Tin tức Nhược Lan bảy vạn tuổi phi thăng Thượng Thần mau chóng truyền khắp tứ hải bát hoang. Nàng bỗng chốc trở thành nhân vật nổi tiếng. Thiên Đế biết chuyện, liền mời Nhược Lan tham gia thọ thần của Vương Mẫu nương nương, tiện để chúng tiên chúc mừng nàng. Nhược Lan đương nhiên không thể từ chối. Dù sao cũng là Thiên Đế, phải cấp cho ông ấy một chút mặt mũi. Nàng cũng không muốn rước thêm phiền toái cho mình cũng như cho Thanh Khâu.
Yến hội bắt đầu. Vẫn là ca múa thi họa. Đối với Nhược Lan mà nói, yến hội này quá mức tẻ nhạt. Các vị tiên hữu khắp nơi biết nàng phi thăng Thượng Thần đều tới chúc rượu, hy vọng có thể kết giao với bất thế kỳ tài này, không chừng sau này còn có thể nhờ vả. Mỗi người đều mang một tâm tư riêng, đều giả dối như thế. Nhược Lan đã quá hiểu. Thiên giới – nơi mà phàm nhân luôn hy vọng có thể một lần được ghé thăm, nơi mà bọn họ nghĩ rằng tốt đẹp lại thối nát biết bao. Khi mà trong lòng mỗi người đều có những tham lam, sân hận, ngu si, thì trong trời đất này, thần tiên, yêu ma, hay phàm nhân lại có gì khác biệt không? Nàng mệt mỏi tiếp rượu một vài người rồi tùy tiện kiếm một lý do rời đi.
Ra ngoài, nàng hít thở chút không khí rồi đi lang thang, vừa đi vừa uống rượu. Nàng cứ đi như vậy, không cần xác định phương hướng, chẳng biết từ khi nào đã đi tới một cung điện. Cung điện này nằm giữa Thiên giới xa hoa lại mang một vẻ bình dị kỳ lạ. Nàng hơi cười, lại uống rượu. Nàng không cần biết đây là đâu, chỉ cần biết, có thể rời xa cái xa hoa dối trá kia, đều được. Đi vào trong, nàng ngạc nhiên, trong điện trồng rất nhiều hoa Mạn Châu Sa. Hoa đỏ như máu, xinh đẹp tà dị, lại mang vẻ thê lương khó nói ra được.
Nàng rất thích hoa Mạn Châu Sa, trên vai trái cũng có một vết chu sa hình Mạn Châu Sa, chỉ là loài hoa này rất ít thấy trong thiên hạ, cũng chỉ có ở bên bờ Hoàng Tuyền và Vong Ảnh thánh địa của Long tộc mà thôi.Nay, lại thấy loài hoa này ở nơi Thiên giới này, nàng rất ngạc nhiên. Bởi lẽ, hoa này phải dùng nước Vong Xuyên hoặc máu tươi để tưới mới có thể nuôi nó sống được. Nhưng hoa nhiều như vậy, có thể dùng máu để tưới sao? Nàng tìm một hồi, cuối cùng cũng tìm thấy một dòng suối nhỏ dẫn nước Vong Xuyên về nuôi chúng sống.
Mạn Châu Sa hoa – loài hoa bị coi là hoa ma, nhưng có mấy ai biết, Mạn Châu Sa hoa là loài hoa đáng trân trọng nhất? Loài hoa có thể vì người mình yêu mà cam nguyện sa đọa? Nàng trân trọng chúng, khâm phục chúng. Mỗi lần gặp hoa Mạn Châu Sa, nàng lại sẽ múa một khúc “Nhất Diện Kinh Hồng”, coi như là một tín hiệu đặc biệt giữa nàng và chúng.
Nhược Lan đặt bình rượu xuống, lật tay, lấy ra cây đàn ngọc tỳ bà, múa một khúc nhạc này. Một thân bạch y xinh đẹp, giữa rừng Mạn Châu Sa đỏ rực nổi bật vô cùng. Điệu múa uyển chuyển, mỹ lệ. Mỗi bước nhảy, mỗi thanh âm đều làm người xem không cách nào rời mát. Lại thêm nàng trời sinh dung mạo tuyệt sắc, quyến rũ, mị hoặc, lại càng khiến điệu múa thêm tuyệt hảo, làm thiên địa phải biến sắc, trở nên nhạt màu. Cảnh vật xung quanh có đẹp tới mức nào chẳng qua cũng chỉ là làm nền cho nàng mà thôi. Nàng say sưa múa, múa tới quên mất tất cả.
Điệu múa kết thúc, Nhược Lan chưa kịp định thần thì có một tiếng vỗ tay vang lên. Theo đó, một huyền bào nam tử đi tới. Hắn quả thực rất đẹp, đẹp tới nhất diện kinh hồng. Đôi phượng mâu hẹp dài màu tím, tựa như dải ngân hà, chứa ngàn vạn tinh tú. Mày kiếm sắc lạnh, môi bạc lạnh lẽo. Thân người hắn cao ráo mà mảnh khảnh. Từ hắn tản ra một khí chất vương giả tự nhiên, có chút không giận mà uy, khiến người khác trước mắt hắn có cảm giác bị đè ép, không dám loạn động. Hắn cất giọng trầm trầm:
“Nghe nói Thanh Khâu Nữ Đế Bach Nhược Lan trời sinh mỹ mạo không ai sánh kịp, lại văn võ song toàn. Hôm nay được gặp, quả nhiên danh bất hư truyền, khiến ta mở mang tầm mắt.”
Nhược Lan cười nhạt, thu lại đàn tỳ bà, cúi người cầm vò rượu lên, uống một ngụm:
“Quá khen.”
Nam tử ngạc nhiên nhìn nàng:
“Nhược Lan Thượng Thần không muốn biết ta là ai sao?”
Nhược Lan chẳng thèm liếc hắn, đáp:
“Nếu ngươi không muốn nói, dù ta hỏi, ngươi cũng vẫn sẽ không nói. Nếu ngươi muốn nói, dù ta không hỏi, ngươi vẫn sẽ cho ta biết. Nhưng ngươi đã nói cho ta biết đáp án rồi, Huyền Mặc Đế Quân.”
Huyền Mặc hình như có chút không ngờ tới Nhược Lan nhận ra hắn. Hắn nhìn vào đôi mắt màu đỏ tựa như khối huyết ngọc hoàn mỹ nhất thiên địa, thanh triệt như lưu ly của nàng, có chút muốn nhìn thấu nàng, nhưng cuối cùng vẫn đành bỏ cuộc. Có điều hắn không hỏi nhiều, chỉ cười nói:
“Nhược Lan Thượng Thần thấy bản Đế Quân lại không chào hỏi hành lễ, có phải có điểm bất kính?”
Ý cười trên khóe môi Nhược Lan mang theo chút giễu cợt:
“Hành lễ? Trước nay, bản Thượng Thần chỉ hành lễ với tổ tiên, phụ mẫu, huynh trưởng. Không biết Huyền Mặc Đế Quân là loại nào trong ba loại này?”
Huyền Mặc hơi cong khóe môi. Nếu để cho người thứ ba biết chuyện này, có lẽ Nhược Lan sẽ không chỉ nổi tiếng vì thiên phú và tu vi của mình đâu? Bởi lẽ, đã không có ai còn nhớ được là bao lâu rồi Huyền Mặc không cười.
Hắn bình thản ngồi xuống, vuốt ve một đóa hoa Mạn Châu Sa, hỏi:
“Vậy không biết Nhược Lan Thượng Thần tới Diệp Thần Cung của bản Đế Quân là có chuyện gì? Thăm hỏi?”
Nhược Lan biết hắn có ý châm chọc mình, ý cười lại đổi thành một vẻ tà vọng:
“Chẳng qua chỉ là thuận tiện đi ngang qua mà thôi, hiện tại đã hết chuyện, Nhược Lan cáo từ.”
Nói rồi, Nhược Lan rời đi. Không biết xiêu vẹo thế nào lại làm rơi một cây trâm bạc, nhưng nàng cũng không để ý tới việc này.
Huyền Mặc phất tay, cây trâm nằm trên tay hắn, an tĩnh tản ra hàn khí lạnh băng. Trâm khắc hình một con Kim Xích Điểu đang tung cánh. Sắc mặt hắn hơi trầm xuống. Không hiểu vì sao, hắn lại thấy cây trâm này có chút quen mắt, mơ hồ còn khiến hắn cảm nhận được một cỗ uy áp nhè nhẹ. Hắn hơi cau mày, nhìn theo bóng lưng Nhược Lan rời đi, cảm xúc trong mắt có chút không rõ, khiến người khác không đoán được hắn nghĩ gì.