Chương 57: Sắc dụ

_ Tiểu tổ tông không theo các ngươi về?

Trong căn phòng to lớn, bài trí oai nghiêm lộng lẫy hơn nhiều so với Ngự thư phòng ở Hỏa Phượng quốc, nam nhân long bào vàng kim ngồi trên long ỷ thả cây bút lông sói xuống, hơi ngẩn đầu nhìn đám người áo giáp dàn hàng quỳ gối trước mặt.

_ Bẩm bệ hạ, Lan Lăng vương hiện đang ở Hỏa Phượng quốc, ra lệnh cho chúng thần về.

Nam nhân tuấn mĩ vô song gật đầu, phất tay cho bọn họ lui xuống.

Ngay lúc ấy sau tấm bình phong, bóng dáng nữ nhân khuynh quốc khuynh thành bước ra, hung dữ chống nạnh:

_ Đã có chuyện gì xảy ra, mau khai báo cho ta biết, tại sao Thất nhi của ta không trở về?

Nam nhân nhu hòa trở lại, vô sỉ chỉ chỉ má phải:

_ Nương tử, thơm má một cái, vi phu sẽ nói cho nàng nghe

Nữ nhân ha hả cười, cũng nhắm mắt chu môi gần mặt hắn giống như hôn, nhưng khi môi đến gần, nữ nhân nhanh nhẹn dùng lực, một phát sau đầu nam nhân, mạnh đến nỗi khiến cho mão hoàng đế suýt rơi xuống đất.

Nữ nhân véo tai hắn, kề miệng vào hét ầm lên:

_ CON-MẸ-MI

Cung nhân trong điện đồng loạt xoay lưng, biểu tình chết lặng, quen rồi, bọn họ đã quá quen rồi.

Ầm ĩ một hồi, nam nhân ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, thanh âm trầm thấp mị hoặc nói:

_ Lão thất đi tìm nàng dâu nhỏ cho nàng

_ A, nàng dâu nhỏ? Nữ nhân trong ngực hắn ngạc nhiên

Nam nhân gật đầu, bắt đầu nói tiếp:

_ Nàng không nhớ sao? Tám năm trước lão thất mang thánh chỉ tứ hôn của Hỏa Phượng quốc về, vi phu cũng đã chấp nhận viết phong thư cho hoàng đế nước họ, nàng còn ngây ngô cười suốt một tháng. Thật là mau quên nha

Nữ nhân nhăn mày, ngón tay chọc chọc trán suy nghĩ một lúc lâu.

_ Có sự việc này?

_ Ân. Bây giờ phải chuẩn bị hôn lễ cho lão thất. Nàng không muốn có nàng dâu nhỏ sao?

Nữ nhân gật đầu thật mạnh, đôi mắt to tròn hắc bạch phân minh lộ rõ vui sướиɠ.

_ Mau, mau hối Thất nhi đem nàng dâu về.

_ Aizzz, nương tử đừng vội. Để vi phu bảo người chuẩn bị sính lễ tốt, lại sai Loan nhi mang sang cầu hôn. Nam nhân sờ sờ sườn má mềm mại của nữ nhân, hôn nhẹ lêи đỉиɦ đầu nàng

_ Sao không để Đại nhi đi? Nữ nhân nghi hoặc nhìn hắn

_ Ngốc, Loan nhi là nữ hài tử, miệng lưỡi ngon ngọt dễ dàng thuyết phục thông gia, nhanh chóng đem nàng dâu về cho nàng. Còn tên kia thô lỗ, mặt mũi xấu xí, đi để hù dọa thông gia a. Nam nhân phân tích kĩ lưỡng

Nữ nhân ồ một tiếng. Nam nhân ha ha cười bế nàng lên, hướng phòng trong.

_ Hả, lại nữa....không muốn, hôm qua đã mệt lắm rồi a, ta sắp....uhm....

Giọng nam khàn đυ.c truyền ra:

_ Toàn bộ cung nhân cút ra ngoài!!!

Cung nhân mang vẻ mặt chết lặng kia ra khỏi điện, đóng chặt cửa lại. Bên trong nhanh chóng vang lên thanh âm mập mờ khiến người ta đỏ mặt.

Thái giám tổng quản ngồi xổm ngoài cửa điện, ôm trán đợi.

Aizzz, hoàng thượng thật là, có công kích cũng phải ra dấu hiệu một chút chứ, cứ thích chơi đột ngột nổi hứng kiểu này, quả thật...không biết lần sau kịp sơ tán chạy đi không nữa!!!

P/s: có ai đoán ra hai người đó là ai không?

Hỏa Phượng quốc

Hai ngày liên tiếp Phượng Họa Lan không trở về phủ, ngay cả tắm cũng sai Cát Tường đem y phục vào cung. Nếu hắn không làm thức ăn đem đút nàng, chắc nàng cũng lười phải động đũa.

Nguyệt Dạ Long về phòng, định tắm xong lại vào cung với Lan Lan, đột nhiên thấy phòng tối om không có ánh nến, mùi hương nhẹ như có như không thoang thoảng.

Không ổn, có thích khách!!!

Hắn lấy trong túi áo một bình sứ, đổ ra một viên thuốc màu đỏ nhỏ như ngọc, vội nuốt xuống, sau đó mở cửa bước vào.

Mùi hương hoa càng lúc càng đậm. Mày đang nhíu sau mặt nạ giãn ra, hắn biết mùi hương này, đây là mùi lẫn xuân dược, xem ra không có thích khách, mà là nữ nhân ngu ngốc nào muốn trèo lên giường hắn a.

Nguyệt Dạ Long đến, thắp nến. Quả nhiên, trên giường là một nữ nhân dung mạo xinh đẹp, hai má phiếm hồng như anh đào, mắt đẹp vì sự ảnh hưởng của xuân dược mà ngập nước long lanh, thân thể yểu điệu lúc này xích͙ ɭõa hoàn toàn trên giường hắn.

Nàng ta ngước mặt lên nhìn thấy hắn, ra dáng vẻ điền đạm đáng yêu e thẹn khẽ kêu:

_ Vương...gia~

Nàng ta thấy Nguyệt Dạ Long lạnh lùng nhìn nàng ta, nghĩ mình quyến rũ chưa đủ, nằm ngửa ra, giang rộng hai chân mời gọi, tay vân vê bộ ngực to phát ra thanh âm kiều mị.

Nguyệt Dạ Long ngồi xuống ghế, nhàn nhã xem nàng ta diễn trò.

Nàng ta kêu một lúc mà vẫn không thấy Nguyệt Dạ Long phản ứng, quả thật ngạc nhiên vô cùng. A, vẫn chưa đủ quyến rũ sao? Không phải nên nhào lên người nàng kí©ɧ ŧìиɧ rồi đi. Nàng ta suy nghĩ, chắc có lẽ vương gia quen được người ta hầu hạ rồi, phải tự chủ động a.

Nghĩ vậy, nàng ta đứng dậy, câu dẫn đi về phía hắn, yêu mị tiếp tục gọi:

_ Vương gia....thϊếp cảm thấy....nóng, thật nóng.....rất muốn vương gia....

Nàng ta trèo lên ngồi trên đùi Nguyệt Dạ Long, tựa vào ngực hắn, hai chân thon dài vòng qua eo hắn chặt chẽ, mông tròn đảo qua lại nơi hạ thân hắn, khát cầu tiếp xúc da thịt.

Nguyệt Dạ Long mỉm cười, mặc dù bị mặt nạ che khuất, nhưng quả thật không che dấu hết mị lực của mình. Nàng ta nhìn đến ngây ngẩn. Nguyệt Dạ Long vươn tay, nắm nhẹ lấy cằm nàng ta, nâng lên, còn mình cúi mặt xuống, bộ dạng hệt như muốn hôn.

Nàng ta thấy vậy mừng rỡ, nhắm mắt phối hợp.

Ở ngoài cửa, một nữ tử lam y lẳng lặng nhìn, hai tay siết chặt thành nấm đấm.