Chương 494: Sợi dây tơ vàng

Dịch: Minh Nguyệt Châu Sa

***

Thật ra có rất nhiều Thần thú cường đại hoặc hung thú có lông vũ. Kiếp trước Kế Duyên cũng chỉ là một kẻ làm công ăn lương, hơn nữa hắn còn học khoa vật lý kỹ thuật, cũng chẳng phải là người chuyên môn nghiên cứu lịch sử thần thoại gì đấy. Vì vậy, hắn nghĩ đến đầu tiên chính là hai loài ấn tượng nhất - Kim Ô và Tất Phương.

Đương nhiên lão ăn mày không biết những cái tên này, cũng không có khả năng chỉ ra chỗ sai trong câu trả lời của Kế Duyên. Hiện tại trong lòng lão chỉ nghĩ đến ba cái tên Giải Trĩ, Kim Ô và Tất Phương. Lão cố lục lọi lại những địa phương trong trí nhớ nhưng kết quả chứng minh bản thân phí công rồi. Lão ăn mày chắc chẳn đây là lần đầu tiên mình nghe tên ba loài sinh linh này.

Khi Kế Duyên và lão ăn mày đang nhỏ giọng bàn luận, Quốc sư Môn Ngọc Thông và các tu sĩ Thiên Sư Xử khác cũng cẩn thận bước tới.

"Hai vị tiên trưởng, không sao chứ?'

Lão ăn mày khẽ cười với bọn họ.

"Không có việc gì, không có việc gì. Ta với Kế tiên sinh náo ra chút động tĩnh, khiến các vị đạo hữu sợ hãi rồi."

Sau đó, Kế Duyên nhìn xung quanh, cũng hơi chắp tay với Quốc sư và mấy vị tu sĩ, nói lời tạ lỗi.

"Ta nhất thời không kịp dừng tay, phá hỏng đại điện Thiên Sư Xử mất rồi. Mong các vị rộng lòng bỏ qua."

"Không sao không sao! Hai vị tiên trưởng không cần để ý, đều là chút vật ngoài thân mà thôi. Triều đình sẽ phái người tu sửa lại."

Đừng nói là mọi người căn bản không quá để ý đến đại điện này, mà dù cho có để ý thì đám người Môn Ngọc Thông cũng không dám trách tội Kế Duyên và lão ăn mày. Ngược lại, lòng hiếu kỳ của bọn họ đều bị khơi dậy rồi.

Môn Ngọc Thông nhịn không được mà hỏi lại câu hỏi tương tự như lão ăn mày lúc trước.

"Hai vị tiên trưởng, yêu khí vừa rồi thật đáng sợ. Động tĩnh cuối cùng kia có nghĩa là gì vậy? Lông vũ trong tay Kế tiên sinh là của dị thú phương nào?"

Lão ăn mày nhìn y, khẽ lắc đầu nói.

"Có một số việc không biết vẫn tốt hơn."

Dù chưa từng nghe qua Giải Trĩ, Tất Phương và Kim Ô, nhưng đây tuyệt đối là những tồn tại chân chính, hoặc là đã từng tồn tại. Lão ăn mày chưa từng nghi ngờ về điểm này. Mà ngày hôm nay dường như cũng là một chuyện bí mật nào đó, người thường biết ít một chút sẽ tốt hơn.

Không sai, ở trong mắt lão ăn mày, những tu sĩ Thiên Sư Xử này cũng chỉ được xem là những "người thường".

Nghe thấy lão ăn mày nói vậy, đám người của Quốc sư cũng chẳng chút nghi ngờ, vội vàng đáp "Vâng" không ngớt. Kế Duyên ở bên cạnh cũng không nói gì thêm, như thế này thì hắn sẽ bớt giải thích một chuyện rồi.

Nghĩ đến lúc trước Quốc sư nói bức tranh này được lấy ra từ bảo khố, ánh mắt Kế Duyên lóe lên, trong lòng cũng có một chút ý tưởng.

"Xin hỏi Môn Quốc sư, nếu Kế mỗ muốn quan sát bảo khố một lần thì có thuận tiện hay không?"

Kế Duyên biết rõ nếu hắn đưa ra yêu cầu này thì quân thần Đại Tú cũng sẽ không phản đối. Đây cũng chỉ là một câu hỏi hình thức mà thôi.

Quả nhiên, Môn Ngọc Thông nghe xong, lập tức cam đoan.

"Kế tiên trưởng yên tâm, Hoàng thượng nhất định sẽ đồng ý."

Ở bên kia, hai gã thị vệ vội vàng rời khỏi chánh điện về tới sân nhỏ mà Hoàng đế đang ngồi, thì thấy Hoàng đế đang đứng giữa rất nhiều lớp bảo hộ.

Tuy lúc trước Hoàng đế nói không cần quay về hoàng cung, cho rằng bên này không an toàn thì bên đó cũng chẳng tốt hơn là bao, nhưng hành động thực tế của hoàng đế lại rất thành thật đấy.

Thấy hai gã thị vệ đã đi được một lúc lâu, những cấm quân và cao thủ đang vây đầy bên này cũng dựng lên những tấm phù phiên được đặc biệt luyện chế để bảo vệ Hoàng tộc, bày sẵn trận địa để nghênh đón quân địch.

Khi nhìn thấy hai người quay trở về, tất cả mọi người đều hơi buông lỏng một hơi, lão hoàng đế ân cần hỏi thăm.

"Như thế nào? Bên kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hai vị tiên trưởng vẫn còn ở đó chứ? Quốc sư có sao không?"

Hai gã thị vệ liếc nhìn nhau, một người tiến lên trả lời.

"Bẩm bệ hạ, Quốc sư và hai vị tiên trưởng không có việc gì. Chỉ là, chánh điện của Thiên Sư Xử hầu như đã bị phá hủy. Cả trong lẫn ngoài đều bị nghiền nát, giống như bị tiên pháp làm hỏng. Quốc sư nói chúng ta không cần lo lắng, bảo thần về trước."

"Có biết là loại tiên pháp gì không?"

Lão hoàng đế lại hỏi thêm một câu, thị vệ chỉ lắc đầu.

"Quốc sư có lệnh, chúng thần không dám ở lại lâu, chỉ biết là do hai vị tiên trưởng mới đến hôm nay làm ra."

"Vậy có cần trẫm giúp gì không?"

"Quốc sư nói không cần ạ."

Lão hoàng đế nhìn chánh điện, khẽ thở dài một hơi. Lão nói với gã hoạn quan bên cạnh.

"Truyền khẩu dụ của ta, nói Công bộ chuẩn bị tu sửa Thiên Sư Xử."

"Tuân chỉ!"

Tên thái giám hành lễ chậm rãi lui ra, sau đó rất nhanh đã rời đi. Nhìn thì tưởng hoàng thượng không đưa ra thời hạn, nhưng ngàn vạn lần đừng nghĩ rằng không cần vội, mà ngược lại, đó chính là chuyện cực kỳ khẩn cấp đấy.

"Kiều ái khanh, Kế tiên trưởng và Lỗ tiên trưởng sẽ không đi ngay đấy chứ?"

Nghe hoàng đế hỏi, Kiều Dũng chỉ có thể trả lời cứng nhắc.

"Chuyện này, tội thần cũng không biết. Tiên nhân làm việc, sao phàm nhân chúng ta có thể suy đoán được."

Đúng lúc này, bỗng nhiên có người nhìn thấy Quốc sư Môn Ngọc Thông đang vội vã từ ngoại viện đi tới, khiến cho tinh thần của lão hoàng đế chấn động không thôi. Đợi khi đến gần, Môn Ngọc Thông nói thẳng.

"Bệ hạ! Hai vị tiên trưởng có một yêu cầu quá đáng, hy vọng bệ hạ có thể mở bảo khố, để cho tiên trưởng vào xem qua. Không biết ý bệ hạ như thế nào?"

Lão hoàng đế nghe xong, mặt lộ vẻ vui mừng, nhanh đáp lời.

"Đồng ý, trẫm đồng ý. Đừng nói là vào xem, tiên trưởng để ý thứ gì trong bảo khố của ta đều có thể lấy đi, muốn lấy bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu."

Đối với lão hoàng đế, tiền tài tất nhiên không phải là vật ngoài thân nhưng còn tùy tình huống. Như tình hình ngay lúc này, nếu có thể kết một phần thiện duyên với tiên nhân thì tặng luôn núi vàng núi bạc cũng được.

Nói xong, lão hoàng đế ghé sát tai Môn Ngọc Thông, nhỏ giọng nói.

"Quốc sư, ngươi nói cho trẫm biết chính xác đạo hạnh của hai vị tiên trưởng, rốt cuộc..."

Lão hoàng đế còn chưa nói hết câu nhưng Môn Ngọc Thông đã biết ý của lão, khẽ gật đầu trả lời.

"Ngay cả vi thần bình thường cũng ít gặp, dù là trong tiên đạo thịnh hội thì cũng nhất định là ngồi ở vị trí rất cao."

Có những lời này, lão hoàng đế càng vui vẻ, vội vàng hỏi thăm lúc nào hai vị tiên trưởng đi tới bảo khố, tốt nhất là hai vị tiên nhân lấy thêm chút vàng bạc châu báu.

...

Một canh giờ sau, xung quanh phòng bảo khố chữ thiên ở hoàng cung vốn dĩ có rất nhiều cấm quân và cao thủ đại nội bảo hộ, bây giờ phần lớn đều bị triệu hồi. Lão hoàng đế và Quốc sư tự mình dẫn Kế Duyên và lão ăn mày tới đây.

Bảo khố này cực kỳ lớn, chẳng những tường dày cửa cứng mà các nơi còn vẽ phù lục.

Hai gã thị vệ tinh nhuệ đi phía trước mở đường, dẫn đầu đi tới một cánh cửa lớn đúc bằng đồng. Chìa khóa cầm trong tay bọn họ được dùng để mở hai khóa đồng cực lớn và cũng rất kỳ quái. Khi chìa khóa tra vào ổ, Kế Duyên có thể nghe được một hồi thanh âm "rặc rắc rặc rặc", cuối cùng khóa lớn mới được mở ra.

"Kẽooo kẹttttt.... Kẹttttt"

Tiếng trục kim loại chói tai vang lên, hai gã thị vệ đẩy cửa ra.

Lão hoàng đế đưa tay mời vào.

"Mời tiên trưởng vào trong, chỉ cần tiên trưởng thích bất kỳ vật gì trong bảo khố này thì cứ lấy mà không cần nói trước, cũng không giới hạn số lượng!"

Kế Duyên và lão ăn mày chỉ hơi gật nhẹ đầu với lão hoàng đế, sau đó cùng nhau đi vào bảo khố. Quốc sư đi vào chậm sau một bước.

Sau khi vào bên trong bảo khố, dù với thị giác của Kế Duyên thì xung quanh đều mơ hồ một mảng nhưng hắn cũng hiểu được nơi đây vàng son lộng lẫy, khắp nơi đều phản xạ ánh hào quang của hoàng kim.

Đúng vậy, nơi đây là phòng bảo khố chữ thiên của hoàng cung, bạc trắng không có tư cách có mặt ở đây. Ngoại trừ các loại châu báu quý giá và những bảo vật khác, tại đây có nhiều nhất là hoàng kim, mà cái bảo khố này có khi còn lớn bằng nửa cái sân bóng lớn nữa.

Bảo vật ở đây có loại được phân loại, sắp xếp gọn gàng, cũng có loại được chất thành đống như hoàng kim chói mắt bên kia.

Dù là người có định lực như Kế Duyên cũng không khỏi hít vào một hơi. Cả hai kiếp của hắn đều chưa từng thấy qua nhiều tiền như vậy. Thực sự quá khoa trương rồi. Hắn nhớ tới miếng Cẩu Đầu Kim trong tay mình, cứ ngỡ đó là một khoản tiền lớn nhưng nếu so với nơi này thì quả thực quá xấu hổ.

Nhưng cảm xúc này cũng giống như một người bình thường đang xem truyện cười. Sau khi cười khẽ, Kế Duyên lại đặt tâm tư vào chuyện chính. Lúc này Quốc sư cũng nói.

"Hai vị tiên trưởng, bên kia chính là nơi Môn mỗ tìm được họa quyển Giải Trĩ lúc trước ạ."

Nói xong, Quốc sư dẫn hai người đi tới một trong các giá đỡ tranh, trên đó có một chồng tranh chữ, cuộn tranh được sắp xếp đâu ra đấy. Trên kệ còn được dán nhãn.

Trên nhãn dán là tên của các đại gia thư họa, thậm chí còn có thời gian, đương nhiên cũng có đánh dấu mấy chữ như "không biết tác giả".

Pháp nhãn của Kế Duyên được mở ra hoàn toàn, quét qua một lượt nhưng đều không nhìn thấy có thứ gì đặc thù. Giờ phút này, lão ăn mày cũng vận khởi pháp nhãn quan sát mọi nơi.

Thật lâu sau đó, hai người nhìn nhau, khẽ lắc đầu.

"Chúng ta tìm thử bốn phía đi." "Ừ."

Vì vậy, hai người tự mình đi xuyên qua bảo khố hoàng cung, quả thật rất giống như đang đi tầm bảo trong bảo khố vậy.

Ở bên ngoài, lão hoàng đế cũng hơi sốt ruột. Lão không sợ tiên nhân lấy đồ đi mà chỉ sợ không có món đồ nào vừa ý. Hơn nữa, với kinh nghiệm của lão, khả năng thứ hai còn lớn hơn.

Quả nhiên, nửa khắc đồng hồ sau, ba người vừa đi vào bảo khố đã quay trở ra. Còn không đợi lão hoàng đế hỏi cái gì, vị Quốc sư đi chậm phía sau một bước đã nháy mắt với lão, hơn nữa còn khẽ lắc đầu, tỏ ý là hai vị tiên trưởng không lấy gì cả.

"Đa tạ bệ hạ đã mở bảo khố cho ta xem qua, Kế mỗ được mở rộng tầm mắt rồi!"

"Lão ăn mày ta cũng vậy. Đời này ta chưa từng nhìn thấy nơi nào nhiều tiền như thế. Khà khà, chỉ e là toàn bộ tiền tài của thiên hạ đều đã về đây."

Lão hoàng đế chỉ có thể cười gượng, đáp "Quá khen rồi!", nhưng trong lòng lại cuống cuồng lo lắng.

Lão không nghĩ sẽ dẫn Kế Duyên và lão ăn mày đi đến những bảo khố khác, bởi vì chỉ có phòng bảo khố chữ thiên này là vơ vét đủ loại bảo vật. Trong đó cũng có những đồ vật có khả năng sẽ làm hài lòng tiên nhân nhất. Còn mấy phòng bảo khố khác cũng chỉ toàn là vàng bạc được đúc lại thành đĩnh, chẳng đáng xem chút nào.

"Hai vị tiên trưởng không ngại lưu lại dùng bữa chứ? Hôm qua đồ ăn ở nhà Kiều ái khanh chắc là không ổn lắm. Mấy món ăn ngự thiện trong cung rất ngon, hai vị cùng dùng nhé?"

"Khà khà, không cần đâu, đồ ăn ở nhà Kiều Dũng vô cùng phong phú. Lão ăn mày ta ăn no tròn bụng luôn đấy. Một lần ăn đó có khi no tới mười năm tám năm ấy chứ."

Kế Duyên cũng khẽ cười.

"Kế mỗ cũng không cần."

Vậy phải làm sao bây giờ, vậy phải làm sao bây giờ, thoạt nhìn hai vị này đang muốn rời đi rồi đấy. Trên mặt lão hoàng đế vẫn bình thản nhưng trong lòng đã xoắn xuýt nghĩ đủ cách.

Một lão thái giám cẩn thận đi đến gần Hoàng đế, ghé sát vào lỗ tai lão, thấp giọng thì thầm.

"Bệ hạ.... Người đã quên, trong bảo khố chỉ là một phần thôi, những thứ tốt thực sự không phải ở Ngự thư phòng, và từng cái cung điện sao..."

Ánh mắt lão hoàng đế sáng lên.

"Đúng đúng đúng! Hai vị tiên trưởng, bảo vật nơi này chỉ là một phần, rất nhiều thứ trân quý kỳ thực đều ở trong cung. Ngự thư phòng của trẫm cũng có không ít, các ngài đi xem thử không?"

Kế Duyên suy nghĩ rồi nói.

"Cũng được, đi xem đi!"

Lão hoàng đế tự mình dẫn bọn họ về Ngự thư phòng. Lần này không chỉ có Quốc sư đi theo mà lão hoàng đế cũng đi cùng luôn. Lão giới thiệu với Kế Duyên và lão ăn mày về căn phòng và đánh giá từng đồ vật trong đó.

Ngự thư phòng không lớn không nhỏ, vật trân quý không ít. Pháp nhãn của Kế Duyên đảo qua, cuối cùng dừng lại một cuốn tranh chữ trên giá sách. Thực ra nói hắn nhìn tranh chữ cũng không đúng mà có một đoạn dây thừng bằng tơ vàng đang cột quanh cuộn tranh chữ kia.

Kế Duyên nói với lão hoàng đế một câu, đi tới gỡ tranh chữ xuống, sau đó cởi bỏ sợi dây ra. Hắn cầm trên tay, nhìn thật kỹ. Lão ăn mày cũng đi tới.

Sợi dây bằng tơ vàng này kỳ thật không có pháp quang hay thần quang hiện ra nhưng có một tính chất đặc biệt không giống bình thường, đã bị lão ăn mày nhỏ giọng bóc trần.

"Có chút ý tứ đấy, sợi dây tơ vàng này rõ ràng không thuộc về Ngũ hành!"