Ba năm trước, Phượng Tường thoái vị nhường ngôi lên làm Thái Thượng hoàng, Phượng Lăng Phong chính thức đăng cơ làm hoàng đế, lập Thái tử phi Phương thị làm hoàng hậu.
Phượng Lăng Phong lên làm hoàng đế rất tốt, chỉ là hắn không cho phép đem tấu chương, hoặc việc quan trọng của Hỏa Phượng quốc đến Ma Vực hỏi ý kiến Phượng Họa Lan như trước, tự mình vùi đầu vào công việc xử lí.
Hắn lên ngôi được một năm, phía tây nam có biến. Hạn hán nơi đó kéo dài, tộc Man di chịu không nổi đem quân sang quấy rối hòng chiếm Hỏa Phượng quốc.
Quân Man di nổi tiếng tàn bạo hống hách, thứ trưởng tộc Man di sang sứ đến triều đình, thái độ xem thường không coi ai ra gì, nhìn thấy Trấn Quốc công chúa Phượng Vũ An trên điện diễm lệ tuyệt sắc liền mạnh miệng ra điều kiện, chỉ cần Hỏa Phượng quốc để Trấn Quốc công chúa sang hòa thân, Man di sẽ kéo quân rút về. Câu nói ấy chọc giận Thái Thượng hoàng đến trợn mắt, Lâm Đại Bảo nhịn không được “lỡ tay” cắt đầu gã quẳng cho đám sứ thần Man di ngoài điện, nhờ đó, chiến tranh nổ ra.
Hỏa Phượng quốc là nước lớn, quân đội chia ra làm bốn loại: Cấm vệ quân ở kinh thành, binh phù nằm trong tay Phượng Tường; Thủy quân nằm trong tay Phượng Vũ An; Bộ binh nằm trong tay Thái úy; còn kỵ binh hùng mạnh nhất lại ở trong tay Phượng Họa Lan.
Khu Man di đánh là sa mạc phần đông, thủy binh tất nhiên không thể sử dụng, Cấm vệ quân càng không, chỉ có bộ binh là có thể điều động được. Thật ra đoàn kỵ binh dũng mãnh có thể triệu tập ra trận được, chỉ là Phượng Lăng Phong nhất quyết không đồng ý cho người tìm xin binh phù từ tay Trấn Quốc công chúa.
Bộ binh làm sao bằng tộc Man di tàn ác ngấm vào xương, bọn Man di dùng đủ mọi cách: xua thú dữ, hạ độc,...và dường như có người âm thầm trợ giúp, bao nhiêu mưu kế của Hỏa Phượng quốc đều bị bọn Man di kia phá vỡ dễ dàng.
Quốc sư và Hữu thừa tướng tức đến râu tóc dựng ngược, quỳ ở cửa điện khẩn cầu hoàng đế gọi Trấn Quốc công chúa Phượng Họa Lan trở về. Phượng Lăng Phong bác bỏ, tự mình ra trận.
Phượng Lăng Phong mang 2 vạn Cấm quân, Phương hoàng hậu tình cảm thân thiết cũng tình nguyện đi theo, ra roi thúc ngựa đêm ngày di chuyển.
Phượng Lăng Phong không phải kẻ ngốc, hắn rất thông minh, tùy cơ ứng biến với Man di, tình hình lúc ấy mới có chút khởi sắc tốt. Đang lúc quan trọng, người dân vùng lương thực chính cung cấp cho quân lương lại gặp thiên tai liên tục, thiếu quân lương trầm trọng. Nói tóm lại có chút khởi sắc lại tệ hơn ban đầu.
Thái Thượng hoàng mỗi ngày một yếu, tháng trước đột nhiên bạo bệnh bùng phát nằm liệt giường, chính sự giao lại cho Phượng Vũ An, sinh mệnh mong manh bắt đầu trong quá trình đếm ngược.
Phượng Vũ An thẫn thờ ngồi trên ghế, nàng đã ra lệnh truyền tin dữ đến biên cương. Bây giờ chuyện cần làm chính là phong tỏa tin tức, lòng quân là quan trọng nhất, thời khắc tuyệt không thể lòng quân bất ổn.
Trời đổ mưa càng dữ dội.
Phượng Vũ An cảm thấy bất an, hơi bước nhanh ra ngoài đại điện. Đại điện trống vắng lạnh lẽo không bóng người, các đại thần đã vào phòng quỳ khóc trước linh cữu Phượng Tường rồi, không có ai là điều dễ hiểu.
Lâm Đại Bảo nhìn trời mưa nặng hạt, cởϊ áσ khoác trùm kín nương tử, mạnh mẽ ôm vào ngực, vuốt lưng không ngừng để nàng bình tĩnh trở lại.
Tiếng vó ngự dồn dập. Con ngươi Phượng Vũ An lóe lên, được đặc chuẩn sử dụng ngựa chạy thẳng đến Dưỡng Tâm điện, chỉ có thể là bộ phận truyền tin từ biên cương, không lẽ lại thất bại?
Nghĩ đến thôi mà Phượng Vũ An thấy lạnh lẽo toàn thân, nàng run rẩy thân mình, ôm chặt lấy thân mình trượng phu.
Toàn thân tên lính dính đầy bùn đất, người ướt mèm, thở dốc không ngừng nhưng vẫn cố lếch thân mình lên từng bậc thang của điện.
_ Người tới, đỡ hắn lên ngồi. Mang một bộ y phục sạnh cùng canh gừng làm ấm, lò sưởi lên. Nhanh tay một chút. Lâm Đại Bảo vung tay phân phó
Tên lính được mấy thái giám to con đỡ lên ghế gỗ quý ngồi, hắn run cầm cập vì lạnh, miệng nứt nẻ trắng bệch. Được cung nữ mang đến bát canh gừng nóng, hắn gật đầu cảm tạ, bàn tay run run vội vàng uống.
Phượng Vũ An ngồi trên đùi Lâm Đại Bảo ở ghế đối diện, trong lòng thê lương đau không thôi, nàng thật rất tội nghiệp những tên lính truyền tin a.
Tên lính chỉ nhấp một ít làm ấm thân thể hơn một chút, vội đặt bát canh sang một bên quỳ xuống dập đầu:
_ Thần tham kiến Trấn Quốc công chúa, Phò mã đại nhân
_ Miễn lễ. Mau ngồi đi rồi nói.
Bởi vì động thái bên ngoài cũng khá lớn, cac đại thần cùng tần phi nghe biên cương có tin cũng chạy ra đứng chật sảnh.
Tên lính lắc đầu, hắn khóc lóc nói to:
_ Bẩm...Bệ hạ, bệ hạ...bệ hạ bị một mũi tên lạc hướng từ phía sau đâm thẳng vào tim, nửa đêm hôm qua đã băng hà rồi!!!
Thái hậu nghe thế, chuỗi hạt châu đang niệm kinh đứt ra rơi đầy trên mặt đất, nước mắt bắt đầu rơi trên mắt bà.
Đức thái phi trợn tròn mắt, không thể tin vào tai ngã khụy xuống, không phản ứng.
Hiền thái phi không khống chế nổi nữa, trực tiếp ngất đi, được Phượng Hà đỡ lấy.
Mấy phi tần trong hậu cung của Phượng Lăng Phong gào khóc thảm thiết hơn cả ban nãy.
Mấy đại thần thê lương đồng loạt quỳ xuống, đầu tiên hướng phòng trong dập đầu ba lần, miệng hô vạn tuế. Sau đó lại xoay về phía biên cương dập đầu ba lần, tiếp tục hô vạn tuế.
Duy chỉ có Thần phi, tuy nhìn bề ngoài mụ ta đang đau khổ không thôi, nhưng đáy mắt lại ngập tràn vui vẻ cùng sung sướиɠ.
Phượng Vũ An không chịu nổi nữa, bất tỉnh trong l*иg ngực trượng phu. Lâm Đại Bảo sợ hãi, bất chấp truyền lệnh:
_ Lập tức sai người mau chóng đến Ma Vực mời Trấn Quốc công chúa trở về. Ta không cần biết các ngươi làm cách nào, ta muốn ngày này tháng sau người phải có mặt.