Lần nữa tỉnh lại, nhưng không phải là lãnh cung xa hoa lạnh lẽo kia nữa, là một căn nhà tranh giữa rừng đào tuyệt đẹp. Đầu đau như búa bổ, ký ức dần tràn về.
Nàng là Bạch Nhược Lan, con gái đầu cũng là con thứ tư của Hồ Đế Bạch Chỉ – Thanh Khâu Đế Cơ. Nàng mỹ mạo đệ nhất bát hoang tứ hải, được xưng là “Hồi đầu nhất tiếu thiên hạ phong vân loạn*”. Là thiên tài trong thiên tài, bốnvạn có thiếu phi thăng Thượng Tiên, năm nay bảy vạn tuổi đã phi thăng Thượng Thần.
(*Hồi đầu nhất tiếu thiên hạ phong vân loạn: Quay đầu cười một tiếng thiên hạ phong vân đều loạn.”
“Nha đầu, ngươi tỉnh rồi sao?” – Một trung niên nam tử bước vào, trên tay cầm vài cành hoa đào đang nở rộ.
“Chiết Nhan, lão Phượng Hoàng. Sao ta lại ở đây?” – Nhược Lan hồ nghi hỏi. Nàng đi lịch kiếp, vốn là phải ở Thanh Khâu mới đúng, sao lại ở Thập Lý Đào Lâm này?
Chiết Nhan là con phượng hoàng đầu tiên trong trời đất, tu vi cao, rất được kính trọng, lại là thâm giao bằng hữu với Hồ Đế và Hồ Hậu.
Chiết Nhan thấy nàng tỉnh lại thì đặt cành hoa xuống, đi tới bên giường kiểm tra thân thể cho Nhược Lan, vừa làm vừa nói:
“Ngươi đi lịch kiếp, phụ mẫu ngươi sợ ngươi phát sinh vấn đề không hay nên đưa ngươi tới đây nhờ ta chăm nom ngươi. Bọn họ vừa mới rời đi ba ngày trước.”
Nhược Lan hơi gật đầu, mặc cho lão kiểm tra trên dưới một lượt. Rồi như nhớ tới cái gì, nàng hỏi:
“Nghe nói lão có một loại nước có thể làm con người ta quên đi yêu hận? Có thể cho ta không?”
Chiết Nhan nghe vậy, hiếu kỳ nhìn nàng:
“Sao vậy? Lần lịch kiếp này của ngươi phát sinh chuyện gì không hay sao?”
“Um.” – Nhược Lan thở ra một hơi: “Chẳng qua là không muốn đau đầu với đám ký ức rùm beng đó thôi.”
Nàng che giấu rất tốt, chỉ là vẫn không thể qua mắt được Chiết Nhan. Lão thấy rất rõ ràng có chút thê lương trong đó. Lão nói với vẻ mặt chẳng có gì là ngạc nhiên:
“Kể ta nghe coi. Có chuyện gì phát sinh rồi?”
Nhược Lan phất tay, lấy tới bình rượu trên bàn, mở nắp uống một ngụm:
“Lão nói xem, vì sao thiêu thân rõ ràng hiểu đó là ngọn lửa hung tàn lại vẫn lao vào? Đó có phải ngu ngốc không? Nếu rõ ràng biết là không có kết quả còn cố chấp muốn làm, đó có phải là ngu ngốc hay không?”
“Ta đi lịch kiếp. Ta trước nay không tin trên đời này có cái gì thật lòng, càng không nghĩ sẽ thật lòng đối đãi với ai. Ta khi ấy chỉ là tò mò muốn biết đó là cái cảm giác thế nào nên mới lựa chọn tình kiếp.”
“Ta hạ phàm, sinh trong tướng phủ. Phụ thân là trọng thần lão tướng trong triều, rất được bệ hạ tin dùng.Thậm chí, xuất thân của ta mạnh tới mức, bọn họ đều nói, chỉ cần là hoàng tử nào lấy được ta thì đã cầm chắc Đế Vị trong tay. Ta mười bốn tuổi, tinh thông văn võ. Mười lăm tuổi, ta theo phụ thân nam chinh bắc chiến, lập quân công không kém vị tướng lão luyện nào.”
“Chính là vào lúc đó, ta gặp hắn. Hắn xinh đẹp, hắn tà mị, hắn tựa như trích tiên vậy. Hắn trên chiến trường vang danh thiên hạ. Hắn là Hộ Quốc Vương gia Tiếu Lăng Trần. Hắn rất tốt, nhưng xuất thân của mẫu thân thấp kém. Không được sủng ái, lại không có ngoại thích chống đỡ, hắn sớm đã bị coi là kẻ vô duyên với Đế Vị. Ai cũng không nghĩ như vậy, chỉ là vận mệnh hắn, từ khi gặp được ta thì đã thay đổi. Ta yêu hắn. Hắn và ta thề non hẹn biển. hắn hứa sẽ đem cả giang sơn làm sính lễ rước ta về.”
“Hắn thất hứa sao?” – Chiết Nhan hỏi.
“Không, hắn không có thất hứa. Hắn quả thực đã đem giang sơn làm sính lễ rước ta về. Ba năm sau đó, hắn đăng cơ. Đại điển đăng cơ của hắn cũng chính là ngày chúng ta thành thân. Hắn giúp ta khoác phượng bào, phong ta làm hậu, để ta cùng sóng vai với hắn. Ta một mình độc sủng hậu cung. Thịnh sủng của ta khiến thiên hạ đều ngưỡng mộ.”
“Bất quá, cây cao đón gió. Đạo lý này ai cũng biết. Minh thương ám tiễn của các đại gia tộc đều hướng tới ta. Không bao lâu sau, hắn bắt đầu nạp thêm cung tần mỹ nữ, dần dần lạnh nhạt với ta. Ta cũng không quản hắn. Nhưng hắn lại được nước làm tới, nạp cả muội muội ta, phong làm Lệ Phi.”
“Ta vẫn không nói gì. Ta không tranh không giành, vì ta mệt rồi. Tâm ta dần nguội lạnh, một tia hy vọng cũng không còn nữa. Dù vậy, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Thịnh sủng của ta khi ấy sớm đã gieo vào lòng các cung tần mỹ nữ một khối u ác tính, nhỏ mà nguy hiểm.”
“Ta cũng không biết là ai hại ta, bởi ta không quan tâm. Người đó khiến Tiếu Lăng Trần nhìn thấy một thị vệ ôm ta. Hắn là thân tín trước đây của ta, sau đó bị điều vào cấm vệ quân. Ta chẳng qua chỉ là bất cẩn trượt chân, hắn đỡ ta mà tạo nên cục diện đó. Ta giải thích, Tiếu Lăng Trần không nghe. Hắn hạ chỉ đưa ta vào lãnh cung, từ đầu tới cuối lại không tước đi hậu vị của ta. Ta vốn dĩ vì chuyện đó mà hy vọng.”
“Không để lão thất vọng, đó chỉ là viển vông. Ta phát hiện, toàn bộ đồ dùng trong lãnh cung đều tẩm qua độc Diệu Hoa.”
Chiết Nhan hơi trầm ngâm. Lão là một người y thuật cao minh, sao lại không biết độc Diệu Hoa. Loại độc này trúng phải, người trúng độc sẽ ngày một suy nhược, cuối cùng sẽ chết trong thống khổ, chỉ là triệu chứng lại giống như chết vì bạo bệnh. Lão phẩy tay. Một bình sứ nhỏ màu trắng rơi vào trong lòng Nhược Lan.
Nhược Lan mở nắp. Trong bình có một chất lỏng trong suốt tản ra hương thơm nhàn nhạt.
“Vong Tình thủy sao? Lão lừa người.” – Nàng cười nhạt rồi vẫn uống hết.
Vong Tình thủy, nước đúng như tên, uống vào có thể khiến người ta quên hết ái tình, quên hết yêu hận.
Nhược Lan nhắm mắt, ngả đầu tựa vào thành giường, nhớ lại hình ảnh nam nhân ấy lần cuối cùng. Vẫn là có chút luyến tiếc. Nhưng thôi, thà không nhớ còn hơn bị dày vò giữa yêu và hận. Cứ coi như chưa từng tương ngộ, có lẽ sẽ bớt chút đau thương. Chẳng qua cũng chỉ là một kiếp. Càng huống chi, hắn cũng chỉ là một phàm nhân, bước qua cầu Nại Hà rồi cũng sẽ uống một chén Mạnh Bà thang, quên đi nàng. Yêu hay hận, duyên hay nghiệt, sớm muộn rồi cũng quên thôi.
Nàng nở nụ cười nhè nhẹ:
“Tiếu Lăng Trần, vĩnh biệt!”