Chương 4

Tôi vừa định dời tầm mắt mãnh liệt của mình thì Cảnh Tùng đã cảm nhận được ánh mắt tôi. Anh nhướng mi, khiến cho hai ánh mắt chúng tôi dán chặt vào nhau.

Cứ như cánh bướm rung rinh, khiến cho người ta cũng phải rung động theo.

Tôi hoảng lên, liền nhìn sang chỗ khác rồi hắng giọng: “Ờm, Cảnh tiên sinh có chuyện gì tìm tôi sao ạ?”

Một lúc lâu anh không trả lời, đợi đến khi tôi sắp chịu hết nổi thì mới mở miệng, giọng nói vẫn như trước, vẫn là cái âm thanh tôi ngày đêm nhung nhớ ấy: “Lạc Lạc, hai chúng ta nhất định phải xa lạ như vậy sao?”

Trong giọng nói anh chất chứa chút nỗi nhớ thương khó nhận ra. Tôi nhéo tay mình, cố ra vẻ thoải mái mà cười với anh: “Thôi được, vậy Cảnh Tùng, anh tìm tôi có việc gì sao?”

Anh cười cười: “Anh nhớ em, nên đến gặp em.”

Chậc..

“Cảnh Tùng.” Tôi xụ mặt, kêu thẳng tên anh.

Anh lại cười càng tươi: “Em vẫn như trước nhỉ, không chịu được việc người khác chọc ghẹo em.”

Nghe đến đây, vẻ mặt bọn tôi bỗng cứng đờ. Thu lại nụ cười, anh quay lại bộ dạng nghiêm túc mà nói tiếp: “Anh muốn em thiết kế quần áo cho anh.”

“Tôi á?”

“Ừ, sếp của em đã bàn với anh rồi. Để em thiết kế.”

Cái ông sếp trời đánh này!

“Nếu vậy thì phiền anh nói cho tôi biết loại quần áo anh muốn được thiết kế là loại gì?”

Cảnh Tùng nghe vậy, trong đáy mắt lóe lên một tia sáng. Anh ngả người ra sau, giọng thản nhiên: “Vội làm gì, cứ từ từ nói.”

Tôi cạn lời rồi.

“Có thể anh không hiểu, nhưng đây là công việc của tôi. Cho dù ra sao thì tôi không thể chỉ dành thời gian cho một mình anh được.”

Anh ngẩn người, con ngươi rũ xuống mang nỗi suy tư: “Bộ vest, loại mà mặc khi đi dự tiệc.”

Tôi nhướng mày, xem ra hiện tại công việc của Cảnh Tùng rất khá.

“Vâng, anh có yêu cầu cụ thể gì không?”

Anh ngừng một chốc: “Tạm thời không có.”

Tôi cố không trợn mắt, vẫn giữ chút nụ cười chuyên nghiệp trên môi: “Vậy sao? Nếu vậy thì anh có thể đo kích thước bộ vest trước.”

Không chút do dự, anh đứng dậy nghiêm túc nhìn tôi: “Được, đi thôi.”

Hít vào một hơi, tôi dẫn anh đến phòng đo quần áo.

Cảm thấy có hơi không đúng, tôi quay đầu nhìn anh với vẻ nghi hoặc: “Trợ lý không đi cùng anh sao?”

Nghe thấy câu hỏi của tôi, anh cũng bày ra vẻ mặt không hiểu: “Em đo số đo cho anh, cậu ta đi theo làm cái gì?”

“Khoan từ từ, ai nói là tôi đo cho anh?”

Tôi sững người, ngẩng đầu lên nhìn thấy cái nhíu mày: “Em là người thiết kế cho anh, nếu không phải em đo thì còn ai vào đây nữa?”

Ừ thì, anh ấy nói không sai, nhưng mà chắc anh quên một điều. Bọn tôi chính là người yêu cũ, là quan hệ bạn trai cũ và bạn gái cũ đó, bộ không thấy kì hả ba!?

Với cái mặt dày của anh ấy thì không, nhưng da mặt tôi mỏng lắm! Tôi sợ tiếng tim đập của tôi sẽ bị anh nghe thấy khi đứng gần mất, nên tôi đang tính đến việc tìm một nhà thiết kế nam giúp tôi một chút.