Chương 3

Hơn nữa hắn và Thanh Ninh đã nói rõ rằng bất kể người cha cô thông báo tối nay là ai, cô đều sẽ từ chối ngay tại chỗ, sau đó đưa hắn lên sân khấu và nói với mọi người rằng Mạnh Thanh Ninh muốn kết hôn với một người đàn ông tên Phó Cạnh Trạch.

Đêm nay, hắn sẽ là người đàn ông chói sáng nhất trong lòng mọi người!

Trong tương lai, hắn cũng sẽ đứng nhất thành phố!

Chỉ nghĩ đến điều đó thôi cũng đủ thấy phấn khích rồi!

"Anh Cạnh Trạch."

Phó Cạnh Trạch quay lại và nhìn thấy Mạnh Thanh Dao trong bộ váy trắng, cô ta mỉm cười với anh và tiến lại gần.

"Thanh Dao, em đã đến rồi."

Ánh mắt của hai người chạm nhau, Mạnh Thanh Dao đang định nói gì đó thì nghe thấy Phó Cạnh Trạch hỏi: "Chị gái em đâu?"

“Có lẽ vẫn đang thay quần áo.” Mạnh Thanh Dao tâm cơ nói thêm: “Da mặt chị gái không tốt lắm, nên trang điểm sẽ lâu hơn.”

Một bản nhạc du dương đột nhiên vang lên trong khung cảnh tiệc tùng.

"Đến, đến, đại tiểu thư Mạnh gia đến rồi!"

Mạnh Thanh Ninh mặc một chiếc váy thiên nga nhung trắng, từ từ bước

vào địa điểm dưới ánh đèn sân khấu.

Cô gái có đôi môi đỏ và nước da trắng, dáng người cao, mái tóc xoăn nhẹ màu nâu nhạt vuốt ngược rất đẹp.

Một tay giữ váy, cô duyên dáng bước lên sân khấu.

Khi quay người lại, nốt ruồi lệ ngay khóe mắt lộ ra vẻ lạnh lùng.

Đôi mắt long lanh của Mạnh Thanh Ninh chớp chớp, ưu nhã nói: "Xin chào mọi người, tôi là Mạnh Thanh Ninh, chào mừng mọi người đến với buổi lễ thành niên của tôi."

Sau đó, cô đảo mắt và xác định vị trí của Phó Cạnh Trạch và Mạnh Thanh Dao ở phía dưới.

Phó Cạnh Trạch.

Mạnh Thanh Dao.

Chào mừng.

Bữa tiệc này là nơi bắt đầu chôn cất hai người.

Dưới sân khấu, Phó Cạnh Trạch và Mạnh Thanh Dao không hiểu sao lại rùng mình.

Sau khi bước xuống, quản gia họ Mạnh tiến lên chào hỏi, nhìn cô cười nói: "Đại tiểu thư, tiên sinh kêu tôi gọi cô qua."

"Được, tôi tới ngay."

Mạnh Thanh Ninh đi theo phía sau quản gia, tiếp thu vô số ánh mắt kinh diễm của khách mời, nhanh chóng đi đến sảnh phụ.

Từ xa, Mạnh Thanh Ninh đã nhìn thấy Mạnh Hạo Trần trong bộ vest nâu,mái tóc nửa trắng chải gọn gàng, khoanh tay ngồi trên sô pha, ngón tay cái thỉnh thoảng chạm vào chiếc nhẫn ngọc lục bảo trên tay.

Chiếc nhẫn ngọc lục bảo đó là món quà sinh nhật lần thứ 50 của Thanh Ninh tặng cho ông.

Khi cha cô chết ở kiếp trước, ông ấy vẫn đeo chiếc nhẫn ngọc lục bảo này.

Nước mắt cô trào ra, bước đi của Mạnh Thanh Ninh ngày càng vội vã, làm Mạnh Hạo Trần phải kinh ngạc nhìn cô, nhưng Mạnh Thanh Ninh vẫn không để ý mà nhào vào lòng ngực ông.

"Bố ~"

Cô duỗi tay ôm eo Mạnh Hạo Trần, cả khuôn mặt vùi vào l*иg ngực ông, cảm nhận hơi ấm vừa mất đi vừa tìm lại được.

Không chết! A Tần không chết, bố cũng không chết, mẹ cũng nhất định còn sống, mọi chuyện vẫn ổn!

"Ninh Ninh, đừng làm nũng."

Mạnh Thanh Ninh ôm eo ông ậm ừ vài tiếng, nhưng không có buông ra:

"Con không ~"

Người cha già bất lực thở dài: "Bố có khách ở đây."

Khách?

Mạnh Thanh Ninh nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên ngẩng đầu khỏi vòng tay của bố mình, đúng lúc bắt gặp một đôi mắt lạnh lùng và thâm thúy.

Con ngươi của người đàn ông vô cùng đen, xương mày sắc lạnh, đường vân quanh cổ thăng trầm, môi mỏng hơi mím lại.

“Mạnh tiểu thư.”

Vệ Quyết?