Chương 1: Trọng sinh

Vào một đêm tối không trăng không sao.

Tại một vách núi xa xôi, một chiếc Pagani màu đỏ bị mắc kẹt trên một vách đá hẻo lánh, lung lay sắp đổ.

Bên dưới vách núi là vô số những tảng đá nhô cao ngổn ngang.

Tí tách ——

Máu nóng rỉ xuống khuôn mặt xinh đẹp của cô gái, đôi mắt vốn đang nhắm nghiền khẽ run lên, cô gái từ từ mở mắt ra.

Ngay khi ý thức của cô khôi phục lại một chút, cơn đau tràn qua cơ thể Mạnh Thanh Ninh.

Cô khẽ cử động đầu ngón tay, nhưng không có chút sức lực nào, chỉ vô thức hét lên: "Cứu, cứu mạng..."

"Ôi chị gái, chị thật sự đã tỉnh lại rồi, xem ra ông trời không muốn chị chết một cách thống khoái như vậy."

Giọng nói phát ra từ điện thoại ở ghế sau.

Giọng điệu quen thuộc và ngọt ngào đó là giọng của em gái cô, Mạnh Thanh Dao.

"Chị muốn sống sao? Chỉ cần chị leo lên ghế sau lấy điện thoại di động là có thể kêu cứu. Nhưng làm sao bây giờ?" Mạnh Thanh Dao cười yêu kiều: "Chỉ cần chị cử động một chút, thì chị và chiếc xe sẽ rơi xuống tan xương nát thịt.”

Rõ ràng là lời nói ác độc như vậy, nhưng cảm xúc của Mạnh Thanh Đảo lại rất thích thú.

Nhận ra rằng tất cả những điều này đã được điều khiển bởi Mạnh Thanh Dao, toàn thân Mạnh Thanh Ninh giống như rơi vào một khối băng.

Cô dùng lý trí còn sót lại của mình nhìn xung quanh.

Xe bị kẹt vào vách núi, sớm muộn gì cũng rơi xuống.

Không có sự giúp đỡ, cô cũng sẽ sớm chết vì mất máu quá nhiều.

Dù có lựa chọn như thế nào đi chăng nữa thì đó cũng là ngõ cụt.

Mạnh Thanh Ninh cắn chặt môi dưới, giọng nói có chút run rẩy, không biết là vì đau hay là bị kẹt trên vách đá mà sợ hãi.

"Tôi đối xử với cô không tệ."

"Đúng vậy, chị gái đối xử với tôi rất tốt, tôi cũng rất thích chị gái. Rốt cuộc, trên đời này không có người nào ngốc như chị cả, nhưng tôi phải làm sao đây? Nếu chị không chết, tôi không thể cùng Phó Cạnh Trạch kế thừa công ty và tài sản của Mạnh gia."

"Phó Cạnh Trạch? Làm sao anh ta có thể..."

"Chị không tin đúng không? Vậy tôi sẽ để anh ấy nói một lời với chị. A Trạch, mau gọi một tiếng chị gái đi."

Bên kia im lặng một hồi, một giọng nói quen thuộc vang lên.

“Thanh Ninh, xin lỗi, anh đã lừa dối em.”

Xe đột ngột rung chuyển dữ dội, Mạnh Thanh Ninh không có thiết bị an toàn trên người, cô nhào về phía trước, trán đập mạnh vào kính xe.

Bang!

Thân xe lại mắc kẹt trên vách đá.

Mạnh Thanh Dao ở đầu dây bên kia cười ngạo nghễ.

"A Trạch, anh đã chịu đựng nhục nhã nhiều năm như vậy, từ tối hôm nay sẽ không còn phải nhìn sắc mặt của chị ta nữa! Từ nay tài sản nhà họ Mạnh cũng sẽ là của chúng ta."

Trước mắt Mạnh Thanh Ninh là một mảng máu đỏ, tầm mắt trở nên mơ hồ, giác mạc của cô rỉ ra máu, đau thương cười một tiếng, trong bóng đêm, hàm răng trắng nõn lộ ra vết máu, kinh người lại quỷ dị.

"Cũng tốt. Dù sao tôi cũng không muốn sống nữa, nhưng mà... Phó Cạnh Trạch, nhiều năm như vậy anh thật sự chỉ là nhẫn nhục chịu đựng thôi sao?"

Hô hấp của Phó Cạnh Trạch ở đầu bên kia cứng lại, anh ta còn chưa mở miệng, Mạnh Thanh Dao đã chế nhạo: "Nếu không thì sao? Mạnh Thanh Ninh, chị ỷ vào việc mình là đại tiểu thư của Mạnh gia, suốt ngày kiêu căng quát mắng A Trạch, không phải kêu anh ấy làm cái này thì cũng là làm cái kia, A Trạch ở bên chị một chút tự tôn cũng không có! Nếu không thì chị cho rằng tại sao A Trạch lại ở bên tôi? Có đúng không hả A Trạch?"

"Đúng vậy! Mạnh Thanh Ninh! Tôi thật sự đã chịu đựng cô đủ rồi, nhiều năm như vậy cô chưa từng xem tôi là một người đàn ông, đừng trách tôi độc ác."

“Thật là buồn cười, nếu Mạnh Thanh Ninh tôi không xem anh là một người đàn ông, vậy sao anh lại không chia tay? Tôi hạn chế tự do thân thể của anh sao?”

Đối phương nghẹn lại, hoàn toàn nghẹn lời.

" Nói đến cùng vẫn là bởi vì lòng dạ của anh quá dơ bẩn, đã muốn làm người đàn ông lại còn thèm muốn gia sản của tôi, cấu kết với Mạnh Thanh Dao làm chuyện xấu, vậy mà bây giờ anh lại đổ lỗi cho tôi. Phó Cạnh Trạch, anh cũng xứng làm đàn ông sao?"

Cho dù lúc này cô đang vô cùng chật vật, nhưng đại tiểu thư Mạnh Thanh Ninh của Mạnh gia vẫn cao cao tại thượng, lời nói không yếu đi chút nào.

“Cô!”

“A Trạch, anh đừng tức giận.”

Giọng điệu của Mạnh Thanh Dao nhẹ nhàng, mang đầy ý cười.

“Chị gái, nể mặt chị sắp chết rồi, tôi kể cho chị nghe một chuyện vui được không?”

“Chị có nhớ lần trước xe chị không thắng được không?”

Mạnh Thanh Ninh mím môi đỏ mọng thành một đường thẳng, một lúc sau thì cười lạnh.

“Cô thật sự đã phát huy sự hèn mọn vô sĩ của mình đến cực hạn.”

“Không sao cả, chị gái, chị cứ việc mắng, dù sao chị cũng sắp thành người chết rồi, tôi không ngại để chị mắng thêm vài câu, huống hồ gì tôi nói chuyện thắng xe của chị chỉ là lời dẫn mà thôi, kế tiếp mới là trọng điểm, chị có biết Phan Mộng Giai chết như thế nào không?"

Phan Mộng Giai...

Nụ cười châm chọc của Mạnh Thanh Ninh đơ ra trong giây lát.

"Chị chắc là không quên tên của mẹ mình đâu nhỉ? Cũng đúng thôi, bà ấy đã bị thiêu sống trước mặt chị mà. Chắc chị khắc sâu trong lòng lắm. Làm sao mà không nhớ được chứ?"

“Thanh Dao…” Hình như Phó Cạnh Trạch có chút không đành lòng, anh ta muốn ngăn Mạnh Thanh Dao lại.

“A Trạch, anh đừng cản em, dù sao chị ta cũng sắp chết rồi, để cho chị ta biết được sự thật thì có sao?”

Sự thật? Cái chết của mẹ cô còn có ẩn tình khác sao?

“Cô nói như vậy là có ý gì?”

“Có nghĩa là mẹ chị chết không phải là tai nạn, là do bà ta vô tình phát hiện bí mật về cái thắng xe, vội vàng muốn báo cho chị nên bị tôi gϊếŧ chết đó. Hỏa hoạn, chẳng qua là do tôi tạo hiện trường giả mà thôi ~ ”

Đồng tử của Mạnh Thanh Ninh run lên, đôi mắt lấp lánh ngày xưa đã nhuốm máu đỏ bừng, tràn đầy lệ khí.

"Ai bảo trong mắt bà ta chỉ có một mình cô con gái ruột là chị chứ? Vốn dĩ tôi chỉ muốn diệt trừ chị mà thôi, thật đáng tiếc."

"Mạnh Thanh Dao! Mạnh Thanh Dao!"

"Mày sẽ gặp quả báo! Mày nhất định sẽ gặp quả báo!”

Trong cổ họng tràn ra vị tanh, kí©h thí©ɧ lớn làm cho Mạnh Thanh Ninh phun ra một ngụm máu.

Chẳng lẽ phải chết như thế này ư?

Thật đáng hận, móng tay của Mạnh Thanh Ninh rơi vào máu thịt, thật muốn... báo thù!!!

Thân xe kịch liệt chấn động, trong cơn mê man, cô như nhìn thấy một bóng người mơ hồ nhưng quen thuộc trên vách núi.

Người nọ loạng choạng ngã xuống mép vực và bị những người phía sau túm lấy!

Hình như là Vệ Quyết?

Không, không thể nào!

Ngay sau đó cô lại có thể cười mà phủ nhận.

Vệ Quyết, người đàn ông cố chấp bị cô từ hôn ngay tại chỗ, nhiều năm sau đã đứng nhất thành phố, trở thành một người giàu có nổi lên trong giới thượng lưu, anh sao có thể chạy đến nơi hẻo lánh này để cứu cô?

Hơn nữa, người đó từ trước đến nay vẫn luôn bình tĩnh vững vàng, tuyệt đối không thể nào làm ra loại chuyện nóng lòng như vậy.

Nếu... nếu mọi thứ có thể được làm lại từ đầu...

Oanh ——

Chiếc xe cuối cùng cũng rơi xuống trong đêm tối.

“Tạm biệt, chị họ… thân yêu của tôi.”

*

“Đại tiểu thư.”

“Đại tiểu thư mau dậy đi, bữa tiệc sắp bắt đầu rồi.”

Ai đang nói vậy?

Không phải cô... đã chết rồi sao?

Lông mi Mạnh Thanh Ninh khẽ run, cô từ từ mở mắt ra.

Một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt.

"Đại tiểu thư, đừng ngủ nữa. Nếu tiểu thư không tỉnh lại, tôi có thể sẽ bị tiên sinh đuổi việc mất. Thôi được rồi, dậy đi, đến lúc thay quần áo rồi."

Mạnh Thanh Ninh nhìn chằm chằm người trước mặt cô, đôi mắt trong veo dần dần chứa đầy hơi nước.

“A Tần?”

“Hả?”

Mạnh Thanh Ninh đột ngột ngồi dậy và ôm lấy người trước mặt.

Người trước mặt đông cứng tại chỗ.

“Thật tốt quá, anh không sao cả.”

A Tần là vệ sĩ đã ở bên cạnh cô từ nhỏ, cùng cô lớn lên và bảo vệ cô như người thân. Kiếp trước, anh ấy lao vào đám cháy để cứu mẹ cô nhưng cuộc giải cứu bất thành vì hít phải quá nhiều khói độc.

Khi A Tần sắp chết còn nắm tay cô và nói: "Thật xin lỗi, không... không thể cứu được phu nhân..."

Mạnh Thanh Ninh đã mất đi hai người thân chỉ trong một đêm, cảm xúc như hỏng mất.

“Đại tiểu thư?”

Mạnh Thanh Ninh buông anh ấy ra, vươn tay lau nước mắt trên khóe mắt, “Tôi không sao, anh đi ra ngoài trước đi, tôi sẽ thay đồ.”

Mặc dù cô không biết chuyện gì đang xảy ra. vào, nhưng hình như cô đã trọng sinh.

Trọng sinh vào ngày quan trọng nhất của kiếp trước.