Chương 2: Gặp lại

“Cốc, cốc, cốc.”

“Mời vào.” Giọng nói khàn khàn và thành thục của người đàn ông phát ra từ bên trong, chính là ông rồi, Lan Linh nghĩ thầm.

“Tần…Cục trưởng Tần, ngài đến rồi, tôi là cảnh sát mới báo danh, Lan Linh”

Tần Sơn ngẩng mặt lên khỏi núi tài liệu, đứng trước mặt là tiểu cô nương hai má đỏ hồng, giọng nói mê hoặc, nhưng thật sự rất đẹp, trong giây lát ngây người.

Ông liền ngả người ra sau, chân phải bắt chéo lên chân trái, động tác thường thấy trong việc quan sát người khác.

“Lan Linh?”

“Đúng vậy” giọng nói của tiểu cô nương như tiếng mèo kêu

“Bao nhiêu tuổi?”

“Tôi đã hai mươi rồi.”

Tần Sơn đứng lên, chậm rãi đi tới gần cô, cúc áo trên cảnh phục đều thẳng tắp cài kín đến tận cổ, hiện lên vẻ uy nghiêm, cấm dục.

“hai mươi tuổi đã tốt nghiệp?”

“Vâng…tôinhảy cấp.” Nhìn thấy ông ngày càng dựa gần, khí thế mạnh mẽ, tạo cảm giác cho Lan Linh ngày càng nhỏ bé.

“Sao lại nói nhỏ như vậy, không có uy lực nào, sao làm được cảnh sát?” Tần Sơn cúi xuống nhìn cô, tiểu cô nương gần như chôn vào trong ngực, ông chỉ nhìn thấy vòng xoáy trên đầu.

Lan Linh bất ngờ ngẩng đầu, nhìn vô vẻ mặt nghiêm túc của Tần Sơn, hai mắt đỏ bừng, nước mắt chảy dài, “Tôi có thể, tôi có thể trở thành cảnh sát, xin hãy tin ở tôi…”

Tần Sơn bị phản ứng của cô làm cho giật mình, cảm thấy hơi đau đầu, huấn luyện mấy tên tiểu tử kia đã quen, lại nhìn tiểu cô nương trước mặt, ông thật sự không làm được. Tuy ông có khuê nữ chập mười ba tuổi, nhưng tiểu cô nương nhà ông từ nhỏ chính là đứa nghịch ngợm, leo lên nóc nhà nghịch ngói, nhảy xuống sông bắt cá, không chuyện gì là không làm, cho nên ông chưa bao giờ tiếp xúc qua tiểu cô nương nào phẫn nộn nũng nịu như Lan Linh.

Trong lòng khẽ thở dài, tay ông mất tự nhiên đặt ở trên đầu tiểu cô nương xoa vài cái, trong lòng nói thầm, trên TV đều diễn vai phụ tử tình cảm giống thế này phải không?

“Được rồi, đừng khóc, ta không mắng ngươi.”

Lan Linh sững người giây lát, cô không ngờ Tần Sơn tựa như mây trên trời, nhưng lại gần giống trong tưởng tưởng mình như vậy, kế hoạch của cô sắp thực hiện được rồi.

“Linh nhi…không khóc nữa…” Nước mắt cô không chảy nữa, chỉ là đôi mắt vẫn đỏ hoe như con thỏ nhỏ ngây thơ.

Tần Sơn hiếm khi tiếp xúc gần gũi với mọi người, trừ vợ của mình và mẹ ông đã qua đời, Lan Linh là người thứ tư có thể tới gần ông như này. Những người khác nhìn vào khuôn mặt đen như than của ông, có thèm muốn cũng không dám vồ tới.

Xung quanh ông là đa số là người cao to vạm vỡ, và bản thân ông cũng như thế, vì vậy khi nhìn thấy Lan Linh, cô trông giống như một con mèo nhỏ, thật sự khiến ông có cảm giác mới lạ, hóa ra trên đời này lại tồn tại một sinh vật như vậy, người ông như có một luồng điện xẹt qua, và đây là lần đầu ông nhìn một người lộ ra biểu cảm yêu thương. Ông không biết mình bị làm sao, nhưng thế cũng tốt, cuối cùng ông cũng có biểu hiện làm người cha yêu thương con cái.

“Đi lấy đồng phục đi.” Tần Sơn lại xoa tóc cô, rồi mới buông tay.

Ngày đầu tiên gặp đã bị Tần Sơn sờ soạng hai lần, Lan Linh cảm thấy rất hài lòng với hiện tại. Tần Sơn cho rằng đây là biểu hiện yêu thương nên có của người cha đối với nữ nhi, lại không biết đây cũng xem như động tác mà các đôi tình nhân gọi là “Hiệu ứng sờ đầu.”

Vào buổi tối, Tần Sơn về đến nhà, sau một ngày mệt mỏi, ông nới lỏng cà vạt, cởi cảnh phục trên người mình ra, lộ ra áo sơ mi xanh lam.

Vợ ông, Trần Thư, đang làm cơm chiều trong phòng bếp, ông hơi khát nước muốn đi vào lấy, con gái Tần Tình thì ở kí túc xá trong trường. Tần Sơn ôm eo Trần Thư, tuy họ là vợ chồng, nắm tay nhau đi qua mười năm chung sống, ông thực sự rất yêu vợ ông, bà luôn sẽ lộ ra nhu tình khi ở trước mặt ông.

Tay ông luồn vào tạp dề tới bên trong áo, cầm hai cự nãi của vợ mình xoa nắn, Trần Thư bị ông làm cho chân mềm đi, buông chảo xào rau ra, bắt lấy tay ông đem ra ngoài, “Ngươi đừng làm loạn, ta còn chưa nấu cơm xong.”

Tần Sơn đứng xem bà nấu cơm, cũng không định làm gì, liền ngoan ngoãn mà bỏ tay ra.

“Gần đây có vụ án gì khó giải quyết sao?” Trần Thư vừa xào rau vừa hỏi sự tình công việc của ông.

“Mọi việc vẫn tốt, có một số vụ án gϊếŧ người, nhưng không quá tốn sức điều tra. Đúng rồi, đêm mai ta có thể sẽ về trễ một chút.”

“Có chuyện gì sao, có xã giao hả?”

“Không, cục cảnh sát có một tiểu cô nương mới tới, ngươi biết đấy, cục cảnh sát nhiều đàn ông như vậy, nên phải tổ chức cho nàng một bữa tiệc chào mừng.”

“Tiểu cô nương? Trong cục lại có cô nương đồng ý làm điều tra hình sự.”

“Đúng vậy, không nghĩ đến cô nương đó gan lớn như vậy.”

Tần Sơn nhớ bàn tay trắng non của tiểu cô nương kia, bàn tay cô không lớn bằng một nửa tay ông nhỉ, Tần Sơn thất thần nghĩ.

“Tần Sơn? Tần Sơn?” Trần Thư chọc Tần Sơn,

« Ngươi làm sao vậy ? »

« Ân, không có việc gì, ngươi vừa mới nói cái gì ? » Tần Sơn hoàn hôn, kinh ngạc phát hiện chính mình cư nhiên lại thất thần.

« Tôi nói là tiểu cô nương thật đáng khen ngợi, thanh niên thế hệ sau càng ngày càng giỏi, chúng ta đều đã già rồi. »