- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Lan Nhân. Bích Nguyệt
- Quyển 1 - Chương 15: Liệt Tam
Lan Nhân. Bích Nguyệt
Quyển 1 - Chương 15: Liệt Tam
“Chẳng lẽ gả cho bản thiếu đáng sợ vậy sao?”
Lan Thất nhìn theo hướng đôi chủ tớ Hoa gia khuất bóng, vẻ mặt đầy phiền muộn.
“Thất thiếu.”
Vũ Văn Lạc lên tiếng gọi chuyển hướng tầm nhìn của nàng,“Chẳng lẽ ngươi quên bản thân đã đính hôn rồi ư?”
Ánh mắt Lan Thất lấp loáng nhìn qua Ninh Lãng,“Ai da, nhất thời bị mỹ nhân làm mờ mắt, thiếu chút nữa thì quên, Ninh Lãng, ngươi sẽ không vì chuyện này mà giận bản thiếu chứ?”
“Ơ?”
Ninh Lãng ngay lúc đó chẳng biết nên phản ứng làm sao.
“Nói thế nào đi nữa, đối tượng kết hôn như chúng ta cũng chỉ vừa gặp gỡ chưa lâu, trong một thời gian ngắn thích ứng không kịp thì cũng là điều dễ hiểu, Ninh Lãng, chẳng lẽ ngươi thật sự giận bản thiếu ư?”
Lan Thất vô tội nhìn Ninh Lãng.
“Ta không tức giận.”
Ninh Lãng lúc này vừa nghe được lập tức trả lời.
“A……”
Lan Thất thu quạt ngọc đánh một cái vào bàn tay, cười hài lòng: “Bản thiếu đã biết chỉ có Ninh Lãng tốt nhất, sao có thể là người bụng dạ hẹp hòi được.”
Đối tượng kết hôn đứng trước mặt mình trêu đùa tán tỉnh người khác, nếu tức giận thì trở thành người bụng dạ hẹp hòi? Vũ Văn Lạc không nói gì.
“Chúng ta cũng nên đi thôi.”
Minh Nhị vào xe ngựa đầu tiên.
“Vũ Văn đại công tử, ngươi không nhanh chóng đi tìm người sao? Dung Nguyệt cô nương đang chờ đó?”mục tiêu của Lan Thất chuyển về phía Vũ Văn Phong.
Câu trả lời của Vũ Văn Phong là xoay người chui vào xe. Một đường cùng đi với nhau, hắn biết rằng bản thân mình dù có động thủ hay đấu khẩu cũng không đấu nổi với Lan Thất, cho nên áp dụng kế sách đối phó có mắt như không thấy, có tai như điếc, cũng nhờ vậy không phải lập lại tình trạng bị chọc tức đến hộc máu.
Lan Thất cũng chẳng lấy đó mà phiền lòng, cười cười vào lại trong xe.
Ninh Lãng vẫn còn đứng đó kinh ngạc, trong đầu vang lên lời nói ban nãy của vị Dung Nguyệt cô nương kia.
…… Tuyệt đối không dám thích Thất thiếu…… sợ một ngày nào đó không để ý chìm sâu xuống địa ngục…… vạn kiếp không thể siêu sinh……
“Vạn kiếp không thể siêu sinh sao?” Ninh Lãng lẩm bẩm.
“Đệ nói gì?”
Vũ Văn Lạc không nghe rõ, hối thúc hắn,
“Mau vào thôi, phải lên đường rồi.”
“Ừ.”
Ninh Lãng hoàn hồn.
Vào trong xe, đã thấy Lan Thất đứng nhìn ghế của mình, mà Liệt Sí Phong hồi nãy không thấy đâu đang nằm dài ra ngủ trên đó, mấy chuyện khác đều bị hắn gạt qua một bên.
“Không phải vừa rồi hắn không có trong này sao?”
Ninh Lãng kỳ quái nhìn Liệt Sí Phong.
Đối với những suy nghĩ đơn giản của Ninh Lãng, Vũ Văn Lạc thấy nhiều cũng đã quen, chỉ chỉ lên phía trần xe, giải thích:“Công phu thằn lằn.”
“À.”
Ninh Lãng hiểu được.
“Liệt Sí Phong.”
Lan Thất ngọc lấy quạt chọc chọc vào người đang nằm ngủ,“ Đứng dậy cho bản thiếu.”
“Đừng gây ầm ỹ, ta đã không ngủ vài ngày rồi.”
Liệt Sí Phong chậm chạp hé mắt, xua tay.
“Ngươi chiếm hết chỗ, bản thiếu ngồi thế nào?”
Lan Thất nhếch mày, quạt ngọc mang theo vài phần lực.
Thân thể cao to của Liệt Sí Phong di chuyển, chừa lại một chỗ,“Nằm, ngồi tùy ngươi.”
Khóe mắt Lan Thất không ngừng cau lại, tay giơ lên, quạt ngọc nhìn có vẻ nhẹ nhàng đập xuống vai Liệt Sí Phong, lại khiến Liệt Tam gia hét lớn một tiếng, cuối cùng cũng chịu mở mắt.
“Xe này là của bản thiếu, ghế cũng của bản thiếu.”
Lan Thất cao giọng.
“Ngươi muốn đấu với ta một trận ngay bây giờ sao?”
Liệt Sí Phong lạnh lùng hỏi.
Lan Thất trừng đôi mắt xanh, không nói một lời
Liệt Sí Phong hòan tòan mở mắt, ánh nhìn như lưỡi đao, trừng Lan Thất, hoàn toàn chẳng giống một người đã không ngủ vài ngày,“Cùng ngươi dốc hết tòan lực so đấu một trận, đây là một trong hai chuyện mà Liệt Sí Phong ta đến nay vẫn chưa thể hòan thành.”
“Lại là chuyện này.”
Lan Thất rêи ɾỉ thu quạt.
“Không thể đấu thì đừng ầm ỹ.”
Liệt Sí Phong đơn giản nói một câu, tiếp tục nhắm mắt
“Liệt Sí Phong!”
Lan Thất cắn răng nhìn người đang thỏai mái nằm trên ghế dài,“Lan Thất ta sao lại quen biết ngươi chứ?!”
Người trên ghế nhắm mắt không thèm động đậy.
Mà hiện tại, Vũ Văn Lạc đã không còn chỉ là đơn giản bội phục Liệt Sí Phong thôi, chính là sùng bái hắn! Người luôn khiến mọi người bó tay chịu thua như Thất thiếu cũng có người khiến nàng không thể chịu nổi? Liệt Sí Phong, ngươi thật sự quá được đi!
Lan Thất xoay người, ánh mắt chăm chú vào Ninh Lãng, khẽ nhếch một, một cười một nụ cười lạnh ẩn tia quỷ quyệt khiến người nổi da gà:
“Ninh Lãng, chúng ta là đối tượng kết hôn, ngồi cùng nhau cũng chẳng sao.”
“Ơ?”
Ninh Lãng vẫn còn ở phía cửa xe toàn thân cứng đờ.
“Ninh Lãng ngồi cùng ta là tốt rồi.”
Vũ Văn Lạc kéo Ninh Lãng ngồi xuống bên cạnh hắn.
“Ừ.”
Lan Thất vừa lòng gật gật đầu, thỏai mái ngồi xuống chỗ Ninh Lãng.
Xe ngựa chuyển động, cuối cùng cũng khởi hành lần nữa, Vũ Văn Lạc vội vàng lấy giấy bút từ trong người ra, ghi lại những gì tai nghe mắt thấy khi nãy, Ninh Lãng nghiêm túc ngồi bên cạnh hắn, Vũ Văn Phong nhắm mắt, Minh Nhị rót một chén trà thơm, Lan Thất đưa tay nhón một món điểm tâm trên bàn bỏ vào miệng, trong xe một mảnh hài hòa yên tĩnh.
Một lát sau, trong xe bỗng vang lên một chuỗi tiếng vang cực kỳ không hài hòa, Vũ Văn huynh đệ, Ninh Lãng nghe không cảm thấy có gì lạ, chỉ có Minh Nhị và Lan Thất lúc nghe được thì kinh ngạc, Minh Nhị dò xét liếc mắt một cái rồi lại tiếp tục uống trà của mình, Lan Thất mang vẻ mặt khó tin, thì thào:
“Hắn…… Hắn lại có thể ngáy?!”
“Chuyện này có gì đâu, một đường huynh khác của ta còn ngáy lợi hại hơn, lúc hắn ngủ ngay cả một khỏang sân cũng chấn động, đứng cách đó bốn năm dặm nghe như sấm bên tai.”
Vũ Văn Lạc phản đối.
“Đúng vậy, trước kia ngủ chung với các sư huynh ở trên núi, đêm nào cũng nghe tiếng ngáy.”
Ninh Lãng cũng lên tiếng.
“Nhưng mà…… Hắn lại dám ngáy trên xe bản thiếu, dám ngáy ngay trước mặt bản thiếu!”
Lan Thất nhấc chân đá vào đùi Liệt Sí Phong,“Tỉnh lại cho ta!”
Liệt Sí Phong vẫn không nhúc nhích, tiếng ngáy như sấm rền.
“Liệt Sí Phong!”
Lan Thất lại tung một cước.
Người trên ghế vẫn không thèm nhúc nhích, ngủ một cách ngon lành.
Lan Thất day trán rêи ɾỉ:“Thật ồn ào!”
“Lòng yên tĩnh tâm hồn cũng tĩnh.”
Một bên Minh Nhị buông chén trà.
Lan Thất chán nản tựa vào cái bàn con ngăn cách nàng với Minh Nhị,“Nhị công tử, chẳng lẽ ngươi cũng ngáy? Nếu vậy sẽ phá vỡ hình tượng tiên nhân của ngươi mất.”
“Minh Nhị không có thói quen này.”
Minh Nhị thản nhiên đáp.
“Nam nhân bình thường ngủ đều ngáy cả.”
Vũ Văn Lạc thăm dò nói với Lan Thất,“Chẳng lẽ Thất thiếu chưa từng ngáy bao giờ?”
“Đương nhiên không!”
Lan Thất ngồi thẳng dậy,“Xọat!” mở quạt ngọc, vẻ mặt nghiêm nghị,
“Bản thiếu dáng vẻ phong lưu phóng khóang sao có thể làm chuyện mất mặt như thế!”
“Hộc hộc…… Hộc hộc……”
Tiếng ngáy của Liệt Sí Phong thật là có tiết tấu.
“Trời ạ……”
Lan Thất đưa hai tay che tai trông thật khổ sở.
Vũ Văn Lạc nhìn chăm chú nhìn Lan Thất, sau đó quay đầu hỏi:
“Ninh Lãng, ngươi ngủ có ngáy không?”
Lan Thất nghe được, mắt ngọc lấp tức trừng Ninh Lãng:
“Ninh Lãng, nếu ngươi ngáy, bản thiếu sẽ từ ngươi ngay lập tức!”
“Ta không ngáy.”
Ninh Lãng lắc đầu ngay lập tức.
“Nhưng hắn ngáy!”
Lan Thất chỉa quạt về phía Liệt Sí Phong, sau đó ôm đầu tựa vào bàn nhỏ,“Chẳng lẽ đi đường cứ phải nghe hắn ngáy hay sao?”
Minh Nhị gõ gõ đầu ngón tay trên thành chén trà, nói có vẻ tò mò:
“Không biết huyệt ngủ, huyệt câm có ảnh hưởng đến chuyện ngáy hay không nhỉ?”
Hắn vừa nói xong, Lan Thất ngẩng phắt lên, quạt ngọc vươn ra, nhanh như tia chớp điểm hai cái trên người Liệt Sí Phong, ngay tức khắc, tiếng ngáy như sấm dừng lại.
“Vẫn là Nhị công tử có biện pháp.”
Lan Thất xoay xoay quạt ngọc trong tay.
“Chuyện này……”
Minh Nhị công tử có chút không đành lòng,“Trong lúc người khác ngủ ngon lại điểm huyệt, hình như là chuyện hơi thất đức?”
Lan Thất nhíu mắt ngọc, trong lòng thầm mắng một tiếng
“Giả Tiên!”, trên mặt một vẻ ngây thơ,“Không phải Nhị công tử chỉ cho bản thiếu sao?”
“Ta chỉ tự hỏi mà thôi.”
Minh Nhị công tử cũng thật vô tội.
“Bản thiếu chính là làm theo lời Minh Nhị công tử.”
Lan Thất càng ngây thơ hơn.
Mắt Vũ Văn Lạc hết trừng rồi lại trừng, cuối cùng gắng gượng lắm mới nuốt xuống được lời muốn vọt ra khỏi miệng
“Dối trá!”,
cúi đầu, tiếp tục bận rộn với ‘Võ Lâm Thương Hải Sử’.
Vũ Văn Phong đại công tử tiếp tục việc ngồi yên của hắn, đối với hết thảy những chuyện đang xảy ra coi như không nghe không thấy
Ninh Lãng cũng khoanh chân ngồi yên, tu luyện nội công.
Xe ngựa hướng về phương bắc, thêm một Liệt Sí Phong nữa cũng coi như không có, từ ngày ấy hắn nằm xuống ngủ vẫn chưa tỉnh lại, không ăn uống không động đậy, nếu không nghe được hơi thở thì thật giống một người chết. Có lúc Ninh Lãng lo lắng chuyện Lan Thất điểm huyệt ngủ của hắn khiến cho hắn bất tỉnh luôn, có ý định nhân những lần Lan Thất không có trên xe giải huyệt, sợ rằng để lâu không giải khiến cho máu không lưu thông nguy hại sau này, nhưng mà thủ pháp độc môn của Lan Thất hắn không cách nào giải nổi, sau đó cũng lại là Minh Nhị nhấc tay, giải, nhưng Liệt Sí Phong vẫn ngủ yên như cũ, ngay cả tiếng ngáy cũng không có. Vũ Văn Lạc không nhịn nổi tò mò, thử dùng nhiều cách kêu, lay, níu, hay đập vào người cũng không được, mọi biện pháp đều tốn công vô ích, cuối cùng chỉ vì một câu của Minh Nhị công tử
“Nội công tâm pháp Liệt gia độc đáo”
rồi thôi.
Cứ tiếp diễn như thế năm ngày, vào một buổi trưa lúc ai nấy thiu thiu ngủ, Liệt Sí Phong bỗng nhiên mở mắt.
“A, ngươi cuối cùng cũng tỉnh.”
Ninh Lãng là người phát hiện đầu tiên, không dấu được vui mừng kêu lên, rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm, chẳng cần phải lo lắng người này sẽ ngủ luôn không tỉnh lại.
Liệt Sí Phong đảo mắt qua phía Ninh Lãng, nhẹ gật đầu, xem như đáp tạ Ninh Lãng đã quan tâm, rồi vươn tay cướp lấy chén trà Lan Thất đang cầm, ngửa đầu uống một hơi, đưa cái chén không ra ý bảo rót thêm, hắn ngủ lâu như vậy nên khát nước.
Lan Thất trợn mắt, mỉm cười, cười đến cực kỳ ôn hòa, từ trong ống tay áo lấy ra một bình sứ bằng bạch ngọc:
“Có thể được hầu hạ ngài đây là do phúc khí tu luyện từ kiếp trước, cho nên bình ‘Hoàng tuyền thủy’ thiên hạ vô song
này xin mời tam gia uống.”
Dứt lời, mở nắp bình muốn rót vào cái chén không.
Hoàng tuyền thủy? Vũ Văn Lạc rùng mình một cái, một tia sáng xẹt qua đầu óc mơ màng, người chưa tỉnh cũng tỉnh hẳn. Đó là độc dược chết người!
Liệt Sí Phong rút tay, tránh bình “Hoàng tuyền thủy” kia, ánh mắt nhìn Lan Thất, lạnh lùng bình thản phun ra mấy chữ:“Yêu tính khó sửa.”
Nói xong hươ tay trên không trung, bình trà trên bàn của Minh Nhị và Lan Thất bay vào tay hắn, nhẹ nhàng không tiếng động.
“Nội công của Liệt huynh lại tiến bộ rồi.”
Minh Nhị thản nhiên bình luận.
“Liệt đại ca.”
Vũ Văn Lạc thân thiết gọi một tiếng, khỏi cần làm quen dài dòng, hắn đã tự động coi người này là huynh trưởng, phải biết rằng đâu có dễ gặp được người khiến cho Thất thiếu e ngại, người lợi hại thế này không nhân cơ hội tạo mối quen hệ thì uổng công cha mẹ sinh ra hắn thông minh lanh lẹ.
Liệt Sí Phong ngỏanh mặt uống trà.
Vũ Văn Lạc không để bụng, nhích lại gần hắn, vẻ mặt đầy hiếu kỳ:
“Đại ca, tiểu đệ có một chuyện không rõ.”
Đối với lời Vũ Văn Lạc, Liệt Sí Phong coi như không có, uống hết trà, nhìn thẳng Minh Nhị,“Nhị công tử, chúng ta đấu một trận thì sao?”
“Liệt huynh muốn tìm cao thủ tỷ thí, nếu đến Anh Sơn chắc hẳn sẽ được thỏa lòng.”
Minh Nhị cũng coi như không thấy ánh mắt cố chấp của Liệt Sí Phong.
“Ta nói là ngươi.”
Liệt Sí Phong không nháy mắt lấy một lần.
Minh Nhị thóang liếc phía Lan Thất, nói:
“Trước đó không lâu chúng ta mới cầm đao hợp tấu cùng nhau, chi bằng nhân dịp này Liệt huynh cùng Thất thiếu khoa tay múa chân một chút, lần trước ở Trường Thiên Sơn trang, tiểu đệ tuy được thỉnh giáo vài chiêu với Thất thiếu, nhưng cảm giác vẫn như muối bỏ biển.”
Liệt Sí Phong vừa nghe lời này, mắt càng sáng hơn, nhìn thẳng Lan Thất,
“Chúng ta tỷ thí một hồi.”
“Không có hứng thú.”
Lan Thất bình thản khóat tay.
“Liệt đại ca.”
Vũ Văn Lạc không ngừng cố gắng,
“Phù Sơ cô nương nói ngươi trộm đồ của nàng, không biết đó là thứ gì có thể lọt vào mắt xanh của đại ca, chúng ta đối với chuyện này thực sự rất có hứng thú.”
Liệt Sí Phong vẫn không thèm để ý như cũ, chuyển ánh mắt qua phía Vũ Văn Phong đang ngồi nhắm mắt, trầm ngâm một lát, Vũ Văn Phong tựa như cảm giác được tia nhìn của hắn, mở mắt ra, đối diện với ánh mắt lợi hại đó.
“Năm năm sau ‘ Xích Tâm chưởng’ của ngươi hẳn đã luyện thành, đến lúc đó chúng ta tỷ thí một hồi.”
“Được.”
Vũ Văn Phong sảng khoái đáp.
Liệt Sí Phong lại thay đổi hướng nhìn, lần này dừng trên người Ninh Lãng, đánh giá một lát, hàng lông mày rậm hơi giật giật.
Ninh Lãng bị bị hắn nhìn như thế có cảm giác không tự nhiên. Người này ngồi trong chiếc xe nhỏ hẹp, lại giống như một thanh bảo đao, khí thế bén nhọn, khiến người không rét mà run, càng khỏi cần nói đến ánh mắt, yên tĩnh lạnh rét, tựa như lột da róc xương, xem xét hắn từ trong ra ngòai.
“Mười năm là được.”
Liệt Sí Phong bình thản nói.
Lời vừa nói xong, Ninh Lãng ngu ngơ không hiểu, Vũ Văn Phong nhìn qua, Minh Nhị cười nhẹ, Lan Thất phe phẩy quạt ngọc ánh mắt thâm sâu.
“Liệt đại ca, chuyện bọn họ so đấu với ngươi là chuyện năm, mười năm sau, chuyện hiện tại chúng ta nhắc đến, là ngươi lấy đi thứ gì của Phù Sơ cô nương vậy?”
Dù bị phớt lờ, Vũ Văn Lạc không một chút tức giận.
Liệt Sí Phong cuối cùng cũng nhìn Vũ Văn Lạc, Vũ Văn Lạc khẩn trương, hết sức chăm chú lắng nghe.
“Tư chất thường thường, tay chân vô dụng, một đường học võ, cả đời hạng hai.”
Liệt Sí Phong đánh giá không chút khách khí.
“Liệt đại ca, ta không phải hỏi ngươi về võ công của ta, là hỏi ngươi chuyện Phù Sơ cô nương.”
Vũ Văn Lạc rất muốn đánh một chưởng vào đầu Liệt Sí Phong, chỉ là không có gan.
“Vũ Văn thế huynh, ngươi làm gì cứ mãi truy hỏi Liệt Tam gia, không bằng hỏi bản thiếu, bản thiếu biết hắn đã trộm thứ gì của Phù Sơ cô nương.”
Lan Thất phía đối diện cười nói.
“Hả, là cái gì?”
Vũ Văn Lạc lập tức quay đầu.
“Ngươi nghĩ lại thử xem.”
Lan Thất hướng mắt xanh quỷ dị nhìn Liệt Sí Phong, cười tà,“Chuyện quan trọng giữa một người con gái xinh đẹp và một chàng trai chưa kết hôn là chuyện gì, chẳng những tự mình theo đuổi không bỏ, còn muốn truyền khắp thiên hạ, ngươi thử nói xem vật đó là thứ gì?”
“Là……”
Trộm tâm — hai chữ tồn tại trong lòng Vũ Văn Lạc đã thật lâu, là miêu tả trung thực nhất, nhưng sợ ánh mắt lạnh như băng của người bên kia, hắn đành ngậm trong cổ họng, mong chờ Lan Thất nói ra đáp án, để hắn được thở phào nhẹ nhõm.
“Yêu đương vụиɠ ŧяộʍ!”
Lan Thất rõ ràng lưu loát phun ra mấy chữ.
Ngay lập tức trong xe là một mảnh lặng thinh, chỉ nghe tiếng thở dốc, Liệt Sí Phong, Vũ Văn Lạc, Vũ Văn Phong, Ninh Lãng, Minh Nhị tất cả đều trừng mắt nhìn Lan Thất.
“Khụ khụ…… Khụ khụ……”
Vũ Văn Lạc bỗng nhiên ho kinh thiên động địa
Ninh Lãng hoàn hồn, vội vàng vỗ lưng Vũ Văn Lạc:
“Đại ca, huynh làm sao vậy?”
“Khụ khụ……”
Vũ Văn Lạc ho khù khụ, mắt đỏ bừng chảy nước mắt. Ô ô…… Hắn chẳng bị gì hết, chỉ là cổ họng như nghẹn phải thứ gì không thở được.
“Ừm, Thất thiếu không biết là ‘Trộm tâm’ lịch sự tao nhã hơn sao?”
Một lát sau, Minh Nhị nhẹ nhàng mở miệng.
“Không, ‘Yêu đương vụиɠ ŧяộʍ’ chính xác hơn nhiều.”
Lan Thất hươ tay tuyệt đối không chịu sửa,“Ngươi không thấy Vũ Văn thế huynh ho kinh thiên động địa sao, chắc hẳn vì một đọan giai thọai này của Liệt huynh khiến hắn cả đời khó quên.”
Ta đúng là cả đời khó quên, ở chung với Lan Thất ngươi nhiều ngày, ta thể nào cũng sẽ gặp một ngày hỡi ôi như thế! Điểm này ta cũng sẽ nhớ kỹ. Vũ Văn Lạc chảy nước mắt âm thầm tự nhủ.
Liệt Sí Phong trợn mắt nhìn Lan Thất một lát, sau đó thở ra bình thường, không đáng so đo, vừa quay đầu, đã thấy Vũ Văn Lạc cúi đầu trên bàn gỗ viết viết, tựa như ghi lại chuyện gì, không khỏi nheo mắt,“Ngươi đang làm gì?”
Tiếng nói lạnh lùng khiến tay Vũ Văn Lạc run lên, suýt chút nữa đánh rơi bút.
“Ai da, Liệt huynh……”
Lan Thất dài giọng gọi, tốt bụng giải thích,“Ngươi vẫn chưa biết đúng không, vị Vũ Văn thế huynh này lấy chuyện ghi lại những sự kiện lớn nhỏ trong võ lâm làm nhiệm vụ của mình, ý muốn viết ra một bộ sử sách của võ lâm, đương nhiên giờ đây đang trung thực miêu tả lại một đọan giai thọai ‘Yêu đương vụиɠ ŧяộʍ’ thiên cổ của Phù Sơ cô nương cùng Liệt huynh xuống, để đời sau chiêm ngưỡng.”
“Hủy đi.”
Liệt Sí Phong rất đơn giản ra lệnh, còn vươn tay ra.
“Ôi chao!”
Lan Thất đưa quạt cản lại,“Mấy chữ ‘Yêu đương vụиɠ ŧяộʍ’ này là xuất phát từ miệng bản thiếu mà ra, bản thiếu thích được lưu danh thiên cổ, không thể hủy được.”
“Liệt huynh, Minh Nhị cũng hiểu được đây là một đoạn giai thọai anh hùng mỹ nhân, hẳn nên để cho đời sau được biết, Liệt huynh ngoại trừ đao và võ ra, còn có tình.”
Minh Nhị cũng thành khẩn, văn nhã nói.
Liệt Sí Phong nhìn hai người vẻ mặt tươi cười, lại nhìn Vũ Văn Lạc khẩn trương ôm lấy giấy bút, còn có Vũ Văn Phong, Ninh Lãng canh chừng hắn đột ngột làm khó, rút tay, ánh mắt nhìn Vũ Văn Lạc, lạnh lẽo,“Hạng ba.”
Chỉ chốc lát đã từ hạng hai rớt xuống hạng ba.
Ta không phải! Vũ Văn Lạc hô hóan trong bụng.
Hắn biết Liệt Sí Phong đã coi hắn như mấy văn sĩ viết bậy viết bạ, Vũ Văn Lạc hắn phải là võ lâm sử gia, không phải văn nhân yếu đuối, hắn không viết những thứ
nông cạn vô vị. Nhưng…… Hắn không dám nói ra, bởi vì bên cạnh có Minh Nhị, Lan Thất nhìn chằm chằm, bọn họ nhất định là muốn hắn nhớ kỹ mấy chữ ‘Yêu đương vụиɠ ŧяộʍ’. Ô ô…… Vũ Văn Lạc cảm thấy thật tủi thân.
“Ta đi.”
Liệt Sí Phong đứng dậy. Ngủ no rồi, lại thoát khỏi Hoa Phù Sơ khó chơi, nếu Minh Nhị, Lan Thất không cùng hắn múa may thi triển võ công, vậy không cần thiết phải ở đây, cùng một nơi với mấy người lằng nhằng này, mệt! Thà rằng đi nơi nào đó kiếm cao thủ so đấu một hồi cho thống khóai.
“Ai da, Liệt huynh, nơi đây cách Anh Sơn đã không còn bao xa, cùng đi với chúng ta thôi, tiện thể cho chúng anh hùng chiêm ngưỡng phong thái của ‘ Sí Nhật thần đao’” Lan Thất duỗi chân chặn lại.
“Không có hứng thú.”
Liệt Sí Phong đáp lại bằng câu nói trước đó của Lan Thất.
Lan Thất nháy mắt mấy cái, sau đó quay đầu nhìn về phía Minh Nhị, ánh mắt giao nhau, nháy một cái, cùng trao đổi một nụ cười.
“Liệt huynh,‘Lan Nhân Bích Nguyệt’ mất tích là đại sự, chúng ta đều là phần tử của võ lâm cũng nên tận tâm tận lực.”
Minh Nhị ôn hòa khuyên bảo,
“Nghe nói chưởng môn Phong Vụ phái đã phát ấn tín chưởng môn kêu gọi tòan bộ đệ tử trong phái rải rác khắp thiên hạ điều tra việc này, hành vì này là tấm gương cho hậu bối chúng ta, mà hội họp Anh Sơn lần này chưởng môn Phong Vụ phái chắc hẳn sẽ có mặt, lúc đó chúng ta sẽ có dịp được chiêm ngưỡng phong thái của người.”
“Chưởng môn Phong Vụ phái?”
Lan Thất nhướng mi,
“Chính là ‘Lan Nhân lệnh chủ’ vừa rồi, Minh Không, Minh đại hiệp sao?”
“Ừ, chính là vị Minh đại hiệp này.”
Minh Nhị gật đầu
“ ‘ Bích Lạc Phú’ coi như là tuyệt học đệ nhất võ lâm, là bí mật không truyền ra ngòai của Phong Vụ phái, hơn trăm năm qua cũng chỉ có bốn vị luyện thành, vị Minh đại hiệp là một trong bốn.”
Chân Liệt Sí Phong đang nhấc lên thì dừng lại
“Ai da, vậy vị Minh đại hiệp này khác nào là người có võ công thiên hạ đệ nhất?”
Lan Thất tràn đầy kinh ngạc, ái mộ.
Liệt Sí Phong hạ chân xuống.
“Có thể nói như vậy.”
Minh Nhị gật đầu,“Nghe nói vị Minh đại hiệp này thường hay chỉ dẫn cho hậu bối, đến lúc đó Minh Nhị nhất định phải xin thỉnh giáo người một phen.”
Đôi con ngươi lạnh nhạt của Liệt Sí Phong lóe sáng.
“Đúng rồi, Liệt huynh, lần này Anh Sơn đại hội, lệnh huynh — Thương Vân trang chủ Liệt Sí Đường hẳn cũng đến nhỉ?”
Lan Thất đột nhiên quay đầu hỏi Liệt Sí Phong.
Nghe vậy, Liệt Sí Phong cau mày, chân lại dợm bước.
“Chuyện lớn như vậy, Thương Vân trang chủ đương nhiên cũng sẽ đi.”
Minh Nhị lại nói tiếp,“Hơn nữa nghe nói lần này Thiển Bích sơn phái đi chưởng môn đệ tử.”
“Hả?”
Lan Thất đảo mắt, nhìn Ninh Lãng, “Ninh Lãng, nghe nói chưởng môn sư huynh của ngươi chỉ mới ba mươi tuổi, đã học xong bốn mươi tám trong tám mươi mốt bộ kiếm pháp của Thiển Bích phái, có phải là sự thật không?”
“À…… Lúc ta xuống núi, sư huynh đã luyện được năm muơi bộ.”
Ninh Lãng thành thật đáp.
“Năm mươi bộ?”
Lần này Vũ Văn Lạc mở to hai mắt, không dám tin nhìn Ninh Lãng,“Chưởng môn sư huynh của đệ là người thế nào? Lại có thể hãnh hội được năm mươi bộ kiếm pháp, người bình thường chỉ học mười bộ đã coi như là thiên phú dị bẩm rồi!”
Liệt Sí Phong lại hạ chân, ánh mắt chuyển qua Ninh Lãng.
“Sư phụ nói sư huynh là thiên tài đồng thời cũng là ngu ngốc.”
Ninh Lãng ngây ngốc gãi đầu, tựa hồ đối với chuyện nói sư huynh “ngu ngốc” có chút ngượng ngùng,
“Huynh ấy ngọai trừ chuyện học kiếm pháp ra thì không còn biết gì khác, những võ công khác cũng không học được, ngay cả khinh công, nội công.”
“Nhưng không có nội lực thì các chiêu thức võ công đâu có lợi ích gì.”
Vũ Văn Lạc trong giây phút bóp cổ tay thở dài. Nếu không có nội lực cùng khinh công hỗ trợ, thì dù chiêu kiếm cao diệu tới đâu cũng không chịu nổi một đòn võ thuật.
“Cho nên sư phụ truyền cho sư huynh mười năm công lực, lại mỗi năm năm cho sư huynh ăn một viên ‘Phượng y đan’, nếu tính không sai sư huynh đã có bốn mươi năm công lực.”
Ninh Lãng nói. Có nội lực đương nhiên sẽ sử dụng được khinh công.
“Cái gì?! Chẳng những truyền công lực lại còn cho hắn ăn ‘Phượng y đan’?!”
Vũ Văn Lạc bây giờ thật quá ganh tỵ. “Phượng y đan” là thứ quý báu cỡ nào, còn hơn cả ‘ Thương Nhai đan’, là linh đan diệu dược có công hiệu cải tử hòan sinh!
“Sư huynh là cao thủ đứng nhất ở núi Thiển Bích, sư phụ nói nếu chỉ bàn về kiếm pháp, người cũng không phải là đối thủ của sư huynh.”
Thái độ Ninh Lãng có chút kiêu hãnh.
“Sư huynh ngươi cũng sẽ đến Anh Sơn?”
Liệt Sí Phong đột nhiên lên tiếng.
“Chắc hẳn là vậy.”
Ninh Lãng đáp,
“Mấy năm gần đây sư phụ đã không còn để ý đến những chuyện bên ngòai, mọi chuyện lớn nhỏ đều do sư huynh lo liệu.”
“Nhân tiện, bản thiếu đột nhiên nhớ tới một chuyện.”
Lan Thất bỗng nhiên nói.
“Thất thiếu nhớ tới chuyện gì?”
Minh Nhị hỏi rất thứ tự.
“Các ngươi nói thử xem, Phù Sơ cô nương tìm không được Liệt huynh, có khả năng cũng đến Anh Sơn coi náo nhiệt không?”
Lan Thất chớp chớp mắt xanh, vẻ mặt hòai nghi nhìn Liệt Sí Phong.
Liệt Sí Phong trán nổi gân xanh.
“Có khả năng đi, cũng có thể không.”
Minh Nhị cười trong trẻo.
Liệt Sí Phong ngồi phịch xuống ghế dài, đôi con ngươi sáng lạnh như sao liếc nhìn Lan Thất, Minh Nhị đang cười, nói:“Các ngươi thật sự rất ăn ý.”
Ngay tức khắc, nụ cười trên mặt Lan Thất, Minh Nhị cứng đờ.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Lan Nhân. Bích Nguyệt
- Quyển 1 - Chương 15: Liệt Tam