minh Nhị óan trách.
Minh Nhị cười cười,“Đại tỷ dạo này sống tốt không?”
“Cũng không tệ lắm.”
Minh Duyệt Từ buông bầu rượu, tay cầm đùa gắp thức ăn cho Minh Nhị,“Tỷ tỷ có một đệ đệ như đệ, Tạ gia chỉ còn thiếu điều cung phụng tỷ như Bồ Tát.”
“Vậy là tốt rồi.”
Minh Nhị nâng chén nhấp một ngụm rượu.
Minh Duyệt Từ nhướng mi nhìn hắn, chậm rãi nói:
“Biết được tỷ sống tốt coi như bớt một gánh nặng?”
Minh Nhị nghe vậy nhướng mày nhìn nàng, vẻ mặt tỏ ra khó hiểu.
Minh Tuyệt Từ cười nhẹ,“Tỷ thật là may mắn, vì tỷ và đệ cùng một mẫu thân sinh ra, may mắn trước khi mẫu thân qua đời cầu xin đệ một lời hứa, cho nên tỷ mới có được phần phúc ngày hôm nay.”
Minh Nhị kinh ngạc chớp đôi mi dài đen thẫm như mực,“Đại tỷ sao lại nói lời này? Tỷ và đệ là do mẫu thân sinh ra, tiểu đệ ta đương nhiên phải bảo vệ tỷ.”
Minh Duyệt Từ lắc đầu, nhìn Minh Nhị vừa muốn cười lại chực muốn khóc,“Hoa Nghiêm, đệ là người vô tình nhất trên đời này.”
Minh Nhị có chút bất đắc dĩ nhìn tỷ tỷ ruột của mình,
“Đại tỷ đây là trách tiểu đệ quá lâu không đến thăm tỷ sao?”
“Ha ha……”
Minh Duyệt Từ ngửa đầu cười rộ lên,
“Hoa Nghiêm à…… Cũng chỉ có nhân tài như đệ mới có thể thản nhiên sống ở Hoa gia thôi.”
“Đại tỷ sau khi xuất giá cũng chưa trở lại nhà mẹ đẻ lần nào, người ở nhà cũng rất nhớ mong.”
Minh Nhị tỷ tỷ, trên mặt là vẻ ôn nhu.
“Nhớ mong? Thật đúng là trò cười cho thiên hạ.”
Minh Duyệt Từ cười lạnh một tiếng,
“Minh gia, đời này của tỷ không bao giờ muốn trở lại nơi đó nữa.”
Minh Nhị cũng chỉ cười nhạt, không nói nhiều nữa, chuyên chú ăn cơm, dù sao đi nữa, cũng đã rất lâu rồi chưa từng được thỏai mái ăn cơm như thế này.
Minh Duyệt Từ nhìn đệ đệ ngồi trước mặt mang danh “Trích Tiên”, nhìn hắn ăn cơm, nhìn hắn gắp đồ ăn, nhìn hắn uống rượu……Từ một sợi tóc đến một chéo áo, đều bình tĩnh tao nhã xuất trần như thế. Nàng với hắn đúng là tỷ đệ cùng cha cùng mẹ sao? Khiến người khác nhìn vào thật khó tin tưởng được, bởi bọn họ…… cách nhau xa vời vợi.
“Minh gia vẫn náo nhiệt như trước sao?”
Minh Duyệt Từ bỗng mở miệng nói, trên mặt mang theo ý giễu cợt,“Vẫn náo nhiệt như một phường ca kịch?”
Minh Nhị nuốt miếng cơm cuối cùng xuống, lại húp một ngụm canh, sau đó thong dong buông bát đũa, nhìn trưởng tỷ ôn hòa cười,
“Trong nhà vẫn rất náo nhiệt, phụ thân thích ngắm trăng lại cho chúng ta thêm một vị thập bát đệ, chỉ tiếc hai ngày đã không qua khỏi.”
“Vậy sao?”
Minh Duyệt Từ khẽ nhếch mày,
“Chỉ hai ngày? Cũng không được sống đến quá mười ngày sao?”
“Ai, đáng thương thật.”
Minh Nhị thật lòng thở dài một tiếng, vẻ mặt thương hận nuối tiếc,“Vất vả lắm mới có thêm một người thân, lại chỉ có hai ngày…… Ai!”
“Còn chưa đủ.”
Minh Duyệt Từ cũng lắc đầu,“Nếu đổi lại tỷ, ngay từ đầu sẽ không để nó xuất hiện.”
Mắt gian tà, nhìn Minh Nhị,“Nếu đổi lại Nhị đệ, đệ thấy thế nào?”
“Tiểu đệ đương nhiên hy vọng trong nhà càng nhiều người càng tốt.”
Minh Nhị cười hiền lành,
“Những năm gần đây, người trong nhà càng lúc càng ít đi, thật vắng lặng.”
“Ít người, thì không còn náo lọan, chơi đùa cũng bớt phần vui vẻ, đúng không?”
Minh Duyệt Từ cười khanh khách nhìn chằm chằm đệ đệ.
Minh Nhị không nói, sương mù trong đôi mắt mênh mông sâu thẳm càng dày đặc, mụ cười trên mặt cũng dịu lại.
“Núi Anh Sơn có rất nhiều người, hẳn sẽ có trò hay nhỉ?”
Minh Duyệt Từ thay hắn rót thêm rượu.
Minh Nhị nâng chén rượu, chậm rãi đưa tới bên môi, sau đó lại chậm rãi buông, nói:
“Chuyện trên Anh Sơn đại tỷ không nên để tâm.”
“Hửm?”
Minh Duyệt Từ chớp mắt.
“Bởi vì……”
Minh Nhị chuyển hai tay vào cầm cái chén, gương mặt nở một nụ cười thản nhiên nhàn nhã,“Gặp được một người rất thú vị, lúc này…… có lẽ là thời điểm chơi đùa vui vẻ nhất trước nay chưa từng có.”
Ngày thứ hai, là một ngày bình yên. Vũ Văn Lạc đứng với Ninh Lãng ở cửa sổ phòng trọ, nhìn người đi đường rong ruổi qua lại. Nhân dịp đại hội ở Anh Sơn, có thể nói rằng chỉ cần vơ một cái sẽ được một nắm lớn các võ lâm cao thủ đến Hịch thành, tùy tiện đi trên đường cũng sẽ gặp được một nhân vật danh tiếng vang dội giang hồ, Vũ Văn Lạc liền đứng ở cửa sổ chỉ vào mỗi người đi ngang qua, giới thiệu từng người cho Ninh Lãng biết, nhân tiện giảng giải cho hắn về các cố tích giang hồ và kỳ nhân dị sĩ, ngày trôi đi cũng không quá nhàm chán.
Ngày mười tháng tám.
Ngày đó, Hịch thành thức dậy rất sớm, từ lúc trời vẫn tờ mờ sáng, trên đường đã có rất nhiều người qua lại, bọn họ đều hướng về một nơi — cửa Tây — mà đi, hướng đó là Anh Sơn.
Nhóm của Vũ Văn gia không cần phải dậy sớm như vậy, Vũ Văn gia đường đường là một trong lục đại thế gia, trên đỉnh Anh Sơn tất có người để lại một ghế cho bọn họ, họ chỉ cần đến đúng giờ là được, bởi vậy khi họ chuẩn bị xong xuôi rời khỏi cửa khách sạn, những phần tử võ lâm trong Hịch thành cơ bản ra đi hết phân nửa.
Ra khỏi cửa Tây của Hịch thành, đứng dưới chân Anh Sơn vọng lên, chỉ thấy tầng tầng cây cối, xanh có, vàng có, đỏ có, nhìn không thấy được đỉnh núi, càng khỏi nói đến Thủ Lệnh cung.
Vũ Văn Lạc nhìn cảnh sắc, nói:
“Nghe nói trước kia, Anh Sơn vốn được kêu là Lạc Anh Sơn, cỏ cây không sinh trưởng nổi, hòan tòan bị bao phủ bởi bùn đất, đá nhọn, địa hình rất kỳ quái, nhìn từ xa đổ lại hình dáng giống những cánh hoa, bởi vậy mới được gọi là
‘Lạc Anh’. Mà ngày nay nơi người người tụ hội lại ngập cây cỏ bao phủ…… Thời gian có lẽ là thứ vạn năng duy nhất trên thế gian này, nó có khả năng khiến tất thảy mọi thứ biến đổi.”
“Đi nhanh lên, đừng có đứng ở đó cả ngày xúc động lung tung.” Vũ Văn Phong lướt qua hắn đuổi kịp phụ thân.
“Thì ra Anh Sơn cũng không cao lắm.”
Ninh Lãng ở phía sau lại nói,“ Núi Thiển Bích của chúng ta so ra lại cao hơn rất nhiều.”
Anh Sơn mà thiên hạ võ lâm hướng tới, thì ra cũng chẳng cao lớn hùng vĩ, cũng không phải phong cảnh tráng lệ, chỉ là một ngọn núi cao bình thường.
“Người ta thường nói ‘Núi không cao, vì tiên mà nên danh.”
Vũ Văn Lạc vừa đi vừa nói, “ Trong mắt người võ lâm, Anh Sơn chẳng khác nào Thiên Mang Sơn, là ‘Vương sơn’ to lớn trong lòng mỗi người tuyệt không thể lay chuyển!”
“Ừ.”
Ninh Lãng đối với chuyện này có vẻ không để ý, ngỏanh đầu về phía sau, vừa đi vừa quay đầu nhìn.
“Đệ đang ngóng cái gì?”
Vũ Văn Lạc nhìn hắn.
“Đệ……”
Mặt Ninh Lãng bỗng nhiên thấy nóng,“Hắn…… Không thấy bọn họ.”
“Đệ nói mấy người Thất thiếu cùng Nhị công tử?”
Vũ Văn Lạc nhìn về phía sau,
“Có lẽ sớm đã đi rồi, hoặc vẫn chưa đi.”
“À.”
Ninh Lãng quay đầu.
“Ninh Lãng, chuyện của bọn họ đệ không nên quan tâm quá.”
Vũ Văn Lạc cảm thấy cần thiết phải nhắc nhở huynh đệ kết nghĩa thật thà chất phác của mình,“Chính bọn họ đều tự biết quyết định, đệ chỉ cần quan tâm mình là được.”
“Ừm?”
Ninh Lãng chớp chớp mắt.
“Ai da, thôi quên đi.”
Vũ Văn Lạc thở dài, cảm thấy sau khi quen biết Ninh Lãng hắn cũng trở thành một lão già
,“Đệ cứ như vậy, Lan Thất sẽ cảm thấy không đành lòng sao? Chúng ta đi đi.”
“Ừ.”
Ninh Lãng rảo nhanh bước đuổi kịp, thấy mấy người Vũ Văn Phong cách trước mặt khá xa,“Đại ca, chúng ta nhanh lên một chút, mấy người thế bá đi xa rồi.”
“Đừng nóng vội.”
Vũ Văn Lạc giữ chặt tay Ninh Lãng, chớp đôi mắt, cười đắc ý,“Là do huynh cố ý.”
“Ủa? Vì sao?”
Ninh Lãng nhìn Vũ Văn Lạc.
“Ngốc, nếu cùng tới đỉnh núi, cha huynh là người nào chứ? Gia chủ của một trong lục đại thế gia, khi đó chắc chắn có rất nhiều người đến chào hỏi, lúc đó hẳn người sẽ giới thiệu “ Khuyển tử” của mình với người khác, tiếp theo huynh sẽ được các võ lâm nhân sĩ chiêm ngưỡng, cảm giác đó mà dễ chịu được sao?”
Vũ Văn Lạc mặt nhăn cái mũi nói,“Cho nên đi cách xa một chút, không cùng đi với nhóm của người, tìm một góc tốt coi náo nhiệt là được rồi.”
“Như vậy cũng hay.”
Ninh Lãng ngẫm lại cũng có lý, hắn cũng không thích bị nhiều người săm soi,“Chỉ có điều nếu mấy người họ không thấy chúng ta sẽ không đi tìm sao?”
“Yên tâm, cha có đại ca ở cạnh bên, làm sao nhớ tới huynh được.”
Vũ Văn Lạc chẳng hề để ý nói.
“À.”
Ninh Lãng gật đầu không nói nữa.
“Còn có, một lát nữa trên đỉnh núi, nếu mấy người Thất Thiếu không gọi chúng ta, cũng không nên chủ động tiến đến chào hỏi, biết không?”
Vũ Văn Lạc dặn dò hắn.
“Tại sao lại như thế?”
Ninh Lãng khó hiểu. Cùng nhau đồng hành lâu như vậy, mọi người ở chung coi như là bạn, bằng hữu gặp lại sao không thể chào một tiếng? Hơn nữa Lan Thất còn là……
“Người trên Anh Sơn rất nhiều.”
Vũ Văn Lạc hừ mũi,“Chẳng lẽ đệ muốn một màn ở Trường Thiên sơn trang lập lại lần nữa? Người như Thất Thiếu có chuyện gì lại không dám làm, phỏng chừng làm những điều người khác không dám lại khiến hắn càng thêm vui vẻ.”
Ninh Lãng rùng mình một cái.
“Đệ ngẫm lại một đường đi chung, ngươi bị hắn đùa bỡn còn chưa đủ sao?”
Vũ Văn Lạc liếc liếc hắn,“Đệ muốn cho khắp thiên hạ……”
“Đệ không quen hắn!”
Ninh Lãng nhanh chóng xua tay tỏ rõ thái độ.
“Biết là tốt rồi.”
Vũ Văn Lạc gật gật đầu, tiếp tục lên núi.
Ninh Lãng đi theo hắn, vươn tay chạm vào ngân thương đeo sau lưng, mẫu thân nói ngân thương là tín vật đính thân tổ tuyền của Ninh gia, nhưng mà……
Đùa giỡn, chẳng qua là đùa giỡn mà thôi.